VN88 VN88

Mắt lim dim da mặt hồng ửng màu dâm đãng

Mười lăm phút sau, chuông điện thoại reo. Ông Đòan đầu giây nói:
– Anh đây mình. Anh đang ở hiệu cơm Paris. Lúc nãy lợi dụng trời tối, anh đã bò lại hôn các ngón chân em, xong bò luôn ra cửa, chạy vội lại đây kiếm gì bỏ bụng. Đói quá. Em với Vinh đụ tuyệt trần lắm. Tiếc là trời tối, anh không còn nhìn thấy gì cả. Em ăn gì anh mua luôn cho?
– Anh mua em hai phần beefsteak khoai tán, mang về để ở nhà ăn. Lát nữa tụi em dùng.
– Em định vui với thằng bé đến mấy giờ?
– Chưa biết, vẫn ôm nó đụ tơi bời đây. Có lẽ em đụ tới nửa đêm, hoặc tới sáng không chừng. Lâu quá mới gặp được một “anh chàng hảo hớn”. Cho phép em…
– Đã đành. Nhưng đêm nay anh ngủ ở đâu?
– Thì…thì… Thôi được rồi, anh cứ về ngủ ở phòng này.
– Còn em và cậu bé “di cư” đi đâu?
– Em mang Vinh qua phòng của Chính. Nhé, thôi, bye!

Nguyệt cúp điện thoại, xong rủ Vinh qua phòng Chính đụ tiếp. Vừa mở cửa, thấy hình Chính treo ba tấm trên tường, Vinh hỏi: “Hình ai đó vậy chị?”
– Con trai lớn của chị đó! Tên là Lâm Ngọc Chính.
– Đẹp trai quá. Ảnh có tập tạ hay sao mà nở nang quá vậy?
– Anh ấy lội bơi rất nhiều. Mỗi ngày một tiếng.
– Còn kia là hình chị phải không? Sao lại mặc bikini?
– Ờ thì… tại …nó chụp trong khi chị tắm.

Nguyệt nói cho qua, cho xong chuyện. Kỳ that tấm đó Chính chụp lén từ cửa sổ phòng này. Rồi Nguyệt nhìn vào tấm hình của Chính. Nhìn không chớp mắt. Lòng bỗng nhớ Chính quay quắt. Nàng lật Vinh nằm ngửa ra, tay cầm cặc Vinh nựng, mũi hôn má Vinh, mà mắt vẫn nhìn say name tấm hình của Chính. Vinh để ý biết, hỏi:
– Bây giờ, em mới biết tại sao chị mãi gọi em là con.
Nguyệt xấu hổ quá mà vẫn chối phăng:
– Ừm, đâu có, đâu có gì. Mìn đụ nữa như lúc nãy đi…
Để tạo không khí lãng main, Vinh quái ác, cầm hai vai Nguyệt nói chậm rãi:
– Con không phải là Vinh. Con là Chính đây. Lâm Ngọc Chính. Phòng này của con. Mẹ qua đây để …

Nguyệt bàng hoàng. Đôi mắt nàng dại hẳn đi. Hai tay Nguyệt cho lean tóc xới tung, và nhìn Vinh không chớp. Nguyệt không còn phân biệt hư, và thực. Nàng mơ màng, thảng thốt như người mộng du giữa khuya. Nhìn Vinh, rồi nhìn lean tấm hình của Chính trên tường. Tiếng nói của Chính: “Mom còn lội bơi mỗi sáng không? Hình ảnh Chính mặc xì líp nằm sóng soải ở ghế bố phơi nắng… Tất cả hiện về trên chiếc giường này. Nàng rởn óc. Gọi đùa mãi trong lúc đụ ba cậu bé, mà bay giờ Nguyệt đã tẩu hoả nhập ma. Nàng rời tay khỏi Vinh, ngồi thụt lù, như sợ seat.

