Riêng Thủy thì tấm lòng chứa mênh mông những hoang mang, đối với nàng, cái gì ở xứ này cũng lạ hết. Ngay mấy ông đực rựa cũng vậy, ai cũng nhìn mình bằng cặp mắt muốn “nuốt”. Thủy nhớ lúc Ngọc giới thiệu anh chàng Trần Lượm nghề phụ tá luật sư, nàng lấylàm hãnh diện giùm cho Ngọc có một ông bạn ngon lành quá, còn trẻ mà làm tới phụ tá luật sư Mỹ, như vậy thảo nào nhìn tướng tá và cách ăn nói, vừa chững chạc, vừa lịch lãm.
Thủy muốn quay đầu nhìn lại ,phía sau, nhưng ngượng ngập sao đó lại thôi. Xe dừng trước cửa nhà, Thủy ngỡ.ngàng nhìn cái remote control mở cửa garnge được bấm trên tay Ngọc. Không để Thủy ngạc nhiên, Ngọc giảng giải:
– Mấy cái đồ mắc dich này ở bên này thiếu gì, khéo sống thì sẽ có hết.
Chưa hiểu hết ý của chị, Thủy cười bẽn lẽn, nàng XUống xe theo Trần Lượm đi chậm vào nhà. Phòng khách rộng mênh mang với đồ đạc bày biện làm Thủy khớp, nàng tự động tháo bỏ những đồ trang sức giả đang đeo nhét khéo vào túi áo, “Để họ thấy mấy món này, họ cười chết”.
Ngọc ngồi xuống salông vẻ mệt mỏi, một ít mồ hôi lấm tấm bên thái dương người đẹp, trông Ngọc thật hấp dẫn với một vẻ tươi mat của bông hoa vừa đẫm sương. Bình thường trong trường hợp này, Trần Lượm đã nhẩy lại hôn một phát âu yếm. Ngặt nỗi bây giờ có Thủy hiện diện nên phải cố gẩng kềm hãm cho ra vẻ lịch sự. Ngọc quay sang hỏi em:
– Thủy tắm rửa, thay quần áo, rồi mình đi tiệm.
Dân sống ở Mỹ lâu, thường hà tiện lời ãn tiếng nói, mà lại hay hiểu ngầm nhau. Trần Lượm nghe Ngọc nói vậy, anh ta hiểu ngay là Ngọc muốn đưa em gái đi tiệm ăn, còn Thủy ngờ ngợ không biết bà chi đưa mình đi tiệm sắm quần áo hay tiệm gì, Mặc dù vậy, Thủy cũng ngoan ngoãn đi theo Ngọc vào buồng tẩm. ở đây Ngọc huấn luyện Thủy cách sửdụng những cái nút nơi bồn tẩm – những nóng, những lạnh, những búp sen – Thủy cố gắng nhớ, nhưng nàng cũng không lấy gì làm bảo đảm inấy. Bài học O.C. bên Phi do mấy thầy bà dạy về cách sống bên My thiệt khác xa với thực tế. Chờ Ngọc đi ra, Thủy bắt đầu tập sử dụng. Đợi cho độ nước pha vừa ấm, Thủy bắt đầu cọ xát cơ thể. Thịt da đó, vú ngực mông mu đó, Thủy kỳ cọ quá trời. Giấc mơ tới “thiên đàng” đã đạt, Thủy thở dồn dập sung sướng, gióng một người vừa qua một con sông đục nước, giờ thảnh thơi bay nhẩy, tung tăng thỏa thích nơi dờng suối đam mê.
Thủy dùng ít shampoo gội đầu, nàng clào cấu cho đã đời mong đợi. Mấy cục xà bông thơm lột trần, cái nào Thủy cũng thử qua, trước khí chà xát, Thủy đều đưa lên mũi hít hửi: “Thơm ơi là thơm!” Cái thân thể mơn mờn đó, lâu nay chưa được thử thách qua xa xí phẩm Huê Kỳ, nay trở nên láng coóng, mướt rượt, da thịt săn lại phơn phớt hồng.
Sau khi ba người thay nhau tắm rửa, sửa soạn áo quần xong, họ trực chỉ tới quán ăn An Thi nằm nơi khu Mngnolia. Đây là một quán ăn sang trọng có tầm vóc ở quận Cam mà người chủ quán quen biết với Ngọc hồi còn ớ Việt Nam, sống cùng một xổm. Sở dĩ Ngọc chọn quán ăn này là vì nàng muốn giới thiệu Thủy cùng với người chủ quán lối xóm cũ. Mấy tuần trước, Ngọc đã có nói với chủ quán An Thi là Thủy sắp qua. Họ gặp nhau để nhắc lại chuyện xưa với người mới tới. Đồng thời Ngọc cũng muốn cho em gái biết cái giai cấp hiện tại của mình cũng không phải là hèn kém gì.
Buổi ăn diễn ra thât tưng bừng, chủ quán đãi Thủy bằng một bữa ăn miễn phí, đổi bù lại ông ta được Thủy tường trình một số tin tức người thân quen còn kẹt lại ở Việt Nam.
Trần Lượm thì trong lòng lúc nào cũng nôn nóng, chỉ mong cho buổi ăn chấm dút để chàng ta còn đưa Thủy đi shopping sắm cho người đẹp một mớ đô. Thủy cũng mang tâm trạng giống vậy. Đối với Thủy, ăn uống Iúc này không còn là cần thiết nữa. Nàng chỉ muốn có quần áo và đồ trang sức để khi đi ra đường còn ngẩng mặt với dân Cali.