VN88 VN88

Mắt lim dim da mặt hồng ửng màu dâm đãng

Lại một giọng Bắc Kỳ Hà Nội, thiết tah, trầm thống.  Quế không nắc mà sao Chính bỗng sướng như đã nằm lên người đẹp mà giao cấu .  Quế ngậm khúc gân đó như thế hằng 10 phút.  Hai tay ôm cứng lưng chàng.  Đầu Quế ngã hẳn vào ngực Chính mà nhắm mắt.  E9ẹp nhất là hia bàn chân ngón đỏ.  Quế nhón lên như để dâng hiến, và cũng như níu hết tâm hồn Chính xuống cho riêng nàng.  Rõ ràng không phải là làm tình.  Quế đang bơi trong bể tình thì đúng hơn.  Những gì Chính nghĩ Quế sẽ làm như Phạm thị Ngọc Hường đã làm, đều sai. Hường thì loạn và hung bạo hơn.  Hường đè Chính nằm ngửa ra, rồi nàng ngồi vắt qua đầu chàng, bắt chàng gồng lưỡi lên cho nàng đụ.  Hoặc Hường bắt Chính đái ngay vào mồm nàng cho nàng uống, vào mặt nàng cho nàng mát.  Hoặc “ăn” cặc Chính cả giờ đồng hồ cho đến khi Chính chịu không nổi đòi ra.  Lúc đó Hường mới banh lồn, bắt Chính bỏ “vòi” vào, xịt thẳng , xịt hết vào tử cung nàng.

Có lẽ cái dâm của Thuỵ Quế thì cũng chẳng kém gì Ngọc Hường.  Vì lần đầu ngàn biểu diễn ở Thái Lan cho sáu con bạn ngồi xem, Thuỵ Quế, cùng một lúc, đụ luôn ba cậu bé.  Trong đó có một cậu gọi nàng là dì ruột.  Máu dâm thì hình như ở đàn bà nào cũng giông nhau.  Chỉ khác là Quế thấy Chính như thần tượng, nên Quế tôn thờ một cá nhân nào đó là thần tượng.  Đó là chuyện thường.  Không thế, tại sao James Dean, ElvisPresley chết, có cả chục nàng tuổi de dé uống độc dược quyên sinh theo?  Và mới đây, ông đạo Applewhỉt ở San Diego đòi chết để về cõi thanh tịnh, tinh khiết hơn ở một hành tinh khác, thì tức khắc có dến 39 người trí thức đòi quyên sinh theo, không ngần ngại.

Thuỵ Quế có xem Chính là thần tượng cũng không quá đáng.  Tuổi nàng 39.  Chưa già, nhưng cũng kông còn trẻ, để nàng tự do, trọn quyền chọn một người yêu như Chính.  Nãy giờ nàng cho cặc Chính vào tận trong cửa mình, đứng đó “đọc kinh ” bởi Quế không muốn kết thúc sớm giờ thiêng liêng mà nàng tưởng, dù có tung 60 ngàn đô, vẫn không thể có.  Sau kệ sách, Nguyệt thầm cám ơn Quế đã kéo dài lễ nghinh bái thần tượng Chính, để Nguyệt mãn nhãn, tha hồ xem chồi hoa của Chính do nàng sinh ra, đang phát triển, đang đâm lộc, kết hoa.  Chưa bao giờ, Nguyệt có kiểu làm tình lạ đời như thế!

Thuỵ Quế bỗng thình lình rút lồn khỏi cặc, và lại quỳ xuống liếm, hôn như lúc nãy.  Không phải Chính chỉ đứng trân người chịu trận như pho tượng đâu.  Chàng vẫn lấm lét nhìn vào khe hở của kệ sách.  Chàng muốn được trong kia, một lần nữa phải nhìn tận tường bảo vật trời cho và thân hình tráng kiện của chàng.

