Bản nhạc như bức tranh vẽ ra trước mắt tất cả hồn lãng mạn tuyệt vời của người tình. Nó thâm trầm, sầu mộng, ướt át, duyên dáng lạ lùng từng chữ, từng nốt nhạc. “Còn nhớ, năm xưa, kề má say sưa, chim theo gió bay về, chàng quên hết lời thề!” Đâu phải ai cũng là NHẠC SĨ được. Đâu phải bản nhạc nào cũng thành bất hủ được! Lời như xoáy hồn ta. Nhạc như xoáy tim ta… Hường đang im lặng, Chính đang im lặng, nghe Văn Cao nói bằng nhạc những đoạn trường ngất ngây! Những khổ đau tuyệt sướng! Khổ đau tuyệt sướng? Có thế không? Không thế thì tại sao khổ mà hát được? Và, tại sao khi đạt tuyệt đỉnh khoái laic, mà mặt Hường nhăn nhó, cau lại, như đang khóc? Cằm ngước lên đờ đẫn, chết mê.
Nghe khúc dương vật mình như nằm trong chậu nước mà Chính không thèm rút ra, lau khô. Chàng hãnh diện khúc gân vẫn chật ứ trong cửa mình của Hường. Nó không lỏng le, “hời hợt” như những thằng bé 15 khác. Chính muốn nước sướng đó của Hường phải đặc quánh lại, ôm bao da cu chàng như lớp nước sơn, hay lớp xi măng, làm cặc chàng thành bảo vật vĩnh viễn nằm trong lồn Hường.
Chàng không buồn rút ra vì sợ mất cái không khí tuyệt tình mà Hường đang im lặng hưởng. Không ai rõ được lý do tại sao Hường lại sớm đạt tuyệt đỉnh khoái laic như thế. Không ai hiểu vì sao, trong khi Chính tận tình nắc vào lồn nàng, nàng không rời mắt trên gương mặt Chính. Nó giống hệt cảnh bà Nguyệt, mẹ Chính, đã làm khi bà được Lập bú lồn ở trên bàn phòng ăn..
Năm phút sau, bản “Buồn tàn thu” của Văn Cao dứt thì Hường lại tỉnh. Nàng hoàn hồn, nhìn chăm bẳm Chính, mắt ngỡ ngàng, như đang mặc cảm một điều gì:
– Anh là Chính hả? Có phải đang nằm trên em đây là Chính?
– Vâng, tại sao? Em không nhớ nổi tên anh nữa sao?
– Không, em hỏi để biết chắc mình không… Mà thôi, không có gì. Đụ em tiếp tục đi, người yêu!
Liền tức khắc, mông đít Hường xàng mạnh, trong khi Chính chẳng hiểu ất giáp gì cả. Mặt của Hường lại rực đỏ lên như mặt trời hoàng hôn rọi vào. Nàng nghiến chặt hai hàm răng, mắt nặng trĩu tình dục. Đôi môi khô, cong tout lên. Mồ hôi lại sầm sập ứa ra… Chính biết nàng đang say sưa sải ngựa một lần nữa trên cánh đồng khoái laic. Hường đang đã nư với khúc gân đồ sộ dài thong của Chính. Nên chàng kèm cương chính mình. Không thả hồn theo vó ngựa, giữ hơi thở thật đều của một thiền sư đang nhập thất. Chàng nhắm mắt nghĩ đến bài vở ở trường. Hường lật Chính nằm dưới, ngoạm mồm vào cặc Chính mà thổi. Xong lại leo lên ngồi dộng cừ, cỡi ngựa…
Khi nằm ngửa, Chính được dịp nhìn lên đầu tủ. Chàng bỗng thấy hình bác sĩ Đoàn, cha chàng, chụp chung với Hường lúc còn trẻ. Chàng dụi mắt, rồi lại nhìn. Đúng là cha chàng. Nhưng Chính không muốn hỏi gì thêm, sợ không khí dâm đãng đang diễn ra khốc liệt trên chiếc giường sang trọng sẽ tan loãng. Chính chờ cho cả hai gần tới mức ăn thua, chàng lật Hường xuống, nắc kinh hồn bạt vía. Cả hai ra trong nhau xối xả, rồi nằm im, nghe nhau thở, nghe nhau chết trong đê mê. Dưới kia, nước sướng tràn ra khỏi miệng lồn, giọt đó đây trên ra giường màu hường. Chính hỏi khẽ:
– Em có biết bác sĩ Đoàn?
