Rồi Quang đứng đó ngắm bà Nguyệt như ngắm một đoá hoa. Bây giờ đến phiên bà ngượng và bối rối. Bà biết buổi sáng trên mặt bà không chút phấn son. Phần còn lại là thân người và da thịt thì đã bí cái chăn nhung che phủ. Bà không còn gì để phô trương hấp dẫn. Có lạ không? Mới buổi sáng, khi nghe Tuyết đề nghị bà kết bồ với Quang, bà đã vội lắc đầu. Thế mà bây giờ, đối diện với cậu bé, lòng bà bỗng nôn nao, hồi hộp. Dâm tính bà dã9 trỗi dậy. Cái máu dê tình dục đã khiến cho bà xôn xao một nỗi vui lẫn hy vọng gì đó.
Tuyết đứng nhìn mẹ bối rối lăng xăng mà mím cười. Ai có tình yêu cũng thế. Nhất là tình yêu mới. Sáng nay Tuyết nói với mẹ là hôm bà đưa Phong vào phòng ngủ của khách sạn Hilton thì Tuyết cũng đưa nhân tình vào đó, và đi sau bà có 10 thước. Điều đó không đúng. Sở dĩ Tuyết biết người tình của mẹ tên Phong và đưa vào địa điểm trên, bởi vì Tuyết nghe lén đường giây điện thoại. Giống hệt sáng nay bà Nguyệt nghe lén đối thoại của Tuyết với Quang.
– Quang ngồi chơi. Bà Nguyệt mời.
Quang ngó không có cái ghế. Quang nhìn quanh không biết ngồi đâu. Thì Tuyết đẩy Quang lại ngồi ở mép giường nơi bà Nguyệt đang nằm. Cử chỉ của Quang trông thật tội nghiệp, vì anh chàng bị Tuyết đẩy vào hoàn cảnh thật khó ăn, khó nói. Phần vì bà Nguyệt là mom của Tuyết.
– Thôi hai người ngồi đó nói chuyện và … enjoy, hưởng nhé. Tuyết về phòng, học bài, canh điện thoại, và canh cửa cho. Anh Quang cứ tự nhiên như … người nhà. Bye!
Tuyết thoát ra khỏi phòng, đóng sập cánh cửa. Độ một giây, Tuyết lại mở cửa, ló đầu vào, nói với:
– Nhớ khoá chặt cửa. Chúc hai người hạnh phúc!
Căn phòng bỗng im lặng. Chỉ còn tiếng máy lạnh kêu êm êm ở góc tường. Đồ đạc bày biện trong phòng thật sang. Nhất là chiếc giường Ý bà Nguyệt đang nằm. Tất cả như tiếng mời mọc của tình yêu. Như sức xô đẩy của tình dục. Mùi nước hoa đắt tiền phảng phất trong không khí, làm Quang mê mẫn. Quang nhìn bà Nguyệt im lặng. Thật imlặng mà như chàng đang nói nhiều mà chẳng mở môi nổi. Bà bàng hoàng vì không tin cậu bé ngồi cạnh đó đã yêu bà thật. Tuổi Quang mới 17, mà Tuyết quảng cáo là “Quang còn nhỏ, nhưng rất rành chuyện người lớn. Các bạn con ai cũng phục.”
Chuyện người lớn? Là chuyện gì nếu không phải là chuyện ái ân, xác thịt? Nên bà mở lời:
– Tuyết bảo Quang rất rành chuyện người lớn?
– Vâng. Quang cũng biết “qua loa”. Rành thì không dám. Nhưng các cô đã gặp Quang, ai cũng khen Quang nhiệt tình và … và … dai sức. Không biết họ khen có đúng không? Vì Quang không biết cái sức của người lớn là bao lâu. Và họ cần những gì? Cho nên Quang có khuynh hướng thèm yêu và gần gụi người lớn… Có mấy lần đến đây chơi, thú thật Quang nhìn …chị, nhìn lén thôi, và lòng rạo rực một nỗi thèm khó tả. Cứ tưởng chị là chị của Tuyết. Sao chị trẻ và đẹp quá vậy?
Bà Nguyệt luồn một bàn tay khỏi tấm chăn nhung, cầm bàn tay Quang, vì bà vừa nhận thấy ánh mắt Quang có cái gì thành thật khi khen bà trẻ, đẹp Quang nâng bàn tay có đeo chiếc nhẫn kim cương của bà Nguyệt lên hôn một cái khá lâu, và mắt vẫn nhìn đăm đăm gương mặt bà. Cả hai, bây giờ không còn ngượng ngập.
– Anh lại khoá giùm cánh cửa cho em đi!
Lòng Quang rộn lên một hạnh phúc tuyệt trần khi nghe bà Nguyệt gọi chàng bằng anh và xưng em. Bà gọi như thế để chuẩn bị cái không khí yêu đương, và cũng để Quang không còn mang mặc cảm là trẻ con đi yêu người lớn. Quang đến khoá cửa, rồi tỏr7 lại từ từ. Trên giường, bà Nguyệt đã kéo tấm chăn xuống khỏi ngực. Mắt Quang hoa lên đôm đốm khi nhìn hai quả đào mơn moon, trắng hồng của bà Nguyệt nhô lên. Chàng đứng lại một giây để ngắm. Nuốt ực nước miếng. Một bàn tay che hạ bộ không cho bà Nguyệt thấy mình đã hứng tình.