Quế đứng lên, kéo mặt Chính xuống bắt chàng đưa lưỡi qua cho nàng nút.  Chính chịu không nổi, cầm cặc mình đâm thẳng, ngọt xớt vào lồn Quế, và nắc lia chia.  Quế nhả môi ra gào nho nhỏ:
-Tức nước vỡ bờ.  Đã bảo em không dám nắc, vì thế anh cho phép Quế ra ngay bây giờ một cái, đó…đó.. người ơi.  Lạy Chúa con hư thân.  Lỗi tại con, lỗi tại con mọi đàng.  Còn nữa Chình ơi, nó vẫn ra đấy… Mẹ ơi, con đứng hết nổi rồi…Làm sao cho Chính tan vào trong con…

Chính bế Thuỵ Quế lên, vừa lúc chàng cũng nghe sau khe tủ, tiếng một người nữ, cũng tội nghiệp da diết:
– Không ai đụ mà con cũng ra đây Trời Phật! Tại sao con không lìa xa được với giấc mơ lãng mạn này hỡi Trời?  Con càng muốn đoạn tuyệt với nó, nó lại cứ hiển hiện lên, không phải xa từ dưới hồ bơi, mà ngay ở phòng ngủ con?

Lòng Chính chùng xuống.  Còn Thuỵ Quế thì ngơ ngác.  Cái gì đã xảy ra trong nhà này? Hay lại cũng giống hệt bên nhà nàng? “Không phải xa từ dưới hồ? Nghĩa là, nghĩa là Nguyệt cũng đã xem tường tận cảnh làm tình ngút ngàn chiều nay, bên hồ bơi?  Và nghĩa là… nghĩa là….

Bên nhà Thuỵ Quế thì rõ ràng hơn, om sòm hơn.  Vì thằng Khoa, cháu kêu nàng bằng Dì, ở hẳn đó, đi học với con nàng.  Chuyến về Việt Nam để đưa bé Khoa, con của người chị qua Mỹ, Thuỵ Quế ghé lại Thái Lan chơi mười ngày với 6 cô bạn.  Cô nào cũng là “dân chơi thứ thiệt”.  Mỗi đêm, một cô trách nhiệm biểu diễn một lần đụ trước bạn bè.  Đêm thứ ba, phiên Thuỵ Quế.  Nàng tình nguyện đụ một lúc ba chàng.  Hai cậu bé là con các bà bạn.  Thiếu một, Thuỵ Quế “đành” mang cháu Khoa ra tế thần.  Đêm đó, Khoa 18 tuổi đã, một lần nữa, lên nằm trên bụng dì Quế không chút ngượng ngùng.  Nói một lần nữa, vì trước đó,  khi về tới Cần Thơ, trong bầy cháu thật đông, con các bà chị, Thuỵ Quế đã âm thầm chọn Khoa.  Vì Khoa cao ráo, đẹp trai, biết nhảy đầm…

Trong đêm mang Khoa đến Hộp Đêm Hậu Giang, khi ôm nhau nhảy slow, Quế chợt khám phá thằng cháu 18 tuổi đã “làm hỗn”.  Nó ôm Thuỵ Quế thật sát, và… dưới kia, cặc của nó cứng ngắt, chỏi thẳng hạ bì dì Quế.  Thằng bé còn ma mãnh, cố làm cho mọi người hiểu lầm rằng Quế là bồ chứ không phải dì bằng cách, hết bản nhạc, nó dìu Quế về bàn, kéo ghế cho Quế, săn sóc Quế từng ly nước… ngồi thật sát, nói cười thân mật.

Dĩ nhiên Quế không phản ứng gì, mà còn mừng thầm là đã khám phá được mỏ vàng.  Sáng hôm sau, Khoa rủ Quế đi Hà Tiên tắm biển, ngắm cảnh .  Khi mướn khách sạn, họ khai là nhân tình chứ không phải Dì, cháu.  Và bằng tiền, Quế bịt miệng viên Quản lý, luôn cả công an khu vực.  Dì Quế thì mặc hai mảnh vải màu tím rất hở hang.  Cháu Khoa thì xì líp đỏ, cũng chỉ đủ ôm bộ dương vật, dắt nhau xuống biển xanh dỡn hớt, bơi lội.  Có lúc, sóng đánh mạnh, dì sát vào cháu Khoa không hở một ly.  Tay trong tay.  Mắt trong mắt.

Một đống to sù sụ trồi lên ở quần tắm thằng cháu, tố cáo gian ý của nó muốn chinh phục bà dì về từ Mỹ, da dẻ hồng hào, vú đít nở nang, đặc biệt hai chùm lông nách đen láy.  Có mấy lần nhờ sóng đánh, Khoa có cơ hội ôm sát dì vào lòng ( vì Dì làm bộ ngộp sóng) , nó muốn nói cái gì lắm, và rồi thôi.  Im lặng.  Chịu đựng.  Cho tới tối hôm đó, sau buổi ăn tối thịnh soạn ở nhà hàng khách sạn, hai người về phòng với hơi thở ngà ngà vì chai rượu chát.  Không biết có phải vì say hay không, Dì Quế để cả áo quần, nằm bật ngửa ra trên giường.
-Say quá Khoa ơi! Dì ngủ trước nhen?
– Dì không thay đồ ngủ sao?
-Mệt .  Ngồi dậy hết nổi rồi.  Bốn ly chớ ít sao.

