Fred xoa xoa hai bàn tay vào nhau, lòng xôn xao một niềm vui. Chàng không thể nào ngờ gặp may mắn như thế:
– Thưa bà. Tôi như kẻ chết chìm, đang được bà cứu mạng. Bà có thể cho biết những gì bà sắp nói để cứu tôi không?
Nguyệt ngồi tréo chân mặt lên đùi chân trái. Cái áo kimono xẻ ở giữa, phơi trần da thịt trắng hồng khêu gợi cho Fred thấy. Nhưng tâm hồn chàng đang dạo động. Hãi hùng. Fred không muốn, hay không dám nhìn cái hấp dẫn đó nữa.
– Trước hết, ông Fred có thể cho tôi biết, vì sao con gái tôi lại mê ông đến độ cháu từ bỏ hết bồ bịch Việt Nam còn trẻ.
Fred cúi hẳn mặt nhìn xuống thảm đỏ, trong khi Nguyệt lại xổ ra một chiêu khêu gợi nữa: nàng chồm tới phía Fred và thật thấp, để Fred có thể nhìn trọn bộ ngực no tròn bên trong áo kimono. Giọng Fred nhỏ, trầm:
– Thực tình tôi không biết. Tôi chỉ có thể nói lại những lời Tuyết hay nói với tôi mỗi lần em làm tình …”Fred ơi! Hồi trước em ghét Mỹ đen thế nào, thì bây giờ em suy tôn anh hơn một ông vua.” Hoặc “Em có thể đổi hết những gì em có trên đời để được nằm dưới anh mà hưởng”. Hoặc “Làm sao người da trắng và da vàng có được một dương vật và kỹ thuật làm tình thần thánh như anh v.v…
Fred nói xong, ngẩng đầu lên với vẻ khiêm nhường, thì mắt chàng bắt gặp gương mặt ngất ngây não nùng của Nguyệt. Nàng hớp một ngụm trà, mà mắt lẳng lơ thu hồn Fred:
– Hồi nãy ông Fred có nói: “Ông xấu vì đã để con quỷ thấp hèn của mình chiến thắng lý trí.”
– Dạ đúng thế. Không phải một mà nhiều lần, với Tuyết.
Nguyệt chúm chím cười khó hiểu, làm Fred run hơn:
– Thư, chẳng lẽ bà không xót thương cho kẻ tội phạm đã biết tự xưng tột. Lại còn ngồi đó cười lên đau khổ của tôi?
– Ấy chết. Nguyệt vội khua tay cải chính. Không phải thế! Tôi cười chúm chím vì không dám cười lớn, và tôi cười vì nghĩ : đâu phải thế gian này chỉ có mỗi mình ông là có tội. Cả tỷ tỷ người đang mắc tội, trong đó có tôi.
Mắt Fred long lanh, ánh lên niềm vui nhỏ, vì chàng chợt có bạn “đồng hành”. Kẻ đó lại là mẹ của Tuyết. Nguyệt nói tiếp bằng giọng thanh thản, hồn nhiên:
– Hình như cứ mười người thì đã hết chín mắc để “con quỷ thấp hèn chiến thắng lý trí!” Mỗi người phạm một cách. Chỉ khác là ở số lượng những lần phạm tội. Chàng những người tin rằng Thượng Đế có thể xoá tội cho mình, thì họ lại càng dễ mắc tội hơn. Làm thế nào mắc tội rồi xưng tội thì hết tội? Ông Fred có tin, chính tôi, mỗi ngày cũng để “Con quỷ thấp hèn chiến thắng lý trí của tôi”, nhưng chỉ những tội nhỏ , những tội rất người. Còn tội lớn hơn thì tôi nhất quyết cự tuyệt. Nếu ông Fred lớn tuổi mắc tội làm tình với gái vị thành niên, thì tôi là một tội phạm chung thân khổ sai. Vì tôi đã phạm không biết bao nhiêu lần với những cậu bé 16, 17…
Fred chồm tới, hỏi gấp rút:
– Bà nói, bà cũng phạm tội làm tình với trẻ vị thành niên?
Nguyệt gật đầu với sự hãnh diện, làm Fred không tin mắt mình. Chàng không thể tưởng tượng một giai nhân tuyệt sắc như thế, một bác sĩ phu nhân như thế mà cũng…
– Tại sao không? I know what I’m doing! Tôi biết tôi đang làm tì. Anh biết đi một xe mới, mặc bộ đồ mới, ở cái nhà mới, tại sao tôi không được quyền làm tình với một người “mới”. Mới: đồng nghĩa với trẻ, đẹp, khoẻ!!! Cho nên ông Fred, dù có dụ dỗ Tuyết, cũng chẳng làm tôi bận tâm. Điều tôi lo âu là không biết Tuyết có hoàn toàn hạnh phúc với ông hay không. Thế thôi. Nhưng ông đã nói những câu Tuyết hay rên lên trong khi làm tình. Tôi hoàn toàn yên tâm, không thắc mắc. Và ông cũng đừng thắc mắc. Cứ hồn nhiên mà hưởng.
