VN88 VN88

Ngọc ơi..Anh yêu Ngọc quá. Cho anh quất đi Ngọc

Buông ống điện thoại, Ngọc khoái tỉ, nằm bật lên giường, mối ưu tư vê chuyện nhà cửa bay biến vào khoảng không. Ngọc thấy nhẹ hẳn người, tưởng tượng như mình đang trần truồng lơ lửng trên chín tầng mây. Bốn bức tường như có những bàn tay vô hình vói ra bắt tay nàng thân thiện. Chiếc gối dài vô tri nãy giờ nằm nghe chủ nói chuyện, được Ngọc ôm cứng vào lòng. Ngọc dúi mặt vào đó che dấu một cái ngáp. Cơn buồn ngủ kéo tới, ru Ngọc nặng nề, nhưng Ngọc vẫn chưa chịu buông xuôi. Nàng bắt đầu ngồi dậy lục lạo mớ quần áo vất bừa bãi trong phòng. Trí Ngọc hoạt động một cách tích cực. Nàng vẽ ra những sắp xếp, cái nào cho vào chỗ nào, cái nào phải vứt đi. Dụng ý của Ngọc là chỉ mang theo những đồ nhẹ, tối cần cho việc ra đi.

Còn nữa, phải xử sựvới Toàn như thếnào đây? Mấy ngày qua, anh ta dường như hổ thẹn mỗi lần gặp Ngọc. Người Toàn đã là đà, sau vụ “làm ẩư’ thất bại, anh ta có vẻ “nhão” hơn. Toàn đang dùng thếvõ “bi thảm” hầu Ngọc mềm lòng. Mà Ngọc mềm lòng thiệt, mềm tới độ nàng tính nước rut lui, chuồn êm khỏi nhà ông chủ đáng thương. Dù sao cũng phải báo cho người ta mấy lời. Tiện nhất là sáng hôm sau, trước khi lên đường để lại cho Toàn mấy lá thu. Nghĩ vậy, Ngọc ngồi vào bàn viết:
“Kính anh Toàn. Ngọc có người bạn gái mới quen, Ngọc dọn về ở chung với cô bạn cho có chị có em. Ngọc nghĩ rằng đi như vậy là đột ngột, khiến cho anh có thể buồn Ngọc, nhưng chẳng thà vậy còn hơn. Ngọc thấy mấy lúc gần đây, giữa mình với nhau có nhiều chuyện bất tiện quá. Nói ra thì khó, mà nếu dây dưa thì không tốt đẹp gì. Biết rằng bên Mỹ này lúc vào lúc ra đều phải thưa trình với chủ nhà, nhưng Ngọc vốn dĩ coi Toàn như một người anh. Ngọc đi, chỉ mang theo đồ đạc cá nhân của mình, tuyệt nhtên không đụng chạm một thứ gì khác của anh cả. Nếu anh có giận Ngọc, cũng xin anh tha thứ. Chìa khóa phòng, Ngọc trao trả lại anh, treo nơi tường, cạnh tấm lịch. Khi nào có số phone mới, Ngọc báo cho anh biết. Xin anh thông cảm cho Ngọc.”

Thơ viết xong, Ngọc đọc đi đọc lại nhiều lầ. Nàng rất hài lòng với lời lẽ trong ấy. “Chỉ viết như vậy thôi, không làm sao khác hơn nữa được.” Dù sao, mấy tháng ở nhà Toàn, Ngọc cũng được giúp đỡ một ít về tìên nhà cửa. Cái bằng lái xe có được cũng nhờ Toàn. Ngặt nỗi, anh chàng này “mám sực” quá, thấy người ta không nói tưởng là chịu đèn nên ra tay vội vã, dồn dập, nhiều khi thô bạo. Rời khỏl nhà Toàn, hành động này như một trả lời: “Không chlu đâu, không chịu đâu, tha đi cho em nhờ.”

Lá thư nhét nơi cửa phòng Toàn, hành lý đơn giản đã sắp sẵn. Chiếc xe cũ của người bạn gái đã chực phía trước cửa. Như thế đối với Ngọc là đã đủ lắm rôi cho việc dời chỗ ở của nàng, không có gì phải luyến tiếc. Mấy tháng ở nhà Toàn cho Ngọc thêm một số kinh nghiệm về cuộc đời ở share phòng, vui buồn lẫn lộn. Thực ra buồn thì nhìêu, còn vui thì không có bao nhiêu. Những phìên toái, ngắt véo rờ rẫm bậy bạ của Toàn đối với Ngọc coi như đã qua trang.

Sợ Ngọc tìm không ra nhà, thầy Phú Sĩ đứng đón trước cổng. Thầy nép mình cạnh một cụm hoa hồng, tay đưa ngang trán che ánh nắng buổi sáng đang chiếu thẳng vào mặt. Mắt thầy không được đẹp mấy, nay hí hí lại trông thiệt là quái đản.

Xe ngừng chưa kịp tắt máy, Ngọc đã vẫy chào thầy, nàng cúi đầu xuống, e ấp ra điều cảm động. Cũng may có Loan đi theo. Con nhỏ rất tin bói toán, lúc trước nhờ nó dẫn đi coi bói mới quen được thầy. Nay nó lại dọn nhà giùm. Đời Ngọc có “Mả Tế Bần” thiệt, hễ cùng quẫn là có gười trợ giúp.

Thầy đưa Ngọc đi vòng phía hông nhà, đến nơi có cái cửa màu xanh. Thầy chậm rãi nói:
Phòng này của em đó.
Ngọc chưa kịp bước vào, thầy tiếp:
– Phòng này để trống lâu rồi, chỉ có người đàng hoàng thầy mới cho ở đây thôi…
Ngọc ngước nhìn tháy, cười cảm động. Căn phòng thiệt khang trang, màu sơn còn mới toanh. Bộ nệm và bàn ghế đã được dặt sẵn nơi đó rất trật tự.
Ngọc đi một vòng nhỏ, mở tủ đựng quần áo xem xét, một cái robe mầu hồng còn treo lơ lửng trong ấy. Ngọc ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, có cái áo của ai trong đó thầy?
Thầy Phú Sĩ bình tĩnh, móc cặp kiếng đeo vào mắt nhìn:
– A, cái này của cô thơ ký, lúc trước cô ta nghỉ trưa ở đây chắc lại bỏ quên chứ gì…
Không để cho Ngọc thẩm vấn thêm, thầy tiến tới cửa sổ xăng tay áo lên một chút, vô tình để lộ một mớ lông tơ đang dán sát vào lớp da trắng. Thầy gắng sức kéo cánh cửa sang bên. Một luồng gió thoang thoảng từ ngoài tống vào.

VN88

Viết một bình luận