VN88 VN88

Ngọc ơi..Anh yêu Ngọc quá. Cho anh quất đi Ngọc

Thầy Phú Sĩ không còn cầm lòng được nữa. Thầy xô cửa cái rẹt, bước vào nhưmột dũng tướng biết ràng trước sau gì cũng phải lâm trận. Bích Loan ngước mắt nhìn thầy không chút bối rối. Nàng đưa mắt cười tình, khiêu khích. Thái độ này làm thầy Phú Sĩ hăng hái thêm; nhưng đối với thầy cảnh đánh trận trong bồn tấm chưa quen mấy nên thầy hơi ngượng ngập. Thầy buột miệng khen một cách thừa thãi:
– Em đẹp quá?
Trong khi đó Bích Loan vẫn tiếp tục kỳ cọ, như không có người, tuy nhiên, theo bản năng người nữ, nàng săn sóc cơ thể một cách ẻo lả hơn, không phung phí như lúc trước. Tâm lý con người ai cũng vậy: úp úp mở mở thì nhướng mắt ‘nhìn, khi được cho phép bạch trực thì lại chết trân. Thầy Phú Sĩ không biết mình phải hành động đầu đuôi ra sao cho hợp với cảnh này. Chỉ biết dùng lời lẽ để trấn áp sự lúng túng:
– Em tắm lâu quá không sợ lạnh à?

Bích Loan lại im lặng, như chừng không nghe. Thầy nói mặc thầy, chỉ có tiếng nước chảy lỏn tỏn trả lời. Chừng Bích Loan lên tiếng, mượn thầy lấy giúp bộ quần áo, tháy mớí hơi bình tĩnh trở lạ. Mấy lá bài, mấy quẻ bói Âm Dương Chấn Động Pháp của thầy lúc này biến đi đâu mất, chỉ còn lại vẻ lờ đờ của một người say sóng.

Trong khi Bích Loan đang mặc quần áo, thầy bậm gan đưa tay sờ soạng đại lên cơ thể nàng. Thấy Bích Loan không phản ứng, haí bàn tay thầy tháy máy liên hồi, giống cái bàn nạo cào trên mu cơm dừa. Nãy giờ hai bàn tay thầy thất nghỉệp, nay được chủ nhân ông cho phép, nên co dãn thật mau lẹ. Một phút trôi qua, Bích Loan không nói tiếng nào. Nàng dể cho th’ây nổ máy tự do tại chỗ. Chừng thầy muốn “đạp ga” ăn thua đú, Bích Loan bỗng đưng đạp thắng lại:
– Từ từ chứ anh, ra ngoài giường cho êm ái và thoải mái hơn?
Thầy khựng lại cười ruồi:
– Ăn thua gì em, đâu cũng vậy mà!
Bích Loan chống chế.
– Nhưng em không thích ở đây, chật chội và chèm nhẹp quá.
Bích Loan đẩy đẩy thầy ra khỏi buồng tắm, một tay quàng lấy cổ thầy ra chìêu âu yếm:
– Anh chờ em xấy tóc cái đã.
Thầy Phú Sĩ tiu nghỉu đi lại giường ngồi mà lửa lòng vẫn còn hừng hực cháy Bích Loan ngồi xoay mặt vào gương, tiếng máy xấy kêu rè rè hơ vào tóc. Thầy ngồi một mình ngứa ngáy như bị ruồi bu mép tai. “Hôi nãy tưởng đã xong rồi, con nhỏ này thiệt điệu bộ không đúng cách” thầy râm bầm.

Chờ cho thầy ngã bật xuống giường nằm, nàng mới rời gương tiến tới. Thầy Phú Sĩ giả vờ nhấm mất mệt mỏi. Bích Loan chu cái mỏ nàng dài ra, đặt chiếc hôn nồng nàn lên mí mắt thầy. Như có luồng điện chạy rần rần trong cơ thể, thầy gịt đâu nàng xuống đáp trả tới tấp. Bích Loan thuộc giòng giống “quý phái” nhưng lăn lộn với trường đời khá nhìêu nên chưa chi nàng đã đánh vào yếu huyệt thầy. Mí mất của con người được cấu tạo bởi những tế bào bọc bàng lớp da mỏng trên đó, có huyệt đạo “Bích Cô”, trong châm cứu học thì con người có cửu huyệt khoái cảm, mà mi mắt là một, âm dương chạm nhau trên đó, cũng nhưmèo liếm mỡ, vừa mát, vừa trơn tru nhưng lại tạo ra một cảm giác rất bén.