Fred hình như vẫn chưa an lòng, chàng hỏi lại:
– Hồi nãy bà có nói: “Bà có một kế hoạch cho tôi phòng thân nếu ngày nào đó cảnh sát đến còng tay tôi.” Chẳng hay đó là kế hoạch gì. Xin bà vui lòng cho tôi biết được không?
Nguyệt nhỏ giọng, dù ở nhà chẳng có ai, ngoại trừ hai người. Nàng làm cho ra vẻ bí mật, cho Fred chú ý hơn:
– Tôi định nói là nếu pháp luật có làm phiền ông, ông cứ thẳng thắn nói họ lầm. Vì ông là tình nhân của chính tôi, chứ không phải của Tuyết. Tuyết lui tới nhà ông là làm cái gạch nối cho tôi với ông!
Fred yên lặng, ngồi nhìn chết trân nơi Nguyệt. Vì sau khi nói như thế, Nguyệt phát một cử chỉ nửa lã lơi, nửa mời mọc, có cái gì đó thật khó nói, đã làm chàng từ địa vị một người khách có tội, trò thành người “thân quen” – thân quen đã từ lâu – Nguyệt cầm tách trà của Fred hớp một ngụm, rồi, cũng với tách trà đó, nàng mời Fred. Anh chàng dán sát đôi mắt ở dung nhan diễm lệ của Nguyệt. Mà miệng thì uống tý nước trà. Cử chỉ mời trà đó của hai người như thu ngắn sự cách biệt da vàng và da đen, nghèo và giàu. “Bà già vợ” và “Chàng rể”. Những lời Tuyết khen ngợi về Fred sau mỗi lần Tuyết đến ái ân với Fred lại vang vang bên tai Nguyệt. Nàng rắp tâm sẽ có một ngày tìm được Fred, để nói chuyện, để xem cẳng xem giò và để … không ngờ hôm nay chính Fred dẫn xác đến.
Fred đứng cao như cây đại thụ. Vóc dáng chàng như cầu thủ Michael Jordan. Mặt chàng sáng ngời nét thông minh. Nước da mùng quân đó “chịu đựng” nắng mưa, bão táp không biết meat. Chợt Nguyệt đùa một câu:
– Không biết trong hai chúng ta, ai đang để “con quỷ thấp hèn chiến thắng lý trí?”
Nói xong, Nguyệt lại cầm tách trà của Fred uống thêm một ngụm rồi lại mời Fred. Lần này, mắt anh chàng vẫn không rời nổi giai nhân, nên hai bàn tay anh “vô tình” chụp, bao bên ngoài bàn tay Nguyệt. Rồi Fed duyên dáng, nhếch cười, để lộ hàm răng trắng ra:
– Có lẽ cả hai chúng ta đang là hai con quỷ, hai con quỷ không thấp hèn, đang đòi làm một hành động nào đó rất người, như bà nói! Hình như đây cũng là lần tôi phạm tội nữa, nhưng lòng tôi yên ổn hơn, vì…
– Vì tôi trên tuổi vị thành niên?
– Không, vì bà là giai nhân tuyệt sắc? Đẹp lạ lùng!!!
– Ông Fred nịnh đầm! Ông đúng thật là người Hợp Chủng Quốc.
– Thưa không, bà có thể đừng tin lời tôi. Cứ bước ra phố, hỏi bất cứ người nào về nhan sắc của bà.
Bàn tay Nguyệt vẫn nằm trong hai bàn tay hộ pháp của Fred. Tách nước trà còn ấm. Nhưng không ấm và nồng bằng hơi ấm hai bàn tay Fred! Nàng đứng sát Fred hơn, gỡ cái tách khỏi tay Fred để xuống bàn ngước mắt nhìn Fred trên cao, và “lửa” hực bốc lên, làm mặt nàng hồng, mắt hoa, môi nài nỉ đòi một buổi sáng hoàng đạo nữa….
Fred thật tình xúc động mãnh liệt. Chưa bao giờ chàng dám tưởng tượng được cầm tay một giai nhân như Nguyệt. Mặc cảm da đen làm chàng sống thu người như “con sâu làm tổ, trong trái vải cô đơn”. Dù đã đậu tiến sĩ, và đã làm giáo sư trên 15 năm, Fred vẫn không sao quên mình là da đen, một da đen bẩn thỉu tội lỗi của những cuốn phim trộm cướp, đánh đấm, hiếp dâm. Những câu truyện đầu môi của người da trắng nói về “Mọi Phi Châu” v.v…
Phòng khách yên lặng, vì cả hai “đối thoại” bằng mắt. Nguyệt muốn làm chuyến phiêu lưu vào xứ sở của thú rừng. Nguyệt muốn làm chủ một giai nhân thân hình của một Mike Tyson. Nguyệt muốn đổi thử món ăn xem nó ra sao mà con gái nàng đã hết lời khen ngợi…. Cả hai thật sát. Nguyệt cố tình cà đôi vú no cứng của mình vào người Fred. Trong khi tư cách giáo sư của Fred vẫn còn e dè thì Nguyệt khám phá ra dương vật của chàng đã “sưng” lên một đống:
– You are a bad boy! Anh xấu lắm nghe chưa!
