Tuyết ngồi cuối bàn, bụm miệng cười ngất. Tuyết cười vì lối diễn tả thơ ngây của Lập đã bày hết sự thật trắng trợn ra. Chính thì cúi mặt uống cà phê, đôi mắt nhìn chừng bố Đoàn. Quả thật chàng chẳng biết Hường là ai, cho đến khi bà Hải giới thiệu. Rồi khi chàng biết được Hường là người yêu của bố, thì máu loạn luân đẩy chàng tới, nhúng tay vào chàm với sự toa rập của Hường. Cũng như Lập, nó chẳng biết Nguyệt là ai, cho đến khi ông Đoàn về đến. Bây giờ mọi thứ đã thành bột thành đường. Lập là người yêu của Nguyệt. Chính, là của Hường.
Có Nguyệt ngồi đó, Đoàn không sao dám mở lời cấm Chính giao du với Hường. Và cũng vì có Nguyệt, thằng Lập bỗng phải gọi ông Đoàn bằng Bác! Nghĩa là cả hai anh em Chính, và bé Tuyết hoàn toàn không biết Lập là em một cha khác mẹ! Đó là đỉnh cao của vở bi kịch!
Ông Đoàn phải giả đui để cho Lập làm “chồng bé” của Nguyệt, cho Chính làm người yêu của Hường. Nãy giờ Nguyệt yên lặng, ăn tí trái cây, uống sữa tươi, để xem ông Đoàn xử trí ra sao. Nàng chẳng góp ý gì hết, vì coat lỏi của vở I kịch thì nàng đã nghe tận tường tối qua. Nàng im lặng vì cũng rắp tâm không muốn cho tình huống thay đổi gì nữa. Có thay đổi, nàng có thể sẽ mất Lập, là điều nàng chẳng bao giờ muốn, vì nàng sẽ rất đau khổ!!!
Nàng càng lầm lỳ yên lặng, bác sĩ Đoàn càng răm rắp lo. Ông không biết “quả bơm” nổ chậm ở Nguyệt sẽ nổ lúc nào. Từ lúc thằng Lập nằm trên bụng Nguyệt chào: “Ba, ba nhớ con không, con là con bà Phạm thị Ngọc Hường” thì ông Đoàn thót cả quả tim. Ông hiểu lầm Nguyệt sẽ làm lớn. Mà Nguyệt làm lớn thì báo chí nổ tung lên, danh dự Đoàn ra tro! Được trớn, Nguyệt làm tới. Bây giờ nàng muốn gì mà chả được. Đoàn hoàn toàn hiểu lầm về sự im lặng của Nguyệt, nên chàng câm như hến. Còn Chính thì tưởng bố đã chịu thua, nên chàng quyết làm tới, sẽ đến gặp Hường vào chiều nay, một lần nữa.
Vì sau khi đụ với Hường Hà nội, Chính mê quá. Tâm hồn chàng mãi quấn quýt với một Hường trữ tình, lãng mạn. Chàng si đến độ các tấm hình của Nguyệt, mẹ chàng trên kiếng hậu, quanh phòng chàng trong nội trú, đã được thay thế bằng chân dung của Hường. Trong bàn ăn sáng nay, có ai để ý, sẽ thấy Chính với Lập như hai giọt nước. Tuyết đến đổi ly cà phê đã nguội của bố, bằng ly khác. Đoàn vẫn im lặng, lầm lì, hai ngón tay chàng xoay ly cà phê sữa quanh cái đĩa sành, mà hồn chàng như một kẻ say.
Đoàn nghĩ: vì chàng cố chấp mà đau khổ. Thực ra Lập với Nguyệt, cũng như Chính với Hường đâu có họ hàng máu mủ gì đâu. Họ là những người dưng! Lòng nói thế, nhưng cứ nhìn thấy Nguyệt ôm Lập hôn hít, tưng, tiu, là Đoàn nóng mắt. Đó là chàng chưa thấy cảnh Chính với Hường da diết trên chiếc giường Ý hình tròn, trong căn phòng được Hường chưng dọn, trang hoàng đẹp hơn phòng Nguyệt. Lòng tái tê, mà mắt Đoàn vẫn không rời Nguyệt đang ôm cứng thằng Lập. Nguyệt hỏi:
– Anh có định gọi 911 không?
Một lần nữa, Đoàn giật mình. Sao Nguyệt hỏi câu giống hệt Hường hỏi chàng đêm qua quá vậy? Mặt chàng quê và sệ xuống.
Nguyệt lại ôm hôn lên má, lên tóc Lập, như trêu ngươi Đoàn:
– Bé Lập này mới có 13 tuổi 4 tháng anh à! Em sẽ tù mọt gông!