Rồi dì nhắm mắt (vờ ngủ) .  Khoa xuống bớt đèn, đứng đó nhìn trân trồi thân hình hấp dẫn, nổi lửa của dì  Quế.  Khoa rắp tâm nhiều lắm, mà không dám ra tay.  Sợ nhỡ ngộ dì phẫn nộ từ chối, và từ chối luôn việc bảo lãnh cho chàng sang Mỹ thì hỏng.  Nên nó đành đứng đó nhìn dì “ngủ”, mặc dù nó cũng bị 5 ly rượu chát làm đầu óc quay mòng mòng.  Trong khi đó, dì Quế vờ ngủ, nhưng mắt hí hí chờ xem Khoa có xổ màn nào ngoạn mục chăng?

Tưởng là dì đã ngủ thật rồi, cháu Khoa, trước nhất quỳ xuống, cởi đôi giày cao gót maù trắng khỏi đôi chân thon trắng của dì.  Khoa hôn vội lên mu bàn chân một cái vì nó chịu không nổi cái đẹp của da dẻ mịn màng trên đôi chân.  Khoa để chân nhè nhẹ lên nệm giường vì sợ dì thức giấc.  Quế vờ ú ớ một tiếng khe khẽ, rồi chúm năm ngón lại, triển mạnh bàn chân , xong co một đùi lên, rồi thả xuống kêu cái bịch.  Tim thằng bé như trống khua.  Ham đi Mỹ quá mà Khoa đã cẩn thận không cần thiết.  Chớ nếu nó chịu khó, thì đã hiểu được Quế muốn gì ngay sau bản slow ngay sau khi nhận lời đi Hà Tiên tắm biển, ngay khi làm giấy tờ vào trọ khách sạn, nhất là ngay khi cả hai ôm nhau khít rịt tắm biển, mặc dầu sóng đã rút ra xa.

Rồi đến màn khó khăn nhất, là cởi chiếc áo dài hoa khỏi người dì Quế.  Một nút, rồi hai, ba, bốn…Khoa đỡ nhẹ nửa người của dì lên, để cố cho thân oá dài thoát khỏi bà dì.  Dì vẫn ” ngáy” nho nhỏ để Khoa yên tâm làm tới.  Cặc nó bắt đầu cứng ngắt ở hạ bì khi nó nhìn cặp vú bà dì tròn vo, căng phồng sau bộ xú chiêng.  Nó nhìn xuống, xuống nữa.  Trời đất quỷ thần thiên địa ơi!  Dì Quế không mặc quần lout.  Chiếc quần xoa trắng mỏng đã phơi gần như trọn bộ lông lồn đen thui, dày cộm, vun lên một đống trên mu lồn dì.  Không biết có phải lần đầu tiên Khoa nhìn thấy?  Nó đứng như Trời trồng, người nóng rang, mắt hoa đôm đốm, nuốt nước miếng ừng ực.  Dì Quế thấy hết, nên càng làm cho hấp dẫn hơn bằng cách dang hai đùi ra, và một bàn tay dì để gần bẹn.

Khoa lấy áo ngủ mặc cho Dì trước, nhưng không cài nút.  Rồi đến phần hấp dẫn, mê ly sắp đến: thay quần ngủ cho dì.  Bợ đít dì lên cho dễ tuột.  Lưng quần xuống bắp vế, là lúc Khoa bủn rủn tay chân vì…trước mặt nó, lồn dì Quế thơm phưng phức nước hoa, phủ đầy lông đen nâu.  Khoa ngừng đó, nhìn chăm bẳm không nháy mắt, mũi hít vào liên tu, hít cho hết mùi thơm nước hoa hão hạng…. Mắt nó đỏ gay , hơi thở đứt quãng, làm thỉnh thoảng Khoa phải hít vào một hơi dài, và thở ra chầm chậm.

