VN88 VN88

Cởi quần lót ra cho anh bú đi em yêu

Hoa chán chường ném chiếc xách tay xuống  bàn. Bà lẩm bẩm: “Cái thứ gì mà như con gà.” Sau lần qua đêm với Tuấn Ngựa, hy vọng vớt vát vài chút “danh dự” khi biết Đức bội phản mình, dã9 tiêu tan mây khói. Quả thật trong mối tình so lẽ giữa Hoa với Đức, nay bà mới hiểu không phải chỉ có thể xác mà thôi. Hoa thấy giữa bà và Đức còn một ràng buộc khác. Ràng buốt rất trừu tượng. Mơ mơ màng màng, mà ngay lúc khởi đầu khi xa nhau không có một thân xác nào có thể thay thế được. Điều này nếu chiêm nghiệm thì thấy cũng đúng lắm. Trên cái cõi đời này, nếu giữa người nam và người nữ cần giải quyết sinh lý mà yếu tố đủ chỉ là thân xác thì cần gì phải tìm người yêu, người chồng, người vợ, mà chỉ càn xài “đồ giả” cũng đủ rồi!

Hoa nằm suy nghĩ miêng man, bà buồn thực. Buồn đến độ thở dài nhiều hơi rất mạnh, hình như có một cái gì uất ức đè nặng lòng bà. Bà muốn xì ra nhưng không giải toả hết được. Tự dưng Hoa cào cấu vào gối vào chăn, bà tưởng tượng đang có Đức nằm bên cạnh. Hoa muốn cắn xé cơ thể tưởng tượng đó, muốn đốt tất cả những ám ảnh đang vây hãm quanh mình. Đời Hoa chưa bao giờ thảm bại và tủi nhục như lúc này, kể từ khi là một “Mari-Sến”, lúc mẹ Hoa gởi nàng về ở đợ nhà của tên Chà Kasatri thời 18 tuổi. Chỉ sau hai tháng trong nhiệm vụ lau bàn giữ nhà, Hoa nghiễm nhiên trở thành bà chủ sau một đêm bị tên Kasatri say rượu cưỡng hiếp. Oâi, thê thảm thay cho kiếp hoa vừa chớm nở dưới cơn trốt vũ bão u ám của thằng người vừa đen vừa hôi hám. Hoa nhớ hoài cái mùi dầu Chà của hắn, giống mùi mít đang đứng ăn trong cầu xí, nó vừa thơm thơm vừa hăng hăng. Hoa muốn mửa nhưng bị hắn dùng tay chẳn cổ không thể nào khạc nổi. Càng vùng vẫy thì mùi dầu càng dính đậm vào mặt Hoa mũi Hoa. Rồi tự dưng Hoa thở nhẹ nhàng hơn khi Hoa cắn hắn, có vị the the trong cơ thể ấy chạm vào đầu lưỡi cô gái quê mùa, xưa nay chỉ thích cắn cọng lúa non ở đồng rượng miền Tây. Cái lần đó thiệt tình Hoa muốn tự tử hết sức. Cái đời con gái “ngon cơm” của nàng dù nghèo khó thật, nhưng ít nhất cũng phải trao gởi lần đầu giao ảm của mình vào tay một thanh niên dù quê mùa nức nở, nhưng phải là một thanh niên đồng chủng tộc da vàng mũi tẹt nói được mấy lời “anh yêu em” bằng cách phát âm thật rõ ràng tiếng Việt Nam. Đằng này thằng Chà Kasatri, khi nó đè Hoa, nó vừa run, vừa sợ, vừa sướng, đầu lưỡi nó quýu lại, nó dùng toàn chữ R không: “Đừng (rờ) sợ (rờ) tui (rờ) rất (rờ) khoái (rờ) chơi (rờ) em (rờ)…” Nó càng phát âm chữ R phụ càng nhiều thì nó càng sờ mó rà rẫm mạnh bạo hơn. Thiệt tình lúc đó Hoa nhột quá, phần kinh tởm quá. Nàng uốn cong mình như con tôm khi bị ngâm vào nước sôi, chống đối sức nóng. Thằng Chà Kasatri khốn nạn, tưởng Hoa “đã”, hắn chòi hắn đạp càng hăng thêm. Trong đêm tối, hai hàm răng trắng bốc của hắn nghiến lại nghe kèn kẹt, theo cái kiểu đút ngón tay vào kẹt cửa bị khép đau. Hoa đâu có ngờ khởi đầu cho sự nghiệp bà chủ lại phải qua giai đoạn bạo hình tình dục quá đáng này.

Sau cái buổi bị thằng Kasatri “lột vỏ” phủ phàng bà già Hoa từ tỉnh lên nghe được, đáng lẽ bà phải buồn cho Hoa, hận cho Hoa, đằng này bà có vẻ rất hài lòng khi nghe thằng Kasatri lên lon cho Hoa theo kiểu đặc cách tại mặt trận, từ một phóng viên chiến trường dân sự trở thành đại uý danh dự. Từ một con ở đợ thành con vợ thứ tư của tên Chà giàu có, hành nghề cho vay nặng lãi có tên tuổi ở Saigon, thủ đô Việt Nam Cộng hoà. Hoa không biết mấy con vợ trước của Kasatri khi khởi đầu sự nghiệp làm bà chủ có phải qua đoạn trường kiểu nàng không. Sở dĩ Hoa nghĩ đến điều này theo đầu óc quê mùa của Hoa là để an ủi lấy mình. Nếu ai mà muốn lên lon bất tử, đều phải vượt qua gian nan đau đớn ấy thì nàng đỡ ray rứt một phần nào.

VN88

Viết một bình luận