Hường thật sự giật mình. Điều nàng không dám mong, bây giờ đã được Chính hỏi. Thay vì trả lời, Hường hỏi lại:
– Anh có biết bác sĩ Đoàn?
Chính im lặng, nhìn lên đầu tủ. Hường nhìn theo. Đó là bức hình chụp lúc nàng đang mang thai bé Lập được ba tháng. Nàng không dám chưng ra, dấu kỹ nó trên đầu tủ, vậy mà…
– Hình như em là người tình của ông Đoàn? Chính hỏi.
– Hình như anh là em hoặc con ruột ông Đoàn?
– Hèn chi… Chính cười mim mím, nói nhỏ như thế.
– Hèn chi làm sao? Hường hỏi thật nhanh.
– Hèn chi trong khi đụ nhau, lúc nào em cũng nhìn anh. Nhìn anh để nhớ đến cha anh, lúc ông còn trẻ? Sung sức?
Hường bỗng cười lên thích thú, cười rũ rượi, đến chảy nước mắt. Điều Chính nghĩ hoàn toàn sai. Có một sự thật nàng không dám nói ra, đó là: nhìn Chính để biết chắc chàng không phải là bé Lập! Vì cả hai cậu như hai giọt nước.
– Tại sao em lại cười quá chừng vậy?
– Vì…(nàng nói dối) vì anh nói đúng phóc time m: nhìn anh trong lúc ái ân, để nhớ lại bố anh thời còn trẻ, sung sức…
Hường tưởng nói thế, Chính sẽ giận nàng ghê lắm. Không ngờ…Chính vui. Chàng lộ ra cái máu thích loạn luân:
– Thế thì thích quá. Anh được ái ân với vợ bé của bố anh. Chắc em yêu bố lắm nên đụ lần đầu, chưa được nửa tiếng, em ra lai láng!
Một lần nữa, Chính đoán trật. Nhưng Hường vẫn cứ gật đầu, cười tươi cho Chính vui. Sự thật nàng xuất lẹ như thế cũng chẳng ai biết được, ngoài Thượng đế!!! Cái lý do đó thầm kín mà nàng cũng tự hẹn là chết mang theo, Trời cạy miệng, không nói Hường bắt Chính xuống bú lồn lâu cả tiếng đồng hồ và mắt nàng cũng không rời Chính. Nguyên buổi chiều hôm đó, Chính ra hai lần trong Hường. Còn Hường thì không biết bao nhiêu lần mà kể. Lúc hoàng hôn, trước khi hai người mặc đồ dẫn ra phố đi ăn, Hường tháo sợi giây chuyền có mặt ngọc bích hình quả tim, đeo vào cổ Chính:
– Xin giữ miếng ngọc này, bao lâu anh còn yêu em. Thú thực: anh không phải là người tình duy nhất! Nhưng anh là người em yêu hơn tất cả, hơn cả Đoàn, bố anh. Em, sao hôm nay, không dám hẹn anh nhiều lần nữa, nhưng xin anh, nhìn Ngọc Bích hình quả tím đó, nhớ đến trên giường lãng mạn, có một người lãng mạn hơn anh tưởng đang chờ anh đến để lãng mạn với em. Có nhớ em gọi anh bằng gì không?
Hường đánh trúng vào tim đen loạn luân của Chính. Chàng đứng sát lại, bưng mặt Hường, đắm đuối:
– Mom, mình đụ nhau một cái nữa rồi hãy đi ăn! Banh đùi ra. Đó mom ơi. Của con đang vào lồn mom. Con bế mom lên nè, nắc đi. Mạnh hơn lên. Sướng quá, sướng quá mom ơi!