Nửa lo sợ dì thức dậy.  Nửa bị hình ảnh dâm dật cuốn hút.  Khoa như tên trộm đứng trước két bạc của chủ nhà.  Nó nín thở, cố tuột luôn phần còn lại của chiếc quần xoa trắng xuống phía dưới , xuống nữa, xuống nữa, rồi ra khỏi hai chân.  Khoa cầm chiếc quần ngủ trong tay, đứng chần chờ mãi ở đó mà không dám, hay không chịu mặc cho người đẹp. Khoa tiếc, không muốn mất hình ảnh cặp đùi dài trắng thon với cái lồn đầy lông quắn. Lại nuốt nước miếng. Lại hoa mắt và khờ dại, ngốc nghếch, khi dì Quế, tự động dạng hai chân ra một lần nữa.

Cửa Ba Đình mở ngõ. Thật không còn gì có thể so sánh với cái đẹp muôn phần hấp dẫn, quyến rũ ban cho dì. Bàn tay dì lại bất ngờ để lên gần bẹn lần nữa. Khoa muốn la Trời lên một tiếng thật lớn cho đã cái khoái cảm của đôi mắt, mà nó không dám . Nó lại trố đôi mắt thao láo nhìn, khi bất ngờ, bàn tay đó gải nhè nhẹ chòm lông lồn đen thui. Dì còn ngủ hay đã thức? Dì con say hay đã tỉnh, mà bàn tay ác ôn cứ thoa đi, rồi thoa lại chòm lông? Chết cháu mất dì Quế ơi. Nó thầm thì nói nhỏ như thế khi quyết định ngồi xuống giường, tròng hai ống quần vào chân dì. Tròng được một ống, Khoa quay sang chân kia tròng ống thứ hai, thì … Dì Quế, làm như “mớ ngủ”, cử động, ống quần bên kia rơi khỏi chân nàng. Mà ác ôn, hai chân dì dang rộng quá nên làm cho Khoa càng khó khăn hơn gấp bội.

Bây giờ thì hai chân dì càng dang ra. Cái lưng quần không đủ rộng để mặc vào người dì. Khoa bỏ dở, ngồi khoanh tay, ngắm chết mệt cái lồn thơm ngát của dì Quế. Bàn tay ác ông của dì bây giờ quả thật đã cố ý khiêu dâm Khoa, vì nó không những xoa lông lồn, mà một ngón đưa nhẹ vào khe, vuốt lên, vuốt xuống, khiêu khích. Tai Khoa nghe rõ tiếng lách tách của ngón tay chạm phải nước lồn. Dưới ánh đèn, dù hơi mờ. Khoa vẫn nhìn thấy ánh nước nhờn loé loé dưới lớp lông.

Khoa nghĩ là dì đã thức. Vì còn ngủ, gương mặt dì không thể linh động diễn tả nỗi sung sướng êm êm ở dưới kia. Mắt dì thì nhắm. Nhưng hai đuôi chân mày nhíu lại với nhau. Mũi hơi hỉnh. Cặp môi chu tròn như chữ O. Ngón tay dưới kia được tăng cường thêm một đồng chí nữa. Hai ngón, không những chỉ chà, mà còn xuống tận cửa lăng Bác kính yêu mà thọt, mà quậy… Khoa tự tin hơn. Rõ ràng dì đã “mời gọi” Khoa cùng liên hoan Sol đố Mì! Khoa xê dịch, ngồi ngay giữa hai chân dì mà quan sát. Chịu không nổi, thằng bé đánh liều. Vừa lúc Quế kéo hai ngón ướt nhẹt lên khỏi miệng lồn, Khoa chụp lấy, đưa vào miệng mút sạch, nuốt ực, rồi buông ra. Thì cũng là lúc dì Quế, hai tay, nhấn cái đầu Khoa vào lồn nàng, và bằng giọng “mớ ngủ”: Bú em đi anh!

Chắc thằng Khoa đã có ít nhiều kinh nghiệm với gái Cần Thơ rồi.  Nên nó trổ hết ngón nghề ra. Dì Quế la thiếu điều bể phòng. Quản lý gõ cửa. Khoa chạy ra:
– Có gì đó không thầy quản lý?
– Làm ơn làm phước la nhỏ nhỏ chút được không? Họ đi thưa là tôi bị đuổi việc à ông bà! Khổ lắm!!!