Con Tuyết bụm miệng cười khúc khích. Chính cũng buồn cười, nhưng cắn răng lại chịu, với lại thấy bố quê quá chàng cũng không dám. Để làm dịu lòng bố, Chính nói:
– Con thì 19 tuổi rồi. Không “cô đàn bà” nào ở tù vì con đâu ba!
Con Tuyết chịu không nổi, cười ha hả, rồi chạy qua ôm Đoàn:
– Ba cười lên cho vui chớ sao cứ lầm lì hoài vậy? Ba vui mọi người sẽ vui. Ba buồn làm cái nhà mình như địa ngục à.
Đoàn quay qua hôn con gái một cái rồi nhoẻn miệng cười. Cười vì chiều cô gái út, nhưng lòng Đoàn vẫn chưa yên. Tuyết lại đưa miếng sandwich mời ba rồi nói:
– Con biết tai sao ba buồn. Ba buồn vì ai cũng có cặp có đôi, mà ba thì lẻ loi có một mình. Ba, con hỏi thật, ba muốn vui như anh Chính với bác Hường, như mẹ với Lập không?
Tuyết hỏi mà hoàn toàn không biết ông Đoàn đã thành người bất lực. Sáng nay nhìn thấy Nguyệt với Lập âu yếm, ông buồn da diết, giận mình đã không còn “làm ăn” gì được. Ông nói:
– Con hỏi thật tình. Ba cũng trả lời thật tình. Không phải ba không thể có người yêu. Nhưng ba… không thể làm vui lòng một người yêu. Vì nếu được, bác Hường đâu có bỏ ba mà thương anh Chính. Mẹ con đâu có yêu Lập.
Tuyết vẫn ngớ ngẩn không hiểu. Ông nói thêm:
– Nghĩa là… trên giường, ba không còn như hồi còn trẻ… Ba đã bất lực. I’m a disabled man. Con biết không?
Tuyết lại cười ha hả. Cười khoái chí, và nói ngay với Đoàn:
– Đâu có sao Ba. Có những người họ chẳng cần make love kiểu thông thường. Ba có thể dùng mồm miệng, tay chân thay thế, họ cũng vui vậy. Ba muốn, để con giới thiệu cho vài cô.
– Ai vậy? Ai mà dễ tính vậy con? Đoàn hớn hở hỏi.
– Bạn con, bằng tuổi con. Chúng nó chỉ cần vui. Ba thích thì cho chúng chút đỉnh, không thì thôi. Dẫn đi ăn cũng được. Con chỉ cần điện thoại, 15 phút sau sẽ có khoảng ba bốn đứa chạy đến, làm Ba mê người luôn.
Lòng thì thích lắm, mà Đoàn không dám vui ra mặt. Chàng bấm bấm cánh tay Tuyết cho Tuyết hiểu là chàng đã đồng ý. Bỗng chàng vui như ngày hội. Tuyết sẽ giới thiệu với chàng vài cô bé tuổi bằng Tuyết, lại đây, vào phòng cho chàng mua vui? Còn gì khoái laic hơn. Bé đến giờ, Đoàn chưa hân hạnh được ôm em bé nào 15 tuổi. Trời ơi! Thiên đàng đang mổ cửa chờ chàng! Nhưng chàng vẫn ngại, nên hỏi:
– Nhưng mà bạn con là những cô teenager (nhỏ tuổi), ba không yên tâm. Lỡ nó đi thưa, phòng mạch ba tiêu tan…
– Hí hí, ba khỏi lo chuyện đó. Vì con cũng đã giúp vui cho ba nó. Nó đâu có ngỡ làm gì ba. Không có chuyện đó đâu!
Đoàn một lần nữa kinh ngạc, cầm tay con gái hỏi:
– Sao? Con, con cũng giúp vui cho mấy anh già bất lực?
– Dạ không, ba nó thì không bất lực. Ổng chơi hay lắm. Nhỏ tuổi hơn ba mà. Ổng làm còn hay hơn mấy chàng dé dé nữa à.
============Tiếp Theo=========================================
Một liều, ba bảy cũng liều. Đoàn cứ xông tới, vì dù bất lực, nhưng máu dê trong chàng vẫn rào rạc. Chàng hỏi vợ:
– Ủa, sáng nay Chúa Nhật, em không định đưa Lập đi chơi đâu à? Đi sắm cho nó vài chục bộ đồ sang sang tí!
– Dạ em định đưa Lập đi ciné. Em có ở nhà thì cũng đâu có sao. Em có phòng của Chính, của Tuyết. Còn một phòng trống bỏ đằng kia nữa chi! Anh phải vui. Thấy anh vui là cả nhà vui theo. Em rất mừng.
