VN88 VN88

Mắt lim dim da mặt hồng ửng màu dâm đãng

Hai tiếng gào chót “má ra” đã kích động Quang. Chàng tăng nhịp nắc. Ồ ạt. Ầm ầm. Hai hò dái chàng vỗ mạnh vào thành lồn bà Nguyệt. Tay chàng bóp siết cặp vú. Môi chàng rất tình tứ, rất chững chạc, những tia khí đặc quánh của tuổi thiếu niên vào đáy lồn bà Nguyệt, rồi không hiểu sao, Quang bỗng gào lên:
– Con cũng ra đó. Con bắn hết ra đó. Hứng đi, hứng đi!
Một phút đê mê tuyệt đỉnh, cả hai ôm nhau như sam.
– Sao em gọi Quang là con?
– Tại em lãng mạn. Mà lãng mạn là điều siêu thực. Như một thi sĩ viết “Hơi cô tát nước bên đàng. Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi!” Vậy mà thi sĩ vẫn viết. Viết với óc lãng mạn. Mà vẫn có người khen hay. Cũng như em gọi: “Con ơi, má ra, má ra” đã khiến anh thấy thú vị, đã cùng ra với em và tự xưng “Con cũng ra đó, hứng đi!” Bây giờ anh biết việc gì đang xảy ra không?
– Không! Việc gì? Nói cho anh nghe với?
– Tình trùng của anh đang bò vào tử cung em, buồng trứng em.
– Và em sẽ có thai? Và chúng ta sẽ có con?
– Dạ. Đúng! Không có hôm nay, rồi sẽ có ngày mai. Em chả ngừa bằng thuốc, không cả bằng áo mưa. Em thản nhiên đón tình anh và quyết có con với anh.

Quang bưng mặt bà Nguyệt hôn cuồng dại, nồng nàn. Chuông điện thoại reo. Một lần. Hai lần. Bà Nguyệt bốc lên nghe: tiếng của Tuyết trả lời với đầu giây bên kia:
– Dạ thưa ba, mẹ đi chơi với mấy bà bạn dưới Long Khánh rồi. Có lẽ chiều mới về…
– Mẹ về nói mẹ ra phòng mạch cho ba thăm chút.

Bà uể oải đặt điện thoại xuống, thầm cám ơn Tuyết và chán ngán cho ông chồng già bất lực cứ gọi canh chừng trong khi ông chả làm ăn gì được với gối chăn.
– Ai vậy?
– Chồng em. Cứ độ vài tiếng, ông gọi một lần. Ông khư khư ôm một “chiếc xe đắt tiền” trong khi chân ông không còn đạp ga được. Cái ghen của ông bây giờ là do lòng ích kỷ, chớ không phải thương yêu. Không xài được, nhưng cũng không muốn cho ai xài.
– Vậy sao lúc nãy em bảo sẽ nói với chồng em nhận anh làm chồng bé. Và .. em sẽ có thai với anh?
– Nhất định em sẽ phải nói như thế. Em phải chọn cho em một tình yêu cho phần sống còn lại. Hoặc không, thì em sẽ héo moon, chết khô trên đống tài sản kết sù này.

Bà đặt Quang nằm nghiêng, song song với bà. Để bà vuốt tóc, nhìn Quang cho rõ. Quang đã đụ bà ra hai lần, vậy mà cho tới lúc đó, bà vẫn không tin bà đang nằm trên giường Ý với kép nhí có 17 tuổi. Bà không tin bà có một hạnh phúc vĩ đại, tuyệt vời như thế. Gương mặt Quang vẫn là cậu bé mới lớn. Da dẻ hồng hào, non choẹt, mịn màng. Các bắp thịt chắc nịt bởi Quang là cầu thủ. Bà ôm Quang mà mơ hồ tưởng mình đang nằm mơ. Quang hẩu cái đít tới để cặc chàng cà nhè nhẹ vào mu lồn bà. Bà nhắm mắt, tay sờ khúc gân:
– Tuổi bé, mà sao khúc gân này lớn bạo vậy hả anh?
– Em hỏi anh, rồi anh hỏi ai đây?
– Phải công nhận anh chì thật. Mà thương nhất vẫn là khúc gân tuyệt vời này.

Rồi bà nắn, bóp cặc Quang. Bà ngồi dậy, cúi xuống, đưa khúc gân vào mồm, bú thương yêu rào rạc. Mặt bà si mê như đã chìm vào giấc ngủ… Chỉ còn cái đầu cúi xuống, ngẩng lên cách đều đặn. Bàn tay Quang sờ đôi vú, sờ mông đít, rồi anh luồn qua đâm một ngón tay vào lỗ lồn bà Nguyệt.
– Nếu biết anh cũng là tình nhân của Tuyết, em có giận không? Và muốn có con với anh không?
Bà gậ đầu vì mồm bận bú cặc Quang. Quang hỏi câu đó hơi thừa. Bà từng nghe tiếng la của Tuyết và Quang xuyên qua vách khi họ làm tình. Bà “ăn” khúc gân của Quang trên nửa tiếng, rồi rủ Quang lên nằm đụ bà cho đến khi bà ra thêm một lần nữa.

Cũng như lúc nãy. Tiếng rên của bà vang lên. Bên kia Tuyết chịu không nổi, bèn chạy qua gõ cửa:
– Mẹ, Tuyết đây, cho con vào.
Quang trần truồng đến mở cửa. Tuyết cũng trần truồng bước vào, nhìn mẹ nhoẽn cười:
– Khiếp, con bịt tai rồi mà vẫn nghe. Hấp dẫn quá. Chịu không nổi. Làm con muốn điên lên.
Bà nhìn cô con gái, rồi mệt mỏi uể oải nói:
– Chịu không nổi thì … có Quang đó, làm đỡ một cái đi.

Quang nhìn bà như xin phép, rồi dẫn Tuyết về phòng bên cạnh. Cánh cửa khép lại. Lại nằm một mình với chiếc gối ôm dài, bà Nguyệt nửa hạnh phúc, nửa hờn ghen, vì tiếng rên của Tuyết lại vang lên:
– Bú lồn em như đã bú mẹ em. Phải thật lâu và làm sao cho em ra vài lần nghe Quang.

Dù đã ra ba lần chan chứa với Quang, bà Nguyệt vẫn còn thèm lắm. Những trận làm tình như thế này với bà, bất quá là những lô an ủi, chẳng làm sao dịu được sức đòi hỏi to lớn như núi Thái Sơn. Bà ngồi dậy, vào phòng tắm, xả nước ấm, trầm mình. Đầu óc quay cuồng với những toan tính không tên. Làm sao phải thoát ly cảnh cô đơn lạnh ngắt này càng sớm càng tốt.

VN88

Viết một bình luận