Riêng Ngọc, nàng quả còn non trẻ với đời sống ở xứ Mỹ này, nàng cũng lại rất khờ khạo trong kinh nghiệm hạnh phúc lứa đôi. Cho nên khi nghe bà Huy vin ra lý do trên để “mời” hai mẹ con nàng đi nơi khác, nàng cảm thấy rất hợp lý đối với gia dmh chủ nhà. Còn hợp tình thì quả là nàng không may mắn.
Mà Ngọc không may mắn thật, bởi tửlúc có ông Huy chở nàng đến trường, thì Ngọc lại quenvới Hoàng, người bạn trai cùng lớp. Anh chàng này trưa nào cũng chở giúp Ngọc về nhà sau giờ tan trường. Sự trùng hợp quái ác này chính là mối ưu tư rất chính đáng của bà Huy, khi bà nghi ngờ ông chồng đã “thân thiện” mạnh mẽ với người ở share phòng nhà bà. Mặc dù đuổi Ngọc, mỗi tháng bà bi mất đi hai trăm rưởi đồng tìên phòng, nhưng mà đở phải lo hơn trong tương lai có thể bi mất chồng.
Dưới mắt bà, Ngọc là gái một con rất có nét. Nàng tuy không đẹp, nhưng sức quyến rũ của thể dáng có thể làm cho Huy té vào “nồi chè” rất thơm rất bùi của nàng. “Đàn ông nào không khoái của lạ”, bà Huy cực đoan nghĩ rõ ràng như vậy. “Hơn nữa, nếu cứ tạo đìêu kiện dễ dãi cho đôi bên có dip “cảm thông” nhau hoài thì nguy hiểm quá. Xa nhau còn hít nhau nghe rầm rầm, đằngnày Ngọc ở nhà bà, giờ giấc lại tréo cẳng ngỗng với nhau, “ông trời” mà cấm cản nổi mấythàng cha đàn ông khi đã chịu rồi thì núi nào cũng leo, hang cua nào cũng bắt. Thôi, cứ tống mẹ nó đi, rồi hạ hồi phân giải…”
Sáng thứ bảy, nghỉ học, mặc dù đã mười giờ sáng, nhưng Tuấn, con Ngọc vẫn ngủ chưa đậy. Ảnh hưởng của đêm vừa qua thức quá khuya coi Tivi~ Ngọc vỗ khẽ vào vai Tuấn đánh thúc con. Còn hai tuần nữa là đến cuối tháng, kể từ bây giờ phải lo kiếm chỗ share phòng là vừa. Toan tính này cứ chờn vờn trong đầu óc Ngọc. Nhìêu lần rồi trên xe với Huy, Ngọc muốn hỏi thăm người đàn ông chủ nhà này, “Dù gì người ta cũng đã qua Mỹ mười mấy năm, cũng rành hơn mình.” Cũng có thể ông ta quen với nhìêu chủ nhà, gởi gấm mmh tới đó ở thì cũng đỡ hơn.” Nhưng nhìn cái vẻ đạo mạo của Huy, kiểu im lặng lười biếng bắt chuyện của ông ta làm cho Ngọc hơi ngan ngán. Huy thì hổ thẹn vtli Ngọc về cái chuyện vợ mình đã mời người ta ra khỏi nhà một cách ngang xương. Đìêu này chứng tỏ rằng Huy đã nể vợ hơi quá đáng. Dưới mắt người ngoài, chàng ta thuộc loại “thờ bà”. Phải chi Ngọc qua Mỹ lâu rồl thì không sao. Nàng sẽ không lấy làm lạ về chuyện một người chồng dành mọi quyền quyết định cuộc sống cho vợ. Ở cái xứ Mỹ này mà, đàn bà đúợc coi như trên cơ đàn ông. Đàng này Ngọc là dân mới qua đầu óc nàng còn hơi hám Việt Nam, Ngọc thếnào cũng chê cười mình. Từ chỗ đó, Huy có vẻ bẻn lẽn mỗi ìân đối diện với Ngọc.
Thời gian cứvùn vụt trôl qua. Chỉ còn hai ngày nữa, theo hạn đinh, Ngọc phải “mư’ ra khỏi căn nhà đang ở. Bà Huy thì có vẻ thúc bách hơn, ngày nào bà cúng hỏi Ngọc đã tìm ra chỗ ở mới chưa. Ngọc cứ ừ hử cho xong chuyện, Bây giờ Ngọc mới thấm thía dán cái tình đời giữa người cũ và người mới. Lúc trước ngl.lời ta mong mình về ớ’bao nhiêu, nay cần đuổi đi, cũng gấp rút như vậy Tựái của một người chân ướt chân ráo trên xứ người của Ngọc bỉ khuấy động mạnh. Dù chưa tìm ra được nơi ở mới, nhưng nàng cũng cố gắng dửng dưng bình tĩnh trước những lời thãm đò của bà Huy.