Hai chị em tâm tình qua lại mãi xế trưa, bây giờ Hoa mới hiểu được cặn kẽ nổi khổ tâm của Huệ trong công việc “làm ăn” của nàng. Tối hôm trước Huệ vừa bị bắt trên đường đi đến khách sạn với một anh Mỹ đen. Huệ bị kết tội mãi dâm trá hình, phải ngủ bót suốt một đêm mới được cho về sau khi than thở khóc lóc đủ điều với ông trưởng cuộc cảnh sát C.Q. Huệ bị giam chung buồng với mấy chị em ta, cảnh chen chúc hôi hám của phòng gian, những vết xâm nhập đau điếng của mấy con muỗi đói, đối với Huệ không đau đớn bằng bài học sỉ vả thậm tệ của mấy ông cảnh sát khi lấy cung nàng nào là tham tiền làm chuyện tồi bại, Việt Nam thiếu gì mà lại cặp với Mỹ đen? Huệ nghe mà nhức óc quá chừng. Nếu bình thường không phạm tội, Huệ sẽ hiên ngang đấu khẩu lại với mấy thằng cha này: Nghề mấy ông người ta cũng ghét thấy mẹ, chuyện đáng làm thì không làm, lâu lâu vớ được một người tay yếu chân mềm bán trôn nuôi miệng thì lên lớp đủ điều, còn chuyện lớn lao khác mấy ổng bỏ qua dễ dàng…
Nghe chuyện thống khổ của Huệ, Hoa cũng sốt ruột. Hoa đề nghị:
– Sao chị không đưa khách về nhà, có khoẻ hơn không?
Huệ giật nảy người lên khi nghe cái gợi ý táo bạo của Hoa. Huệ không hiểu được rằng, dù đã qua một lần chồng miễn cưỡng nhưng đầu óc của Hoa vốn dĩ đơn giản, Hoa chưa thấm hiểu mấy về những khúc mắc của cuộc đời.
– Đâu được Hoa!
– Sao mà hổng được?
Thấy Hoa quá khờ khạo, có phần ngu si giữa cõi đời ô trọc, nhiều chông gai này, Huệ ép lòng lắm mới phải trình bày cho con nhỏ nghe:
– Hoa đâu có biết, cái nơi ăn chốn ở của mình có trăm ngàn cặp mắt theo dõi thường xuyên, dư luận người đời ác lắm, em có biết không. Hoạ mà biết mình bán bar Mỹ, họ chửi xiên chửi xéo, chỉ có nước độn thổ thôi.
Mấy lời giải thích của Huệ dù chưa rõ rệt cho mấy nhưng Hoa cũng cảm được phần nào. Hoá ra bán Bar nó ghê gớm như vậy sao? Từ ngày ở dưới quê lên Saigon bị thằng Chà Kasatri “độp” rồi nhốt hoài trong nhà, Hoa đâu có biết gì về cái thủ đô hoa lệ Saigon? Thấy người ta ăn sung mặc sướng, xe cộ rềnh ràng nhưng lại có quá nhiều rắc rối, tự như cái trường hợp của Huệ. Quần là áo lụa, phấn son thơm phức, nhưng ruột thắt trăm chiều. Khi thì vui quá, lúc lại buồn quá. Làm cái nghề gì mà phải dấu diếm, đóng kịch với mọi người. Hoá ra miếng cơm ăn, cái nhà ở mà Hoa đang được hưởng đã được Huệ đánh đổi không phải chỉ bằng mồ hôi nước mắt, mà bằng cả sự xấu hổ ray rứt của Huệ.
Nghĩ đến đây Hoa mạnh dạn nói:
– Hay là chị hướng dẫn Hoa cùng vào “làm ăn” với chị?
Huệ chưng hửng, không ngờ cái biến chuyển tâm tính của con nhỏ này độ ngộ đến như vậy. Huệ yên lặng, hớp một miếng nước cho tâm hồn bình thản một chút, trước khi đi đến quyết định đưa Hoa vào nghề của nàng. Quả thật từ lâu rồi, xét qua hoàn cảnh Hoa, nhan sắc Hoa Huệ thấy cái nghề bán Bar đối với con bé này cũng rất ăn khách, chỉ tội cái nó ngu quá, nó còn nhìn cuộc đời bằng đôi mắt lương thiện quá, nó sẽ dễ bị bể lắm. Nhưng nay tự dưng nó hứng, nó có vẻ quyết liệt, điều này làm Huệ phải đặt lại vấn đề. Thường thường tâm tình người phụ nữ hay đồng hoá nhau, mình xụp ổ gà cũng muốn người khác xụp theo cho biết đắng cay. Mùi đời mình đã hưởng cũng muốn cho người khác hưởng luôn, có như vậy họ mới cảm thông đích thực hoàn cảnh của mình. Chần chờ một lát, Huệ trả lời Hoa:
– Cũng được, nếu em muốn. Nhưng có một điều chị muốn nói với Hoa, nghề này đã vào rồi thì khó ra lắm đó em…
Hoa không suy nghĩ, nói có vẻ hăng:
– Ăn thua gì, chị làm được thì em cũng làm được vậy…
– Đừng tưởng vậy Hoa, làm được là dĩ nhiên rồi. Nhưng có cái là em phải không, phải biết kéo dài cái nghiệp dĩ của mình trong sự hao tổn chập chạp, mình phải biết trao đổi món hàng của mình cho khách một cách xứng đáng. Người đời họ tồi tệ lắm. Mình phải mặc cả cái tiết hạnh của mình từng li từng tí, mình chỉ đầu hàng ở những lúc chẳng đặng dừng. Mình phải tạo ra cho mình một thế phòng thủ trước mọi tấn công gian ác của địch. Địch ở đây là dư luận. Kể cả khách hàng.