Tiếng Vinh vẫn quác ác, trầm trầm, thống thiết:
– Mẹ ôm con đi. Con đang trần truồng nè…

Vinh nhào tới ôm cứng Nguyệt, hôn túi bụi lean trán, lean má, mắt, và cuối cùng là đôi môi Nguyệt đã hé môi ra sẵn sàng noun lưỡi Vinh chuyền qua. Vinh vật nàng nằm ngửa, vô tình nàng lại nhìn hình của Chính lần nữa. Rồi không biết do đâu, Nguyệt cảm thấy nụ hôn ngon tuyệt trần. Ngon như nụ hôn đầu tiên khi nàng về làm vợ của ông Đoàn. Nàng nhắm hờ để vẫn nhìn hình của Chính, trong khi bàn tay Vinh xuống sờ soạn đôi vú. Xong Vinh lại xoa bộ lông lồn và nói:
– Mẹ ơi! Đêm nay mình đụ tới sáng nhen?

Nàng nghe mà không gật đầu. Cũng chẳng phản đối. Nàng cho như có bàn tay bí mật của Trời đất đang xô nay nàng vào đường loạn luân. Nàng cố thoát chạy, mà đêm nay vẫn trở về với nỗi ám ảnh lạnh người. Nhìn trân trối Vinh, Nguyệt mơ hồ hỏi:
– Có phải đây là con của mẹ?

Vinh trầm giọng, cố đóng kịch that hay cho Nguyệt du vào hoàn cảnh ngang trái. Và như vậy Vinh mới hả:
– Vâng, con đây! Mẹ không nhìn ra con sao? Chính đây!
Lúc đó, ngón tay của Vinh đã vào cửa mình Nguyệt.

Lồn Nguyệt ướt đẫm như từ sáng tới giờ nàng chưa đụ lần nào. Mặt nàng ngơ ngác, ngu ngơ như cô gái 13, lần đầu tiên va chạm với tình dục. Vinh khoái quá, chàng hứng khởi, lăng xăng như thằng điên, và tự hào đã níu Nguyệt vào khu rừng hư ảo, đầy mộng mị.

Vinh thêm một ngón nữa. Nguyệt cứ nằm ngửa ra hưởng khoái laic trong khi mắt nàng không rời khuôn hình của Chính. Vinh chà ở mồng đóc Nguyệt, xe hột le Nguyệt. Hai đùi nàng giật bần bật, bụng thoi thóp thê thảm.

Bất giác, Vinh trèo lên, cắm cặc vào đụ. Chàng quỳ lean, cầm đầu cặc hích hích mồng đốc. Mặt Nguyệt vẫn quay ngước lên khuôn hình. Mồm Nguyệt nói cái gì đó bé lắm, chỉ mình nàng nghe thấy. Và chỉ trong non 10 phút. Nguyệt nghe tử cung bắn ra, rất nhiều, rất nhiều tia cực sướng, và nàng mơ hồ ôm Vinh mà gọi:
– Chết rồi con ơi! Cả hai đã phạm tội. Mẹ đã nhịn được từ lúc con 17 tuổi. Mà bay giờ ma quỷ đã đẩy mẹ…
Nàng bỗng khóc, khóc ngon lành như em bé. Thấy tội nghiệp quá, Vinh ôm Nguyệt hôn lên tới tấp:
– Vinh đây. Em đùa dai chơi nay. Chả phải Chính đâu.
Một lần nữa, Vinh trợn to đôi mắt, há hốc mồm kinh nghạc khi Nguyệt vẫn nói trong tiếng khóc:
– Sao em lại ngừng? Đóng kịch nữa đi! Em vẫn là Chính đi! Chị đang sống trong hào quang của mộng mị. Chị đang lãng main với giây phút lãng main nhất trong đời. Và, chị đang hạnh phúc, hoan lạc. Em có tin không? Chị, chắc là hậu thân của người đàn bà bình thường. Bình thường thì có ai đụ suốt hai ngày, với cả ba cậu bé, ra gần hai mươi lần, thức suốt đêm, ngày không ăn, mà vẫn chưa thoả mãn? Bình thường mà chị có thể sống rất sống với vở kịch em đang diễn, dù biết em đang đóng kịch. Vinh! Van em, chị van em, tiếp tục đóng đi, đừng hạ màn, vì vai người mẹ trong chị vẫn còn ngây ngất…

Rồi Nguyệt ôm choàng lấy Vinh thật chặt, nói mơ hồ:
– Con về đây lúc nào? Làm sao con biết mẹ nằm đây?