Ngoài kia, trời đã tối. Cánh cửa chính của phòng vẫn mở hờ từ lúc chiều. Ánh sáng đèn đường len vào dọi căn phòng thứ sáng mờ, vàng beach. Thằng Lập không nhìn thấy gì rõ ràng nữa. Nó chỉ thấy một bóng đen ẳm một bóng đen khác, đi tới đi lui, đụ nhau rầm rập. Nhưng tiếng rên của mẹ nó thì rõ mồn một:
– Con trai không đói bụng hay sao mà còn đòi đụ mãi thế này. Aám quá Chính ơi. Chưa ai ẳm mom đụ kiểu này hết Chính ơi! Giữa cho lâu nhé. Nhớ lần này ra cùng với mom một cái cho thật sướng nhé cưng. Đoàn ơi, anh không địt được em, thì con anh thế nào đây này. Thích quá đi, đừng bỏ em nhé Chính.
Chính sướng vô cùng, chàng cố sức bình sinh ẳm Hường cho cô nàng tha hồ nắc. Bên kia Lập không còn nhìn thấy gì nữa, khi cả hai lẫn vào cuối phòng. Nó đứng đó tưởng tượng, nghe tiếntg yêu của mẹ nó, rồi tự thủ dâm, ra lên láng trên bàn tay chất nước sềnh sệch…
… Bây giờ nó đang ôm Nguyệt, tay x exe đầu vú Nguyệt, mắt nhìn sửng tấm hình của Chính. Đùi nó gát ngang qua mu lồn Nguyệt để nhớ lại từng tiếng rên của mẹ nó…
– Sao anh nhìn hình của Chính lâu thế? Nguyệt hỏi Lập.
– Tại thấy Chính đẹp trai quá. Lập nói dối với Nguyệt.
– Anh cũng đẹp trai vậy. Vì anh với Chính giống như khuôn đúc.
– Hèn chi. Hèn chi lúc nào chị cũng nhìn em chăm chăm.
– Không! Em nhìn Lập bởi vì Lập cũng giống hệt Đoàn, chồng em…
Đối thoại của hai người giống hệt đối thoại của mẹ Lập với Chính. Lập bỗng cười thành tiếng. Nó biết có cái gì cũng thường trong hai người đàn bà khi nói dối: “Em nhìn anh để nhớ đến Đoàn lúc còn trẻ!” Lập thôi không nhìn hình Chính nữa, mà nhìn trân trân mặt Nguyệt. Nguyệt lại ôm ấp thằng bé như ấp một đứa con. Chỉ ấp như thế, Nguyệt cũng thấy lòng thích thú, khoái laic như làm tình. Lập dúi dúi cái mặt vào ngực Nguyệt, nhắm mắt tìm giấc ngủ vì đã gần một giờ. Nguyệt tắt đèn, hạnh phúc với cái tình kỳ dị mong manh bên cậu bé 13. Bỗng nàng nghe bên phòng nàng tiếng Đoàn như đang nói chuyện với ai, và chỉ có mỗi mình Đoàn. Nên Nguyệt nhấc nhẹ điện thoại lên, nghe lén:
– Em đã nói với anh nhiều lần, khi đang mang thai bé Lập được ba tháng, là em thèm xác thịt kinh khủng. Em thèm bên em luôn luôn có anh. Có thể nào anh làm được điều đó cho em không? An him lặng. Sau đó, mỗi tuần vài lần, anh đến, có khi ái ân chăn gối, có khi không. Anh đến để ôm hôn em, sờ bụng em bao lớn, dí vào tay em cái check, rồi về.
Em biết anh mệt mỏi. Bởi công việc cũng có, bởi phải phục vụ cho hai bà vợ, hằng đêm. Mặt anh bơ phờ, cử chỉ chậm lại. Đôi mắt lúc nào cũng buồn ngủ. … Chịu không được, em phải tìm cho mình vài cậu bé. Em cũng đã thú thật với anh là em mang bệnh ái nhi, anh nhớ không?
– Nhưng đó là lúc mang bầu. Đẻ xong rồi thì phải dứt chứ.
– Thế thì anh đâu phải bác sĩ bệnh đàn bà. Gái một con thèm xác thịt còn bạo hơn thời con gái. Vì thà không biết thì thôi, đã gần gụi đàn ông, đã biết bú và nhất là lồn mình đã được đàn ông ngậm vào rồi… làm sao quên được hả Đoàn?
– Anh biết, anh biết. Em đã sống thác loạn với cả lô bé con tuổi 15, 16. Nhưng anh cấp dưỡng dư giả, em phải nuôi con anh chứ? Phải tròn bổn phận chứ! Em phải…