Cái kiểu trả lời ỡm ờ lười biếng đó càng làm cho Hoa khó chịu thêm. Nàng đi xuống phía bếp đun nước với ý định sẽ pha cho Huệ một ly sữa.
Huệ nghe tiếng nước reo, từ nhà trên nói vọng xuống:
– Mình không cần nước sôi đâu Hoa, có dầu cù là cho mình xin một chút.
Vừa đưa hủ dầu cho Huệ, Hoa hỏi nhỏ:
– Sao, “làm ăn” gì mà vất vả như vậy? Làm ngày làm đêm đến nỗi phờ phạc cả người hở chị?
Huệ nói giọng yếu:
– Nghề nào cũng vậy Hoa à. Có cái đau thương của nó, có cái bất trắc của nó. Đồng tiền nào muốn kiếm được cũng đều đắng cay cả.
Từ ngày về sống với Huệ, chưa bao giờ Hoa nghe Huệ có lối nói thống thiết như thế. Hoa ngạc nhiên và bạo dạn hơn:
– Vậy chứ chị đang “làm ăn” cái nghề gì đó?
Huệ kéo chiếc ghế dã9 cũ sần sượng cả mặt, ngồi xuống, chống tay lên cằm theo cái kiểu giảng giải nói:
– Thú thật với tem, chị làm nghề hầu rượu cho mấy thằng Mỹ. Nó uống rượu, còn mình uống trả lấy tiền.
Đối với Hoa, cái kiểu giải thích này ngắn gọn quá, nàng không hiểu ất gíap gì.
– Chị nói cho rành, chứ cụt ngủn như vậy làm sao Hoa biết được?
– Không biết thì tốt hơn, chứ biết thì khổ thêm thôi.
Tưởng nói vậy cho Hoa hài lòng và bỏ qua câu chuyện, đằng này cái kiểu map mờ ỡm ờ như vậy càng gợi cho Hoa thêm tò mò.
– Cái nghề gì mà kỳ cục vậy, đáng lẽ biết nhiều thì tốt chớ sao chị lại muốn dấu?
– Em mới vào đời, mặc dù tiết trinh bị lường gait đau đớn nhưng cũng chưa đến nỗi bầm dập, còn cái nghề của chị làm…
Huệ dằn mạnh giọng:
– Như làm dâu trăm họ, ê chề không hơn gì một gái làng chơi.
Ngưng một chút, Huệ nuốt một cách khó khăn mối xúc động đang muốn trào ra, rồi tiếp:
– Em biết hôn, người ta hầu rượu khách Việt Nam, mặc dù tiền bạc ít hơn nhưng vẫn còn được gọi là chiêu đãi viên. Còn cái nghề của chị hầu rượu cho bọn Mỹ, đồng tiền kiếm vô dễ hơn nhưng bị khinh khi rẻ rúng nặng hơn. Nhiều khi gặp thằng Mỹ đen tanh tưởi hôi hám cũng phải cố nựng nịu đưa cay cho nó sờ soạng hôn hít, lắm khi phát rùng mình vậy mà nó đâu có biết, nó cứ tưởng mình khoái tỉ, nó tấn công kỹ hơn…
Hoa há hốc miệng, lạ lùng tột độ. Nàng nhìn Huệ chớp chớp mắt. Những tưởng đời mình gặp thằng cha Chà Kasatri là bất hạnh rồi, đằng này khi nghe Huệ diễn tả về mấy anh Mỹ đen, Hoa phát ớn óc. Không ngờ trên cõi đời này lại có thứ đàn ông quái dị như vậy. Cái điều lạ lùng hơn nữa là lại có bọn phụ nữ như Huệ cho vuốt ve trìu mến. Đồng tiền quả là một thứ thuốc tẩy ác liệt. Có nó rồi đen cũng thành trắng, hôi hám nhám nhúa cũng thành thơm tho dịu dàng. Thảo nào mỗi lần đi làm, Huệ bôi thật nhiều dầu thơm vào đầu, vào cổ, vào nách, vào tay. Dưới trí óc non nớt ngây ngô của Hoa, có lẽ Huệ dùng đó để đánh bait cái mùi khó ngưởi của khách tìm vui.
Hoa thở dài, đi tìm một chiếc khăn cho Huệ lau mặt. Nàng thấy hình như Huệ đang tươm mồ hôi ở hai bên thái dương và đang đưa tay che mấy cái ngáp âu sầu buồn ngủ.