Chính hùa theo với mẹ:
– Phải đó ba. Con cũng vui, cho nên xin phép Ba cho con đến thăm dì Hường một chút…
Đoàn chưa gật đầu, Chính choàng áo, nhảy mấy phóc xuống cầu thang, r axe, phóng nhanh. Tuyết hỏi Đoàn:
– Con gọi bạn con được chưa ba?
Đoàn không ừ, mà gật đầu. Chàng đâu còn chọn lựa nào hơn.
– Ba muốn mấy đứa?
Trầm ngâm một thoáng, chàng nói nho nhỏ:
– Một thôi con. Thử xem sao. Ba chưa hân hạnh gần gụi với gái 15 bao giờ. Nếu được, lần sau gọi thêm…
– Ứm, có một đứa, làm sao ba sướng được?
– Thì cứ thử xem đã. Lo gì con.
Tuyết cầm điện thoại, liếng thoắng quay số, rồi nói:
– Ê, Julie! Tuyết đây! Có độ cho mầy nè. Tệ lắm mày cũng kiếm được 5 bò. Tha hồ shopping. Hả, ai hả? Ba tao chớ ai! Ời, thì cũng làm như tao làm cho ba mày đừng có lo. Ông không có fuck (đụ) được đâu. Khỏi cần mang condom. Ời. Tới liền nghe!
Nói xong, Tuyết chạy đến ôm quàng cổ Đoàn từ đằng sau. Hôn ông Đoàn một cái, cười nhí nhảnh:
– Ba hổng mê quá nữa thì thôi á. Tướng con nhỏ này dâm lắm. Bằng tuổi con mà nó cao to hơn con. Vú lớn lắm. Nó khoái bú lồn hết chê. Ba phải trổ tài cho hay nhen.
Đoàn nửa bị kích thích, nửa vui, mà mắt hí như anh ngáo vì lời lẽ quá sổ sàng, tục tỉu của Tuyết. Thằng Lập thấy Đoàn sừng sững như người mới trúng độc đắc. Nó nói:
– Ba… ý quên, bác Ba, ủa tầm bậy, Bác. Bác phải vui lên chớ sao cứ sững sờ hoài vậy. Trời ơi. Gái 15 mà nó … thôi con không dám nói. Để bác Ba, ủa quên bác thưởng thức thì biết ! Bữa nay bác chấp cánh bay lên tiên à.
Nguyệt dẫn Lập vào phòng lấy bóp, chìa khoá xe. Lúc trở ra, đi ngang qua mặt chồng, nàng cúi hôn Đoàn một cái, nói:
– Em đi chơi với kép nhí. Anh ở nhà phải vui hết mình với đào nhí nhen. Hưởng đi anh. Cái gì mình cũng có thừa mứa, của cải, tiền bạc, danh vọng. Chỉ mỗi cái “mục ấy” là anh thiếu. Hưởng đi, anh sẽ thấy đời đáng sống lắm! Bye Bye!
Còn lại một mình Đoàn và Tuyết. Đoàn thân mật hỏi:
– Bộ con với lũ bạn có phục vụ người lớn tuổi nữa hả?
– Dạ có chớ ba. Tụi con có cái club, được đặt tên là Club Lolita. Toàn gái 15. Anh già nào muốn chi tiền để mua vui, chỉ cần mớm lời với một đứa, là cả lũ nhào đi ngay. Chi xộp thì lần sau họ cần, chúng con đến. Anh nào kẹo, xin miễn. Cho nên bữa nay, ba phải chi cho Julie 5 bớp nhé. Nó phải chia đều cho tụi con, dẫn đi ăn, nhảy đầm, ciné…
Julie đến. Cô bé mặc một quần sọt Jean. Hai ống quần rách tưa tưa những sợi chỉ. Phía trên là chiếc áo đen cũn cỡn chỉ đủ che cặp ngực nở nang. Julie đi giày cao gout, vừa bước lên khỏi cầu thang, đã cúi chào Đoàn:
– Chào bác! Ê, quỷ Tuyết. Sao biết tao ở nhà mà gọi?
– Thì tao gọi đại. Không có mày, tao gọi con khác, lo gì. Để tao giới thiệu: đây là ông bô tao, làm bác sĩ. Dạ còn đây là Julie Trần, bạn học của con. (với Julie) mày nói chuyện với ba tao đi, làm quen đi. Còn làm bộ nữa… Dâm như quỷ sứ mà còn bẻng lẻng như gái nhà lành…
Julie lại gần Đoàn, ngồi sề đít ngay trên đùi Đoàn. Hai tay em quàng cổ Đoàn rồi hôn lên má chàng một cái chút.
– Em gọi anh bằng anh nhen? Được không cưng?
