Thầy Phú Sĩ vừa đi vừa hát sau cái “màn” tập thể dục buổi sáng. Thầy thong dong như một người đang hlành hương nơi vườn Thượng uyển. Còn Ngọc mới dọn nhà đến đêm đầu tiên lạ chỗ khó ngủ, thức sớm. Nàng ngồi bất động theo dõi bước chân di chuyển của người chủ nhà mới. Vãng vẳng nghe tiếng hảt của thầy, Ngọc ngạc nhỉên thầm trong bụng: “Cha, ông thầỵ này tài hoa quá tưởng ông ta chỉ biết chiêm tinh bói dlch, ông còn kiêm luôn cả ca hát nữa. Mà giọng ông nghe cũng đỡ.” Từ ngạc nhiên này khiến Ngọc lắng nghe ky lời ca của ông ta: “Em ơi đừng dối lòng, dù sao chăng nữa, cũng nhớ đến tình đôi ta…” Ngọc hơi giật mình thấy ông chủ thầy bói lãng mạn quá. Ông ta than van giữa trời mây cây cỏ, khuôn mặt dàu dàu buồn với đôi mát mơ màng giống hệt một ca sĩ thứ thiệt trên sân khấu. Không biết “em” trong bản nhạc này là ai đối với thầy, đối tượng này nếu có thật ngoài đời thì hên quá, được thầy đoái tưởng thương mong. Lòng trắc ẩn của Ngọc chùng xuống, nghĩ lại thân phận hèn mọn mới qua của mình, không nơi nào dung túng lâu đài cho yên phận bọt bèo. Cây muốn lặng mø gió chẳng ngừng. Với thời gian thật ngắn ngủi, nàng đã “mu” đến ba chỗ ở. Nơi nào cũng khiến cho nàng phìên lòng. Ngọc hy vọng lần này, ở nhà của “quới nhơn”, chắc sẽ bền lâu hơn. ở nhà thầy Phú Sĩ, ngoài chuyện che mưa trú nắng, nàng còn có bên cạnh một cố vấn đường đời. Những gì rắc rối khó giải quyết sẽ được thầy bấm tay bấm chưn chỉ bảo, được như vậy là nhất rồi. Đầu óc Ngọc thả lang thang về giấc mộng tương lai, bất giác nàng cười một mình e thẹn. Khi chợt tỉnh thì thầy Phú Sĩ đã đến cạnh cửa sồ lúc nào không hay. Ngọc … co rút người lại, chỉ sợ thầy nhìn thấy. Thầy đọc được ý nghĩ của nàng bây giờ thìi quê lắm…
Cái hụp người đột ngột và quá nhanh của Ngọc tạo ra một làn gió làm lay chuyển bức màn cửa sổ. Mắt của thầy Phú Sĩ đúng là mắt thầy bói. Thầy liếc thấy bức màn trong cửu kính tự nhiên nhúc nhích, thầy nghi là nãy giờ Ngọc đang theo dõi, nghe ngóng mình. Bây giờ thầy biết chắc đang ở thế “thượng phong.” Thầy đứng lại hát tiếp khe khẽ, tay thầy búng nhẹ vào mấy cánh hồng trồng sát tương. Trong này Ngọc hơi ngượng, nàng mang tâm trạng một người đang nhìn lén bị bất gặp. Ngọc lết lết nhẹ tới giường nằm trờ lại. “Lỡ thầy nhìn vào cửa sổ, cũng không biết gì.” Dưới mắt Ngọc, thầy Phú Sĩ thuộc loại thần sầu quỷ khốc. Lúc trước thầy nắm tay Ngọc, bóp nhẹ có mấy cái trên gò Mộc tinh, thầy đã đoán tình duyên nàng trắc trở, thế nào cũng thêm một lần chồng nữa. Đìêu này thiệt đúng hết chỗ nói. Bao nhiêu thầy bói đã coi Ngọc đều nói vậy. Ở thầy Phú Sĩ có phần chi tiết hơn, khi thầy diễn tả người chồng chấp nối tương lai của Ngọc là một người có tên tuổi, tương lai, danh phận.
Thiệt Ngọc không ngờ, đời xuôi ngược đã khiến nàng trôi dạt đến ở trọ ở nhà thầy. Bây giờ thì coi như chắc ăn quá rồi, có bất cứ việc gì rối rắm nhờ thầy giải đáp ngay. Kể cũng sướng thiệt. Mặc dù lúc dọn đến ớ share phòngnhà thầy, thầy không nói giá tìên nhà là bao nhiêu, nhưng Ngọc nghĩ rằng thầy dư sức biết hoàn cảnh Ngọc. Chắc thầy cũng không nặng tay nặng chưn chi lắm. Như vậy trước mắt Ngọc đã thấy “lời” được màn “coi bói chùa.”
Mãi miên man nghĩ ngợi, chợt Ngọc thấy cái bóng đen của tlìầy vượt thoáng qua và ánh sáng nơi cửa sổ đã được trả lại như cũ. Nàng biết là thầy đã đi. Ngọc lò mò ngồi dậy, nàng nhìn ra sân. Trời cũng đã sáng hẳn. Mấy bước chân của thầy lúc nãy đi qua làm một số cỏ trong vườn bẹp xuống. Mấy con chim thấy vắng bóng người cũng đáp xuống mố mấy cành lá xanh. Ngọc vươn vai ngáp một hơi dài. Nàng trở lại soi mình vào gương. Bây giờ Ngọc mới phát giác ra cái gương đã nứt một lằn nhỏ ở góc. Không biết xảy ra lúc di chuyển dọn nhà hay bởi một đuyên cớ gì?
Ngọc giữ trong bụng đìêu này, và cho là điềm gở, thế nào cũng nhờ thầy giải đoán cho rõ trắng đen.
Thằng con Ngọc trờ mình bởi một làn gió lạnh vừa tuôn vào phòng qua cánh cửa Ngọc vừa hé mở. Nàng đứng nhìn con, hai mắt nó nhắm nhắm mở mở nhìn lên trần nhà. Sau một giấc ngủ dài, đứa bé mới ý thức được là mình đang ở một nơi mới. Ngọc hôn con trấn an, xong nàng đến bàn trang điểm. Bình thường lúc còn ở share nhà Toàn, Ngọc không có thói quen này. Nhưng bây giờ ở nơi mới đến, nhà thầy Phú Sĩ lại nhiều khách khứa, nàng phải chuẩn bị lại nhan sắc. “Lỡ thầy bận khách qúa nhờ Ngọc tiếp giùm thì cũng không có gì tệ lắm.”
Chiếc áo ngủ bằng lông nặng chình chịch được Ngọc cởi ra, căn phòng ấm cúng lạ lùng. Ngọc đưa tay vuốt má, xoa ngực một cách tự nhiên. Rõ ràng ông bà mình nói không sai, gái một con trông mòn con mắt. Cơ thể Ngọc lâu ngày không được xoa nắn trớ nên chắc nịch. Nhìn trong gương, xoay qua xoay lại, Ngọc mỉm cười đắc ý. Cái gương thiệt là có phúc, nhìn người đẹp một cách tự do thoải mái. Tóc Ngọc dài, nàng lấy tay vén qua một bên, che khuất phần ngực. Màu đen của tóc làm nền cho đôi nhũ hoa trãng tươi lốm đốm mấy nốt ruồi son màu hồng. Mình cũng không đến nỗi gì,” nàng tự nhủ.