VN88 VN88

Ngọc ơi..Anh yêu Ngọc quá. Cho anh quất đi Ngọc

Nàng yên lặng, đang moi lại trong ký ức những rối rắm quá khứ và sắp xếp những đìêu mong đợi ở tương lai để khi thầy coi, nàng sẵn sàng trình bày cho thầy đỡ mất thì giờ…
(truyện khúc này bị in lộn tùm lum … từ 41 nhảy tới 47 ???)

trước nghe ông ta hăm he sẽ đến nhà thăm, chưa được cho phép. Nay bỗng dưng ông xuất hiện đột ngột. Ngọc bối rối, lí nhí:
– Mời thầy vào nhà chơi.

Vừa nói, Ngọc vừa đảo mắt phía ngoài sân coi có ai trông thấy không. Chỉ có cây cột đèn nàm im và hộp thơ vô tri vô giác, nhưng Ngọc có cảm tưởng chúng đang rình rập để… về mét với ông chủ nhà. Tự nhiên nàng đưa tay áp ngực, đo lại nhịp tim mình coi nó đang nhảy ra sao.

Tội nghiệp thầy Hòa, trông vẻ lúng túng của cô học trò, lại tưởng ràng cô ta đang ngạc nhiên và mừng. Không đợi Ngọc mời ngồi, thầy Hòa tọa ngay xuống chiếc ghế đôi, có lẽ thầy cũng đang hồi hộp, tay chân thừa thãi bủn rủn. Ngọc không phải là típ phụ nữ đẹp sắc sảo nhưng nàng là đàn bà một con đúng nghĩa, nay nở chừng mực, da không trắng, ngâm ngâm nắng hạ. Có hai đồng tìên lúc cười vô cùng cuôn hút. Nhất là đôi mắt, vừa sâuvừa mát, ở đó chứa sức quyến rũ quê mùa nhưng vũ bão. Cỡ đàn ông loại sồn sồn thiếu đàn bà, gặp đối tượng này thèm đến nhiễu nước miếng!

Thầy Hòa dạy nhìêu học trò phụ nữ, nhưng thầy chỉ chấm Ngọc, ớ người đàn bà này hình như toát ra hơi hám vừa dẻo vừa bền. Đây có lẽ là hai yếu tố đặc biệt nơi Ngọc khiến đàn ông dễ bi cuốn hút vào. Nhất là hoàn cảnh Ngọc: Độc thân một con, lại khá lâu rồi không có chất đàn ông dính vào, nên trông nàng “gin” quá chừng. Mỗi lân hồi hộp, Ngọc thớ nhanh, bộ ngực cứ nhấp nhô, trăm phân trămlà thứ thiệt, khôngcao không thấp, múp múp ẩn dấu dưới làn vải nhăn, khiến người đối diện tưởng tượng có thể phát nổ cả óc.

Thầy trò tâm tình chưa được mấy câu, bỗng có tiếng động nơi cửa trước. Hình nhưcó ai đang tra chìa khóa vào ồ Ngọc quýnh quáng đứng dậy vén màn cửu nhìn ra. “Thôi chết rồi, thằng cha Toàn về.” Ngọc nói nhỏ nhưng cũng đủ cho thầy Hòa nghe. Anh ta đoán chừng đây là ông chủ nhà, nên Ngọc mới có vẻ hốt hoảng như vậy.

Cửa mớ, thấy có người ngồi sẵn trong nhà, Toàn khựng lại một giây. Ngọc lên tiếng giới thiệu:
– Đây là Toàn, chủ nhà. Còn đây là thầy dạy Anh văn của mình.
Hai người đàn ông chào nhau ngượng ngập. Ngọc vừa vén tóc, vừa vả lả với Toàn:
– Hôm nay anh về sớm?
Toàn làm thinh đi thẳng về phía trong, Ngọc cũng rảo bước theo sau.

Tội nghiệp thầy Hòa, bỏ cả buổi ăn trưa tới thăm cô học trò một con, lời ong bướm chưa thả ra được mấy câu lại gặp ngay kỳ đà cản mũi, thấy Ngọc có vẻ ngán ông chủ nhà quá độ nên anh cũng hơi bẽn lẽn. Tưởng mình tới đem nìếm vui an ủi cho Ngọc, ngờ đâu lại làm cho nàng bối rối thêm. Hòa hơi hối hận. Anh ta chéo hai chân vào nhau, nhịp đầu mũi giày xuống sàn nhà, tấm thảm lại êm quá không gây ra một tiếng động nào khiến chàng thấy vô duyên thêm.

Phía trong này, thấy Ngọc cứ lẽo đẽo đi theo, Toàn bực mình kinh khủng. Anh ta quay lại nói với Ngọc:
– Cô cứ tự nhiên tiếp khách.

Hoàn cảnh Ngọc lúc này thật là khó xử. Cả hai người đàn ông, nàng không thích thằng cha nào cả. Một đằng là chủ nhà, một đàng là thầy dạy học. Cả hai thuộc loại tự nguyện theo đuổi nàng, tự dưng gặp nhau ở đây, nơi mà Ngọc không có một quỳên hạn nào cả. Ông thầy bói Phú Sĩ nói đúng: “Trong tháng này nàng gặp xui.” Tâm hồn người đàn bà vốn dlu dàng, không muốn làm mất lòng ai, cho dù những người đó mình không ưa lắm. Bây giờ phải giải quyết vụ thầy Hòa trước đã.

VN88

Viết một bình luận