Dáng điệu Đoàn như chàng trai đến ở rể. Chàng lúng túng, mặt đỏ phừng, tay không biết để vào đâu. Tuyết phải cầm tay chàng quàng qua người Julie, và “dạy” chàng:
– Trời đất, khổ quá! Hai thứ tóc rồi baa ø. Ôm gái mà ba cũng không biết nữa hả. Ba đè ngửa nó ra hôn đại một cái lên môi nó coi có chết thằng Tây nào không?
Tuyết dứt lời, thì Julie nằm ngửa ra, níu đầu Đoàn xuống bắt nút lưỡi một cái thật lâu. Đoàn sướng run người. Lần đầu trong cuộc đời, chưa bao giờ chàng hân hạnh có diễm phúc to lớn như thế. Julie nói:
– Sao anh hiền quá vậy hả Đoàn? Gặp tụi em mà lụt lịt như vậy là anh bỏ thây ra sa trường à! (với Tuyết) thôi để tao đem ảnh vô phòng “làm thịt” mới được. Phòng nào mầy? À quên, má mầy có ở nhà không?
– Bả đi với kép nhí rồi. Phòng ông bô tao bên phải đó. Thôi hai người vui vẻ nhen. Tôi đi thăm kép da đen tên Fred của tôi.
Tuyết nhón nhón bàn chân nhỏ, chạy thoắt xuống cầu thang, biến dạng. Còn lại Julie và Đoàn Julie nói:
– Tuyết là đảng trưởng tụi em đó. Cái gì nó cũng hay hết. Nó có thể fuck (đụ) một lúc hai ba người đàn ông. Bú cặc cũng vậy. Mấy anh già già mê nó chết đi. Có tuần kiếm cả bạc ngàn. Tụi em đang học nó đó. Ba em mê nó một cây.
Đoàn lại thừ người ra, mặt thộn. Chàng đang quá sung sướng ôm một em đẹp có 15, và lòng cũng buồn buồn về cô con gái của mình cũng tuổi 15. Thấy Đoàn không vui, Julie hỏi:
– Bộ anh không khoái em hả? Không, thì em về…
Đoàn tỉnh người, vội siết hai cánh tay qua hông em bé, rồi nói:
– Không, không. Anh đang tưởng tượng lát nữa hai đứa mình sẽ quần thảo nhau, sẽ la hét, sẽ tha hồ hưởng…
Chàng đang nói nửa chừng, Julie cầm tay chàng để vào lồn em, rồi lại bắt Đoàn hôn môi một cái thật lâu nữa.
Đoàn quên hết mọi đau khổ đang dằn vặt chàng. Đoàn thoa nhẹ cái quần Jean chỗ lồn Julie. Cô bé âm ư rên và bắt Đoàn ẳm vào phòng. Sauk hi khoá chặt cánh cửa, Đoàn đặt cô bé nằm lên giường. Chàng đến vặn tý nhạc và xuống đèn mờ mờ cho lãng mạn hơn. Lúc quay lại, Julie đã trần truồng nằm tênh hênh ra như một thần vệ nữ, thơm long.
Đoàn đứng chết sửng, nhìn Julie nằm co một chân lên, hai tay thoa thoa cặp vú. Cặp vú no cứng, vun như hai bánh ú. Mớ lông măng mọc mờ mờ từ roan chạy xuống lồn. Chàng nuốt ực nước miếng, quên hết mọi sự trên đời này, chỉ còn thấy chung quanh bướm, hoa sặc sỡ. Băng nhạc đang phát bài Dư âm. Chàng quỳ cuối giường, trong khi hai bắp đùi trắng no cứng của Julie dang ra cho chàng nhìn tận mắt cái lồn đẹp vô cùng là đẹp. Đoàn quýnh quá, không biết phải thưởng thức cái gì trước. Thấy bàn chân dễ thương của Julie nằm trước mặt, Đoàn cúi xuống, nâng lên, hôn cuồng điên ngây ngất. Hôn cho bỏ những ngày nằm nguội lạnh bên Nguyệt, những đêm khô khan bên Hường chỉ vì khúc gân chàng đã chết tiệt. Chàng hôn dần lên bắp chân, rồi đầu gối, bắp vế non, trong khi hai tay Julie cầm đầu tóc chàng lái thẳng vào “Ngã ba cây thị”. Mùi nước lồn Julie ngai ngái xông lên. Chàng áp sát cả cái mặt bác sĩ vào lồn Julie mà hôn nồng nàn, ngây ngất.
– Bú em đi anh bác sĩ! Anh muốn bú bao lâu cũng được. Em ở đây trọn ngày với anh. Bữa nay Chủ Nhật mà. Hai đứa mình tha hồ tận hưởng! Cả tháng nay không chơi, thèm quá.