Nghĩ vậy, Ngọc trở ra phòng khách. Chuyện đã lỡ rồi, đàng nào thì Toàn cũng đã bắt gặp mình tiếp bạn trai ở nhà trong giờ ông ta đi làm. Ngọc trở nên tự nhiên
và dồn nỗ lực ứng phó. Ngọc ngồi xuống ghế đối diện thầy Hòa:
– Xin lỗi thầy nhá, anh Toàn chủ nhà hơi khó tánh, nhưng anh ta tốt với em lắm.
Thầy Hòa im lặng cười, lối cười khinh bỉ, vừa tội nghiệp cho cô học trò. Thân phận đi ớ share, người ta xấu cũng nói thành tốt. Những lời chuẩn bi trước nơi thâm tâm đinh phóng ra khi gặp Ngọc, bấy giờ cụt hứng hoàn toàn. Hòa nhập đê trở lại một cách miễn cưỡng:
– Thấy Ngọc nghỉ mấy ngày, thầy cho ràng Ngọc bệnh nện tới thăm. Nay biết Ngọc không sao, thầy yên tâm.
– Cám ơn thầy, có lẽ mai Ngọc trở lại lớp.
Thầy Hòa hiểu ngầm theo ý mình: “Nhưvậy là nàng muốn mình về, và hẹn gặp nhau nơi trường học.
Hòa đứng dậy. Mặc dù trong nhà trống trải không có một chút bụi nào, nhưng ông thầy cũng ráng dùng tay phủi phủi mấy phát vào vai áo.
– Thôi mình về, ngày mai gặp nhau nhé.
Hòa nói lớn tiếng trước khi rời cửn, cố ý cho Toàn nghe, một kiểu chọc tức đốii thủ cho bõ ghét.
Dẹp qua được một mối bận tâm, Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Thân phận người đi ở share, bây giờ Ngọc mới thấm thía sự buồn tủi. Mình lòng ngay dạ thẳng, nhưng cái gì rồi cũng như lén lút, ngay đến việc tiếp một người quen trong phòng khách cũng đâm ra e dè ái ngại. Còn Toàn thì rõ ràng anh ta đã chống đối ra mặt, cái kiểu lạt lẽo của hắn đối với khách làm Ngọc thiệt là mắc cỡ. “Đàn ông mà nhỏ nhoi như vậy có ma nào mà ưa, vô phúc cho ai muốn làm vợ hắn.”
Riêng Toàn thì đầu óc rối bung, một lân bắt gặp mười rAn khòng. Anh ta cứ ngỡ ràng những lúc mình vắng mặt ở nhà, chắc Ngọc đã nhìêu rân tiếp khách đàn ông như hôm nay. Suy nghĩ lung tung xong, anh ta tự phục mình quá xá. Hôm nay trong giờ nghỉ trưa, thấy mắt giựt giựt mấy cái, cảm thấy trong lòng có một nôn nóng kỳ lạ. Toàn ghé tạt qua nhà, quả nhiên bắt gặp Ngọc đang tiếp khách. “Thằng cha khách này nếu so sánh, hắn có phần hơn mình. ơ cái chỗ hắn trẻ hơn, chững chạc một cách đáng kiêng nể. Hơn nữa hắn lại là thầy dạy Anh vãn cho Ngọc, ảnh hưởng của hắn đối với Ngọc không phải là nhỏ.” Toàn định bụng gọi Ngọc ra, đìêu tra thêm về ông khách lạ và thăm dò tình cảm Ngọc với anh chàng này, nhưng Ngọc lanh lẹ hơn, nàng làm như giận hờn Toàn về thái độ lúc nãy, cô ta đi tuôt vào phòng tắm đóng cửa lại cái rầm.
* *
Những giọt nước âm ấm từ vòi nước phun đều lên cơ thể, ve vuốt cho Ngọc bớt phần hậm hực. Nàng kỳ cọ thân thể một cách mạnh bạo, cơ hồ như muốn đết trôi những phìên toái đang vây hãm chung quanh. Trong khi đó Toàn rón rén đi tới ngay cạnh cửa buồng tám, đứng lại nghe ngóng. Âm thanh của tiếng nước rơi đêu giống như một giọng ru khiêu khích quyến rũ. Đáng lẽ hết giờ nghỉ trưa, phải trở lại sở làm, nhưng Toàn cố nán lại nhà một cách lì lợm, trông cho Ngọc tấm nhanh ra, để còn nói với nàng vài câu hầu thỏa lòng bực tức. Ngọc thì vờ như vô tình, vừa tắm vừa hát nhỏ bài nhạc “Tình cho không biếu không”.