Nghe đến đâu, Ngọc sững sờ. Nàng nhìn lại mình, rồi lẩm bẩm: “Không lẽ thầy nói mình, mình cũng có nốt ruồi nơi thầm kín, mình cũng những vết sẹo nơi đầu gối. Ủa mà sao thầy rành quá vậy.” Nàng nhìn thầy như đò hỏi, đôi mất nàng không còn hoảng hốt mà đã đổi thành dịu dàng thân thiết. Thầy Phú Sĩbiết được mình đã đánh trúng ruột gan người đối diện. Thầy đổi chiêu thức du kích thành trận địa chiến.
– Ngọc, Ngọc em. Người vợ thân yêu của đời anh. Năm trăm năm trước chúng mình có một tổ ấm ờ rất xa nơi này. Ôi cái kiếp đời ngày xưa trái ngang thay lại cho anh gặp lại em nơi này “Rõ ràng thầy đang bị ông nhập bà hành rồi”. Ngọc nhận định một cách tổng quát như thế. Ngọc nhớ lại khả năng độc đáo của thầy về vấn đề tìên kiếp và như vậy thầy đang soi lại tìên kiếp của Ngọc đây. Nhưng Ngọc vẫn thắc mắc. Tại sao ông bà nhập thầy lại nhập vào lúc thầy trần truồng như vậy.
Thầy Phú Sĩ thuộc loại đàn ông nhà nghề. Bất cứ động tĩnh gì của Ngọc đều được thầy nghiên cứu và thấy biết rất rõ người đàn bà ấy, sau những lời trăng gió của thầy hồỉ tưởng lại đang cộng trừ những dấu vết riêng tư trong người nàng. Thầy để yên cho Ngọc thăm đòn. Thầy đang dùng bí thuật “đồng cốt” đưa Ngọc vào một nìêm hân hoan. Ngón võ “tìên kiếp” của thầy đã được xử dụng cao siêu hơn, bài bản thánh thót hơn. Riết rồi, đối với thầy là một thú chơi đầy kích thích.
Trong khi Ngọc cúi xuống nhìn đầu gối tìm những vết sẹo thầy Phú Sĩ tấn công thêm:
– Em cứ nghĩ lại em, mà chắc em không thể nào nhớ được. Bởi thời gian đã qua lâu lắm rồi. Ngày đó anh đâu được như bây giờ, nho phong tao nhã. Anh là một võ sĩ chuyên đi đánh thuê, người anh gân cốt cục mịch, đường ái ân bị hạn chế. Và em lúc đó, buồn biết bao nhiêu, em có chồng mà lại cô đơn chăn gối. Anh thì mải mê bè bạn, bạc tiền, chỉ có đánh đấm, tay chân anh hạ dễ dàng địch thủ, nhưng với em, anh cổ cho được gì đâu. Anh có tội với em lắm Ngọc ơi, anh có tội với em lắm Ngọc ơi!
Thầy rên rỉ ảo não những lời thú tội, nghe phiêu bồng như âm thanh từ khoảng trời nào vọng lại.
Tới đây Ngọc đứng chết trân người. “Rõ ràng thầy đang nói tới mình, nói tới cái kiếp trước chồng vợ của mình.” Thầy bi ông nhập bà hành đã đành. Ngọc cũng bị lôi cuốn theo luôn. Nàng không còn đủ sức trốn chạy nữa. Nàng đứng sững nghe thầy kể lể mà lòng dạ bồi hồi. Nàng liên tưởng tới cái kiếp trước của mình. Nàng không thể hình dung sựxấu xí cục mịch của thầy Phú Sĩ theo thầy nói. Nàng chỉ tưởng tượng thầy cũng trắng trẻ đẹp trai, môi mỏng mắt láo liên như bây giờ. Còn nàng thì phải đẹp hơn kiếp này, đẹp lắm. Bới vậy thầy mới có tội để cho mình phòng không gối chiếc. Ông trời thật oan nghiệt khiến cho thầy và mình gặp nhau trong , hoàn cảnh nhưvầy. Một đàng thì trần truồng như nhộng, một đàng thì nhột nhạt khó chịu. Đi cũng khổ mà ở cũng khó.
Trong lúc Ngọc đắn đo suy tính. Tự nhiên nàng nghe cái rầm. Nhìn lại thầy Phú Sĩ đang té ngửa xuống thảm, lạ thay hai tay thầy quơ trúng cái mền. Thầy đắp lên người. Nước mắt thầy chảy ròng ròng, thầy ngáp mấy hơi. Tay thầy đã biết đưa lên che miệng, dấu mấy cái lợi răng màu hồng. Thầy vật vả người, rùng mình lia lịa. Hoàn hồn. Ngọc biết ngay là thầy đã tỉnh. Hồn phách nhập thầy lúc nãy chạy đi đâu mất. Ngọc chùng xuống trước hoàn cảnh này. Thầy nhắm mắt, thở hắt hơi nhìêu đợt, xong nằm yên.
Lúc này đối với Ngọc mới thiệt là khó xử, nàng muốn tới giúp đỡ thầy tỉnh trí lại. Nhưng rồi lại ngại ngùng chỉ sợ thầy lên cơn nữa, trần truồng ra thì “trật bài chìa” quá.
– Cho thầy xin miếng nước Ngọc ơi, thầy mệt lắm.
Ngọc phóng vội về phía nhà bếp, lấy một ly nước lạnh mang lên cho thầy.
Nhờ có ly nước làm bạn. Ngọc dạn dĩ hơn, Ngọc quỳ hai gối xuống cạnh thầy:
– Nước nè thầy, uống đi.
Thầy Phú Sĩ từ từngồi dậy, hai tay run run đỡ ly nước nơi Ngọc, ực một hơi sảng khoái.
Sắc diện thầy hồng hào trở lại, thầy nhoẻn miệng cười kiểu một người thẹn thùng sau cơn mê.
– Ủa sao thầy lại nằm đây hở Ngọc?
Thầy trố mắt nhìn nhìn phía cơ thể, nơi có chiếc mền phủ che, Ngọc không biết trả lời thế nào nàng nhẹ giọng:
– Thầy lên giường nghỉ đi, mệt lắm rồi đó thầy.
Thầy đưa hai tay lên trời làm cử động thể dục:
– Thầy vẫn khỏe mà Ngọc.
Lối ngu ngơ của thầy khiến nàng muốn nói “toạc móng heo” chuyện thầy “đi thiếp” hồi nãy, nhưng nghĩ rằng vô ích. “Thầy có nhớ gì đâu, hồi nãy là hồn chồng cũ của nàng kiếp trước nhập vào, còn bâygiờ thầy Phú Sĩ người chủ nhà tài sắc vẹn toàn.” Ngọc nhấc khéo:
– Thầy mệt lắm rồi đó, bây giờ thầy cần phải xông thuốc nữa không?
Thầy Phú Sĩ trố mắt:
– Ủa? Chớ bộ thầy chưa xông à?
– Chưa thầy. Ngọc trả lời cụt ngủn, cốtình cho thầy đừng hỏi gì nữa. Nàng chỉ sợ lời qua tiếng lại, nín không nổi, nhè kể chuyện thầy trần truồng, bị “ông nhập bà hành”, mắc cỡ tội nghiệp thầy. Thầy đưa mắt dáo dác tìm nồi thuốc xông hiện đang nằm lạnh ngắt phía dưới giường:
– Thôi, thầy thấy không cần xông nữa.
Ngọc khom mình, dùng tay kéo nồi thuốc xông ra định mang đi.
– Để đó cho thầy?
Giọng thầy hùng hồn mạnh bạo một cách kỳ lạ.