Lần đuổi Thắng ra khỏi nhà thì Nguyệt vịn cớ Thắng đã xằng bay với Tuyết. Còn bây giờ nàng đã tha thứ cho chính mình khi đang xằng bay với nhân tình của con gái. Cho nên Nguyệt vội vã cải chính ngay cho Fred nghe:
– No, I mean, I’m a bad girl! Tôi mới là đàn bà xấu. Vì tôi giật và tư tình với bồ của con tôi.
– Thưa bà, thế thì tôi cũng xấu nốt, vì tôi đang ngoại tình với bà già vợ (mother in law)!
– Nhưng Fred ơi! Có những điều con quỷ thấp hèn có lý trí của mình! Tại vì quanh ta, họ bảo đó là tội, nên mình trở thành tội phạm. Em thì có riêng lối suy nghĩ. Em biết cái nào tội, cái nào không! Anh đã là chồng của con em đâu?
Nguyệt tháo cái nút áo kimono ra. Fred chết nửa thân người. Hai chân chàng bỗng run như cầy sấy. Phía trước của thân người Nguyệt lồ lộ ra. Xong, cái áo ngủ rơi xuống đất, cũng là lúc Nguyệt cầm tay Fred dắt vào phòng ngủ của nàng. Cánh cửa được khoá kỹ, đèn trong phòng một ngọn duy nhất xanh dương, trả ập cái không khí mờ ảo lãng main mà cả hai đều bất ngờ được hưởng. Fred bế Nguyệt lên nhẹ nhàng như một đứa bé. Chàng đưa Nguyệt lên cao, nhìn chăm bẳm bộ lông lồn nàng chỗ cái chỏm nhọn dương cao lên của cặc Fred. Tự tay Nguyệt cởi áo cho Fred. Rồi đến thắt lưng, zipper, cái quần Fred rơi xuống, thì cũng là lúc bàn tay mỹ miều của Nguyệt thọc vào xì líp của Fred để rút con cặc to sổ sàng, to kỳ dị, dài quá kích thước ra. Nguyệt ngắm và yêu quá một bảo vật từ thuở bé giờ nàng chưa thấy.
Hèn chi màTuyết, con nàng, đã tự nguyện lìa xa mọi nhân tình dé dé khác để còn yêu có mình Fred. Fred vĩ đại, Fred cao to, Fred khoẻ mạnh, Fred học thức. Trước mặt Nguyệt bây giờ, Fred là một thần tượng bất diệt. Chỉ nhìn con cặc đồ sộ khi Fred trần truồng đứng đó, thì không những một mình Nguyệt mà bất cứ một đàn bà bà nào của bất cứ giống dân nào cũng phải thèm chảy nước miếng, mà quỳ xuống, bò lạy, xin được sờ mó, hôn nó một lần cho biết. Nước lồn của Nguyệt tự động rỉ ra ướt nhẹt hai mép. Hai mí mắt nàng nặng trĩu, mở không lên.
Buổi sáng im lặng, không khí dâm data đặc quánh phủ quanh phòng, lean chiếc giường Ý có kiếng soi. Giọng của Barbara Streisand não ruột the thiết trong bài “One life to live” vang lean. Nguyệt quỳ đó như một nô lệ của một ông vua Á rập. Nàng lấy một tô sữa, đến cầm cặc Fred ngâm vào rồi khoát tay rửa ân can như một một môn đệ của đạo sex bên Ấn Độ, rửa cặc Fred xong, Nguyệt nâng tô sữa lên uống cạn.
Thấy vậy, Fred yêu quá, chịu không nổi, chàng cũng lấy một tô sữa khác, bắt Nguyệt đứng dang hai chân ra, chàng dùng tâ rửa khắp loan, rửa luôn âm đạo, và xin Nguyệt đái vào một tí trong tô. Fred uống ực, sạch ráo, ném cái tô xuống đất vỡ tan, ôm Nguyệt ngất ngư với cái hôn lâu gần 10 phút, không vật nhau, không đụ nhau.
Mười phút cuồng si. Mười phút của môi gặp môi, mà cả hai tưởng như đã trong nhau từ thuở nào. Tuổi của cả hai là những hoả diệm sơn ngập lửa. Cả hai là những cao thủ võ lâm học nay những chiêu vô địch. Nhìn cặp này mới đúng là đôi nhân tình lý tưởng của dục vọng.