Vinh chưa thấy người đàn bà nào lãng main, dâm đãng như Nguyệt. Quả suốt cả buổi chiều, luôn cả bay giờ, nàng đụ không dứt. Đụ tận tình, đụ tới nơi, mà gương mặt vẫn hồng hào, tươi khoẻ. Nguyệt đã trả lời dứt khoát với chồng qua điện thoại: “Chưa biết, em vẫn còn ôm đụ nó tơi bời đây. Có lẽ em đụ nó tới nửa đêm, hoặc tới sáng không chừng.” Nàng là con đàn bà ngoại hạng, Vinh nghĩ. Cái nhan sắc và thân hình trác tuyệt của Nguyệt cũng mang chất gì như liêu trai, thần bí. Lẽ ra ông Đoàn cũng chưa phải bất lực quá sớm như thế: đó là hậu quả trên 10 năm chăn gối qúa độ với người vợ ngoại hạng, dị kỳ. Bên ngoài, Nguyệt đoan trang, nghiêm nghị, sang trọng bao nhiêu thì bean trong bốc lửa, đam mê, dâm đãng bấy nhiêu! Rõ ràng Nguyệt đã tự kìm chế heat sức, mới không xảy ra việc gì, khi Chính cầm bó hoa đến gõ cửa phòng nàng vào một buổi sáng. Rõ ràng nàng đã tận lực làm người để chẳng có gì xảy ra khi nằm phơi nắng và biết Chính đang nhìn lén. Rồi buổi sáng cuối cùng, ngồi trên xe Chính đến nhà hàng ăn sáng. Nàng khám phá Chính đã mang theo hình nàng, nhiều tấm, video nàng nhiều cuốn, tấm hình nhỏ treo ở kính chiếu hậu… Nguyệt đã vờ nghiêm nghị để Chính không dám thò tay hái trái cấm. Chính cụt hứng, mắc cỡ. Vì chàng đã rắp tâm, đã mưu toán rất nhiều trong ý đồ muốn chiếm thân hình của Nguyệt. Nàng cũng tự hỏi: Nếu, nếu Chính điên rồ, mất tự chủ, đối với long tri, hạ xuống một hành động tấn công nàng thì việc gì sẽ xảy ra?

Ví dụ, Chính thừa lúc ông Đoàn vừa rời khỏi nhà buổi sáng, chàng mở cửa xông vào, trong khi Nguyệt đang trần truồng nằm dệt mộng mơ trên giường! Nguyệt có can đảm từ chối, hay ít ra có cửa chỉ trách mắng thằng con mang giòng máu đa dâm của nàng không? Nàng mừng, khi Chính quyết định vào nội trú để tránh cảnh lửa gần rơm. Nhưng nàng lại buồn, lại nhớ, khi không còn thấy Chính mỗi buổi sáng nhìn lén nàng tắm, từ cửa sổ. Như vậy thì bean trong Nguyệt có đến hai sinh vật sống đối chọi nhau.

Như vừa rồi, Nguyệt đã lãng main sống với vở kịch. Nàng vẫn sung sướng, khoái lạc, vẫn nghĩ Vinh là Chính. Vậy mà khi đã ra, Nguyệt lại ân hận đến phát ra tiếng khóc. Mà tiếng khóc đó cũng không thật luôn, vì khi Vinh định hạ màn chấm dứt, thì chính Nguyệt yêu cầu Vinh đóng nốt. Nguyệt kịch trong kịch. Sống mà như trong kịch. Kịch mà như sống, nên nàng mới ra chan chứa, ướt đẫm cửa mình , giọt thấm luôn tấm ra trắng phau trên giường Chính.

Vinh nằm dưới người Nguyệt, ôm mặt nàng ngắm thật lâu, để tìm hiểu Nguyệt là thật, hay là người mang nội tâm của một ngạ quỷ? Vì hắn đang nghe Nguyệt cà loan ngất ngư lên cặc hắn mà mắt nàng vẫn nhìn hình của Chính.
– Em hỏi thật, chị với Chính có gì với nhau chưa?

VN88

Viết một bình luận