Khoa khép cửa, mỉm cười vì viên quản lý vừa gọi dì cháu chàng là ông bà. Khi chàng trở lại giường, thì Quế đã cởi ra hết, nằm trần truồng, phía dưới đít lout thêm cái gối. Mắt nàng vẫn nhắm. Có lẽ Quế mắc cỡ với thằng cháu ruột gọi nàng bằng dì. Nhưng mồm Quế vẫn lẩm bẩm: “Bú sướng quá đi anh ơi. Bú lâu cho em ra trong miệng anh vài cái, rồi em thưởng cho”

Khoa lại ngồi vào trước cửa lăng bác, vạch râu bác ra , chàng cho lưỡi và môi vào làm tiếp. Lần này, hai ngón trỏ của hai bàn tay Khoa banh căng hột le, rồi cho lưỡi vào đánh nhẹ, thật nhuyễn. Mới đầu Quế còn cắn chặt hai môi lại. Dần dần, không tự chủ được, Quế lại định bắt đầu la lớn, nói bậy. Khoa trồi lên, chụp miệng Quế lại, bảo: “Khổ quá, làm ơn đừng có la, có được không?”

Sẵn dịp, Quế níu luôn cổ Khoa xuống, bắt thằng bé hé môi, và một cái hôn xé trời, xé biển cuộn lên. Thật lâu, Lâu lắm. Quế không chịu buông ra. Khoa gần như nghẹt thở.
– Anh định mặc nguyên áo quần như vậy để gần em hả?
Khoa tự động cởi áo, rồi cởi quần. Con cặc cứng ngắt của Khoa chỉa trực ở mu lồn Thuỵ Quế, trong khi nàng mềm môi với nụ hôn say ngất:
– Em say quá. Em muốn, em muốn…

Nói tới đó, Quế cho tay xuống cầm khẩu B40 của Khoa. Dang thêm chân ra. Quế đưa cặc Khoa vào hang Pác Pó. Ngọt xớt. Trơn tru. Lút khất. Khoa rên hừ hự. Trời nổi lên cơn bão. Nước biển vọt lên bờ. Núi non xoay tròn. Gió cuốn hết rừng đi. Lá rụng trụi cành…

Khoa phải vừa đụ, tay vừa phải bụm miệng dì Quế. Bốn ly rượu chát đã biến Quế thành một ác thú. Dì ôm Khoa hùng hục đụ ngất trời, không cần biết Khoa có thích thú! Loạn thật! Loạn từ Cali mang về Hà Tiên. Loạn nhất phải bảo là lúc Quế ôm bú cặc Khoa đến gần tiếng đồng hồ, không dứt! Từ hôm nhảy bản slow, rồi tắm chung ngoài biển. Khúc gân từ lự của Khoa luôn ám ảnh Quế từng phút. Có lúc nàng im lặng, nhìn đâu đó. Mắt sửng sờ, mặt ngơ ngác, là chỉ để liên tưởng thằng cháu cao ráo, đẹp trai do nàng chọn. Nàng tưởng tới lúc được ôm nó vào lòng, không quần áo, ở khoảng tối nào đó, không cần phải nên thơ… cũng đủ làm Quế say như đã uống cả chum rượu hồng.

Huống chi, nàng đang được cái diễm phúc, ôm trọn, bú hết con cặc mủm mỉm, dài, tròn vào mồm… Chả biết, sáng bét, mặt trời cao đến ngọn dừa. Khoa đã nằm trần truồng, nghẻo cổ, ngáy hù hụ. Dì Quế vẫn tỉnh táo gác chân qua bắp vế Khoa, tay cầm cặc Khoa, mắt nhìn cháu bé còn đầy ắp thơ ngây, măng sữa… Cho đến hôm nay, đụ với Chính. Nàng vừa ra xong, tiếng của Nguyệt, từ khe hở cũng vang nghe nhẹ, chia xẻ với nàng sự thống khoái tuyệt đỉnh.

Chính bình tỉnh, im lặng, cứ nằm phành cặc ra đó cho Quế “ăn” chớ không phải bú. Nàng bắt chước giống hệt Julie làm chiều nay bên hồ tắm. Chính cố gắng làm vừa lòng Quế để xứng đáng với cái giá 60 ngàn đô, (chiếc xe mui trần hiệu Mercedes) . Còn Quế tận tình đổ hết vào cuộc chơi, cũng để xứng với tiền “thuê bao” vừa nói. Quế ăn cặc ngon chừng nào, trong kia, Nguyệt cũng thế với bé Lập, chừng đó. Tiếng Nguyệt rên làm Quế mông lung nghĩ vớ vẫn: “Có thể bên này, Nguyệt cũng như nàng bên ấy?”

