VN88 VN88

Ngọc ơi..Anh yêu Ngọc quá. Cho anh quất đi Ngọc

Thầy nắm tay Ngọc vuốt nhẹ, bốn bức tường phòng màu xanh chói vào mặt Ngọc, nàng có vẻ xanh xao lắm. Ngọc đưa tay vỗ nhẹ vào mông đứa bé khi nó vừa trở mình:
– Thàng nhỏ này coi bộ giống anh quá.
ThầyPhú Sĩ gục gặc đâu biểu đồng tình. Sự thật trong thâm tâm, thầy không nhìn thấy một đường nét nào của đứa bé giống thầy cả. Bởi nó còn nhỏ quá, có năm pounds, nhưmột con búp-bê, khó có thể phân biệt được những đường nét riêng nơi nó.
Trước khi ra về, thầy đê nghi với Ngọc:
– Anh sẽ thay em viết thư báo tin mừng cho Thủy biết, đồng thời sẽ mua Money Order gởi ít tìên qua bên đó cho nó tiêu dùng.
Ngọc gật nhẹ đấu:
– Anh cũng nên gởi cầm chừng cho nó thôi. Bên đảo, đô-la có giá lắm. Gởi nhìêu nó tiêu hoang, phí đi.
– Đợi lúc em về, mạnh khỏe em sẽ lo cho nó.

*   *
Lâu lắm rồi thầy Phú Sĩ ít khi nào chi tiêu số tìên quá Lớn như trong trường hợp sinh đẻ của Ngọc. Câm cái bill chi phí hộ sản của Ngọc từ bệnh viện gởi đến, thầy Phú Sĩ đột nhiên rùng mình: “Trời ơi, chết mẹ rồi.” Ngồi trên giường, đang đưa đẩy đứa nhỏ cạnh đó nghe thấy tiếng than của thầy, Ngọc trố mắt hỏi:
– Cái gì đó anh?
Thầy Phú Sĩ càu nhàu:
– Nó tính gì mà tính dữ vậy?
Ngọc không rành mấy chữ Anh, nàng nhìn con số cộng trừ li chi trên bill, rồi nhìn lại khuôn mặt hốt hoảng của thầy. Nàng lẩm bẩm: “Đứa con ngộ nghĩnh thế này.,
không đáng giá hay sao?”
Nghĩ vậy, Ngọc đâm tức tối:
– Được một đứa con, mất có chừng ấy, cũng rẻ quá mà anh.

Thầy Phú Sĩ đưa tay đè nhẹ bên thái dương, thầy bóp bóp ở đó theo kiểu như đang bắt gió. Hình như thầy đang hối hận đã để cho Ngọc có bầu. Lúc trước khi chưa gặp thầy, Ngọc lãnh tìên trợ cấp mẹ góa con côi. Nếu thầy đừng hợp thức hóa chuyện vợ chồng với Ngọc, cứ để nàng ở tình trạng lén lút như kiểu bị “hít en rân” (hit and run), bây giờ chuyện sinh đẻ của Ngọc đã có ông xã hội lo cho thì đỡ biết dường nào.

Qua điệu bộ thẫn thờ của thầy Phú Sĩ, mặc dù Ngọc không đọc được hết những gì trong bộ óc ti tiện của thầy, nhưng nàng cảm thấy buồn buồn. Nàng nghĩ: ở thầy Phú Sĩ vừa ham vui chơi lại vừa tiếc tĩen. Người ta có đứa con, mất bao nhiêu cũng được. Đằng này thầy mới chỉ trả tĩen bill bệnh viện trên dưới có tám ngàn mà thầy đã khổ sở như vậy, tương lai rồi sẽ không biết ra sao.
– Nè Ngọc à…
Thầy Phú Sĩ với giọng tha thiết, thầy nói:
– Bây giờ có con có cái, mình phải cố gắng làm ăn thêm mới được.
– Thì mình mới mở cái tiệm Food To Go, từ từcũng khá thôi, lo gì…
– Cái đó là phần của em. Anh còn phải làm ăn cái khác nữa chớ. Anh tính…
Tới đây thầy bỏ lửng câu nói. Ngọc hỏi:
– Anh tính gì nữa?
– Có lẽ anh phải trở lại nghề bói toán của mình.
Không chở Ngọc lên tiếng, thầy giải thích:
– Cái nghề này không cần vốn mà tìên vô dễ lắm.
Thỉnh thoảng người ta còn thưởng mình.
Ngọc ra chiều giận dỗi:
– Anh tính gì cũng được, miễn sao cho êm đẹp thì thôi.

Được sự đồng ý mặc dù miễn cưỡng của Ngọc, thầy Phú Sĩ thực hiện ngay ý định trờ về con đường cũ của mình. “Làm nghề không vốn mà lại được hưởng khoái cảm”. thầy bắt đầu mướn một căn apartment một phòng vùng Fullerton, và thầy cũng bắt đầu cho đăng báo cũng như rỉ tai với khách hàng cũ cho biết thầy hành nghề bói toán trở lại.

Con trai của Ngọc vừa được dầy tháng, thầy Phú Sĩ khuyên nàng nên cố gắng ra tiệm Food To Go Ngọc Thắng để chăm sóc tiệm, còn thầy suốt ngày ở nơi căn nhà mới để coi bói.

Lúc trước chưa vợ chưa con, khách khứa của thầy Phú Sĩ rất đông đảo. Bây giờ tình trạng đã khác rồi. Người ta biết thầy có gia đình, đâm ra bớt tin tưởng thầy luôn. Tâm lý người đi coi bói nào cũng vậy, chỉ thấy ông thầy “linh” khi họ còn độc thân.

VN88

Viết một bình luận