VN88 VN88

Cởi quần lót ra cho anh bú đi em yêu

Đức chỉ ngại nhất, trong mối tình so le này, mỗi lần đi phố với Hoa, mọi người chung quanh thường dòm ngó, dè bỉu, phê phán, có người gọi Hoa bằng chị, lại gọi Đức là cháu. Đức thầm khinh thường những người này, cho rằng đó là lũ ngu si không nhìn ra mối quan hệ mật thiết giữa hai người. Hoặc Đức nghĩ rằng: Họ cố tình làm so le thêm đôi đũa yêu đương của Hoa và chàng. Hoa cũng không vui gì trong những lúc này. Nàng thường tiếp chuyện rất nhanh với những người như thế. Cơ hồ nàng muốn trốn chạy những cuộc tiếp xúc vô hình ấy. Hoa có cảm tưởng bọn người này là một thứ đao phủ đang muốn chặt đứt sợi dây tơ hồng mà nàng đã dầy công se kết với Đức. “Có lẽ tụi nó ghen ghét thứ hạnh phúc của mình, chúng tìm hoài không gặp nên mỗi lần có dịp phá đám là bọn chúng ra tây.” Hoa nhủ thầm điều này như một an ủi biện chứng. “Thây kệ họ.” Hoa nhìn Đức nói bằng mắt lời trên. “Anh không nhớ sao, khi đã yêu rừng tàn núi lở.” Đôi mắt si dại của Hoa chiếu những tia thầm kín ấy vào Đức. Đối với Hoa, thiên hạ coi như số không, yêu là chấp nhận chỉ có hai, không có hai rưỡi. Đức thì trái lại, dù sao ngưỡng cửa cuộc đời đối với chàng chỉ mới bước vào vài nấc đầu. Đức thường nhìn trước ngó sau, bên trái bên phải . Đức chưa chai lì tới độ “pha” hết mọi cặp mắt dư luận, lơ hết mọi thái độ gai góc đang đâm vào trái tim non trẻ của chàng.

Đức xốc nhẹ xâu chìa khoá cho sạch bụi, cẩn thận hơn, Đức còn dùng vạt áo chùi cho bóng lại chữ H trên nền khóa. Từ ngày cặp bồ với Hoa, Đức khám phá ra người đàn bà này rất trẻ con. Hoa rất quan trọng những kỷ vật tặng cho người tình, dù nhỏ nhặt cỡ nào đi nữa, những gì Hoa trao tặng cho Đức, nàng muốn Đức phải giữ gìn một cách sùng kính. Hoa muốn Đức phải yêu quý những thứ đó như một phần nhỏ của thân thể nàng, một góc cạnh của trái tim ở tuổi hồi xuân. Có một lần Hoa nũng nịu oán trách một cô thợ làm móng tay đã cắt phạm nhầm nàng cái móng tay ngón nút. Hoa đã nói với chàng:
– Đức coi nè, cái ngón tay mà anh khen là mũm mĩm dễ thương hôm qua bị con mẹ Hằng làm hư hết phân nửa móng. Hoa cháncon mẹ đó quá chừng.

Những nũng nịu mân mê li ti này dạy cho Đức biết thêm: “Khi đã yêu, người ta trở thành trẻ con một cách kinh khủng.”

Tiếng sét ái tình có giá trị cho mọi lứa tuổi. Câu chuyện “ông giáo sư già yêu một cô giáo sồn sồn, không dám cầm tay bà ta trong suốt ba năm quen biết, đợi đến khi trời mưa, lợi dụng tính sợ tiếng sét lúc mưa làm bà ta giật mình ngã đại vào lòng ông, ông ta mới dám ôm bà ta cứng ngắc.”

Câu chuyện này Đức đã đọc ngày còn nhỏ và cho là vô lý, bây giờ nghiệm lại thấy tác giả viết đúng quá cỡ thợ mộc. Tiếng sét ngoài trời đã nổ cùng một lúc với tiếng sét trong lòng ông giáo sư già, và khiến hai người đã ôm nhau không do dự.

Hoa đối với Đức trong mối tình này, có khi cũng là một thứ sét. Đánh ngang đánh dọc, làm nháng lửa thiêu rụi mọi lo âu trong lòng chàng trai trẻ còn đương hăng tiết vị yêu đương, còn đương liều lĩnh muốn khám phá những nẻo đường chằng chị quấn cuộn trong lòng người phụ nữ già dặn nửa đời.

Đúng giờ hẹn, Đức chuan bị đến với Hoa, chàng ta không quên dẫn theo Tuấn. Tuấn có hỗn danh là “Tuấn ngựa”. Bởi cái điệu đi giựt giựt của Tuấn. Cộng thêm cái đầu lúc nào cũng gục gật phía trước. Hai chân Tuấn bung bung cao lúc chạy dường như con ngựa bị muỗi cắn. Theo giao kết giữa Đức và Tuấn thì hôm nay Đức sẽ giới thiệu Tuấn với Hồng, đứa con gái lớn của Hoa. Dự trù của  Đức là nếu Tuấn xáp vô được với Hồng thì Đức có thêm một đồng minh thân thiện. Mỗi lần đi chơi cặp bốn với nhau, mối tình so le giữa Đức với Hoa nhờ cặp Hồng-Tuấn sẽ bớt chênh lệch hơn.

VN88

Viết một bình luận