Giữ lời hứa, Thuỵ Quế, ngay sáng hôm sau, dẫn cậu d6m1 Chính đi tậu chiếc xế láng cón, mui trần , sport, hiệu Mercedes.  Quế bắt Chính chở nàng đến bạn bè, đi phố Bolsa để khoe với thiên hạ hòang tử đẹp trai.  Tuy lòng Chính vui, phấn khởi , nhưng chàng vẫn thèn thẹn khi Quế giới thiệu tỉnh bơ với bàng quan:
– Người tình lý tưởng của moi đấy.  Năm thứ nhất Y Khoa.

Chính cảm thấy mình là đĩ đực!  Xấu hổ thì có, mà Chính vẫh không can đảm rời khỏi chiếc xe bóng lộn màu xanh đậm.  Lúc về đến nhà Thuỵ Quế, Chính được Hạ Mi, con gái lớn của nàng từ trên gác chạy xuống, chào:
– Anh Chính.

Rồi Hạ Mi chạy đến ôm chàng cười nói vui vẻ mà chẳng biết rằng Chính hiện giờ là bạn trai cuả mẹ nàng.  Quế nói:
– Con phải gọi cậu Chính là chú vì cậu là bạn của mẹ.
-Anh ấy cũng là bạn của con, thân nhau từ rất lâu….
-Rất lâu? Là bao lâu?
-Dạ…dạ… từ hồi ảnh 17, con 16.

Thuỵ Quế giật mình, liếc nhanh về phía Chính.  Chàng cúi vội đầu xuống đất, như ngầm trả lời là “đúng thế’.  Chiều hôm qua, khi Thuỵ Quế bước vào phòng khách nhà chàng, chàng đã chẳng chào Quế bằng bác là gì.  Chàng gọi Quế bằng bác vì… chàng đã từng lén lút hẹn hò với Hạ Mi nhiều lần, hai năm trước. Đôi khi tại phòng chàng, đôi khi tại phòng Hạ Mi, hoặc trên sân thượng.
– Chịu thôi mẹ ạ! Con không thể đột nhiên gọi Chính bằng Chú được. Con với anh ấy đã từng … từng… “mí nhau” rồi.
– Hả… từng “mí nhau” rồi? Quế thảng thốt hỏi con gái.
Tất cả đều “too late”. Trễ quá rồi. Sau một thoáng suy nghĩ, Thuỵ Quế giả tỉnh, nói với Hạ Mi:
– Ừ thì mày muốn gọi Chính bằng gì cũng được. Nhưng phải nhớ từ nay, Chính đã là “bạn” của … mẹ rồi, nhé.
– Thì anh Chính vừa là bạn của mẹ, vừa là của con, cũng được, đâu có sao.
– Nhưng mà, mẹ cũng đã “mí nhau” với anh ấy rồi.
– Ồ, thế thì càng tốt. Mẹ con xài chung một bồ, càng vui. Bạn con, chúng vẫn thế, có sao đâu, thưa mẹ?

Hạ Mi nói một câu làm choáng váng Thuỵ Quế. Nàng đã từng sống rất hiện sinh. Thích là làm. Làm hồn nhiên. Vậy mà cũng không ngờ nổi cô con gái của nàng càng Hiện Sinh hơn. Được thể, Chính pha thêm cho câu chuyện thích thú:
– Như Chính với ba Chính cũng có chung một bồ nhí Julie. Rồi mẹ Chính, và Tuyết, xài chung chàng Mỹ đen. Như thế yên trí người yêu không lọt vào tay kẻ khác!

Thuỵ Quế vờ gật đầu đồng ý. Miệng cười cười, nhưng cõi lòng tê tái. Vì sau sáu tiếng quần nhau trên giường của Nguyệt chiều qua, Thuỵ Quế mê mệt anh chàng chính. Quế chẳng muốn Chính thuộc về ai nữa. Của riêng nàng. Hạ Mi hỏi:
– Thế mẹ với Chính đã “mí nhau” mấy lần rồi? Từ bao lâu?
– Từ chiều qua… Không nhớ là mấy lần.
– À, nghĩa là tư sau lúc mẹ con mình nhìn lén Chính ái ân với cô bé ngoài hồ bơi? Phải không, thưa mẹ?

VN88

Viết một bình luận