Bây giờ Bích Loan gần nhưbật đèn xanh hoàn toàn. Thầy Phú Sĩ tha hồ sờ soạng kiểu người mù tìm chén. Lớp qùân áo mỏng của Bích Loan bị thầy đàn hạ uy di thiếu đìêu muốn rách ra. Nàng ưỡn ẹo, cong lên bật xuống, thầy khoái tỉ áp dụng “khóa La” đàn liên tu bất tận. Bài bản bao nhiêu năm lặn lội trong nghề bói toán, “lai rai tà tịt” với phái nữ, thầy quên mẹ nó hết. Thầy đàn, thầy khảy theo kiểu tự do, không có lúc nào “Slow” cả thầy chơi toàn điệu Fox, đến khi mệt mỏi, thấm thía mới chịu hạ xuống nhịp bốn, thể “Cha Cha Cha”.

Bích Loan cũng không phải là tay vừa, nàng không để cho thầy đàn bừa bãi như vậy được. Nàng tự động đìêu chỉnh phím đàn của thầy không cần hỏi ý: “Phải nhặt khoan chớ anh”. ý nàng nói “Bài bản nào cũng vậy, phải có mở, có diễn rồi mới kết. Không lẽ khi đánh bạc, bắt được bài thầy hạ xuống cái rụp, còn phải binh nữa chứ, nhất là phải bắt mạch đối phương xem bài tốt, bài xấu bốc lên để xuống rồi mới khui. Chơi bài như vậy mới sướng, mới đáng đồng tĩen bát gạo”.

Rõ ràng của lạ bao giờ cũng gây kích thích và tạo cảm giác mông lung hơn. Bích Loan càng muốn từ từ, thầy càng xông xáo một cách rất hỗn. Ngũ giác quan của thầy hoạt động lộn xà-ngầu. Thầy lặn, thầy hụp, thầy làm chó tru mèo hửi, đủ món ăn chơi. Bích Loan quả là rất khéo trong vai trò làm con mồi. Nàng vùng vẫy đúng cách, khi cương khi nhu, khiến thầy Phú Sĩ khi chộp trúng, khi chộp trật. Trật vuột nhưvậy quả là một nghệ thuật khiến cho đl)í phương chết lúc nào cũng không hay.

Thời gian đối với Phú Sĩ không còn quan trọng nữa. Ba cây kitn đồng hồ trong lòng tháy bây giờ đã chết hết hai, chỉ còn cây kim gió hoạt động. Không hiểu h~ôi xưa, ai nhè đặt cây kim chỉ giây là cây kim gió, thiệt trúng quá chừng trong trường hợp này. Nó lật bật, không có vẻ êm đềm chút nào, đến lúc c’ây kỉm gió găy đi, chiếc đồng hồ tưởng chừng như chết. Nhất là ở cây kim chỉ giờ, nó có hoạt động nhưng uể oải chậm chạp quá, cơ hồ không thấy nhúc nhích. Thầy Phú Sĩ quần thảo cho đã, rồi nằm thẳng cẳng thở dốc. Trong khi em Bích Loan vẫn tươi tỉnh như thường. Bây gỉờ nàng nghĩ vơ vẩn: “Không biết anh chàng này còn “động đia” không, để mình còn gỡ gạc chớ làm tấm thớt cho thằng chả chặt đã đời, nhè gặp dao cùn thì uổng công.” Nàng chỉ nghĩ tới chỗ uổng công thôi, chớ không thấy phí sức chút nào. Riêng thầy Phú Sĩ thì mơ mơ màng màng, sau khi “thuỳên ra cửa biển” đã thấy đuối sức, hai con mắt thầy chỉ muốn khép lại nghỉ ngơi. Vậy mà lòng tham lam nơi thầy cũng chưa trốn mất. Thầy vẫn còn gác chân lên người Bích Loan, nhịp nhịp ra cái đìêu “ta còn sống đây”.

Cờ bạc ky “cái vụ đó”, người ta nói cũng đúng thiệt. Dân đá gà, đá cá, đua ngựa, đánh bài, hễ tối nào lên “dàn phóng” là y như rằng, nếu sau đó, đi chơi. đen đỏ thế nào cũng thua.

Sau khi “đã đời” với em Bích Loan, mất tí tlền còm cho em, thầy Phú Sĩ trở lại sòng bài với ý đinh gỡ lại “vốn”. Thầy nhào vô xòng bài cào ba lá, hy vọng đánh nhanh đánh mạnh để còn rút. Chỉ chừng một giờ sau, thầy cạn láng. Tim đến bàn phé, thầy thấy Bích Loan cũng te tua chực gạ gẫm một thàng cha sồn sồn mượn tìên.

VN88

Viết một bình luận