Con bé cày tới, xàng mông đít, hẩy, nắc và môi không rời môi Lập lấy nửa ly. Trên nửa tiếng, thì Tuyết ghì cái mu lồn mình sát vào cặc Lập, và la làng:
– Trời ơi, nghe này Lập, nghe chị ra này. Chắc cặc em sẽ bị trôi mất thôi. Đó, nó phọt ra đó, còn nữa, còn nữa, mẹ ơi! Con mê Lập rồi mẹ ơi! Đã không tưởng tượng được.
Thằng Lập trân mình, gồng hết xương thịt lên chịu trận. Nó nghe cặc nó ướt, dái nó ướt, toàn hạ bộ nó như mưa lụt ngập tràn. Lập lật Tuyết nằm ngửa ra, liếm hết nước lồn Tuyết và cắm cặc vào, quỳ, bợ đít Tuyết lên, đụ ào ạt một cái khác, một cái đụ tràn ngập tình yêu…
– Chị có chịu được em đụ dài một tiếng không?
Còn mệt quá, Tuyết chỉ nhắm mắt, nghẻo đầu, ngậm môi lại, gật gật. Tuyết trả lời không nổi. Thằng Lập khoái qúa. Lồn 15 chật, bout thật. Lông lồn Tuyết nhiều nhưng ngắn cũn cỡn, trông xinh như đoá hoa. Hai tay Lập bây giờ mới tha hồ bóp cặp vú sừng trâu của Tuyết. Nó nghiến răng bóp thật mạnh cho đã vì lâu nay chỉ toàn bóp các vú lớn, nhão, mềm, không đã tay. Nó càng bóp mạnh, Tuyết càng rên lớn hơn.
Ngoài kia, Nguyệt về tới. Vừa đặt xách thức ăn xuống bàn, Nguyệt ngỡ ngàng nghe tiếng Tuyết gào lên:
– Chị mới vừa ra, em đã lên đụ nữa rồi hả Lập? Nghẹ nhẹ một chút, không chị lại ra nữa bây giờ em ơi! Chị đụ nhiều người, mà chưa ai làm chị sướng kinh khủng như vầy em ơi! Hay là chị yêu em mất rồi cũng nên. Đó, sao mỗi lần em nắc là cả lồn chị sướng rầng lên, sướng tê tái, Lập ơi! Bóp mạnh vú chị hơn lên. Ưm, khoái quá đi mất! Bóp đi…
Nguyệt nghĩ: nếu giờ này Đoàn về, nhìn thấy hai con mình, một Tuyết, con của Nguyệt, một Lập, con của Hường ôm nhau đụ chí choé thế kia, long chàng sẽ tan nát đến đâu. Nguyệt nhớ lúc chiều, khi Tuyết đụ Lập, em có nói: “Bữa nay Lập sẽ làm hai mẹ con mình có chửa, vì Lập không mang comdom. Vui quá, hai mẹ con mình sẽ đẻ một lần. Nó gọi mẹ bằng mẹ, gọi con bằng chị. Thú quá! Con tôi gọi tôi bằng chị!!!”
Đứng ngoài ngày, lòng Nguyệt tơi bời tan nát. Nàng ân hận sao không mang cậu bé theo, đi ăn. Ân hận sao không chịu giới thiệu chúng nó là chị em! Bây giờ nàng có mở cửa vào mà chận đứng ngay cuộc làm tình, Tuyết sẽ lại nghĩ giống hệt lúc chiều: Nguyệt vì ghen mà cản trở, cấm đoán. Cuối cùng nàng tự an ủi: dù gì, ban chiều, chúng nó “ăn nằm” với nhau rồi. Lỗi do mình làm một cách vô tình, đâu còn là lỗi!!! Rồi nàng len lén, mở cửa bước vào, đứng sau kệ sách, nơi mà ban chiều Đoàn đã đứng để chứng kiến Nguyệt đụ Lập.
Nguyệt nghiêng mặt nhìn. Hai đứa bé ôm đụ như người lớn. Lập nhìn chăm bẳm mặt Tuyết, gác hai chân Tuyết lên vai nó. Hai tay bợ mông đít Tuyết, giả vào lồn Tuyết liên tu những cú nắc xé trời. Cặc nó đút sâu vào, rồi rút ra gần hết, xong lại nắc mạnh vào. Mỗi lần như thế, Tuyết nghiến răng, nhăn mặt, la “ứ” một tiếng. Mồ hôi vã ra khắp người Lập vì nó đang “lao động vinh quang” trên một thân hình trác tuyệt 15. Tuyết van nài:
– Chắc chị lại ra nữa em ơi! Cầm không được nữa…
– Chưa được nửa tiếng mà, chị Tuyết! Ráng đợi em với…
Rồi nó bợ đít Tuyết lên, giả ầm ầm như đại liên. Thân hình Tuyết rung theo từng động tác nắc của Lập. Khoảng 15 phút phù du, Lập sà sát nằm úp lên vú Tuyết gào lớn:
– Ra đi chị. Em cho chị nè. Hứng nhé. Đó, em bắn ra đó. Sướng quá, sướng hơn đụ mấy bà già nhiều lắm chị ơi!
Cả hai quằn quái, điên cuồng. Thịt sát thịt, môi sát môi. Tay chân quấn chặt. Tóc rối vào tóc. Hai chất nước quyện nhau đầy ấp lồn Tuyết…
Tâm trạng Nguyệt lộn xộn đủ thou. Vừa bị khích dâm, vừa ghen, vừa đau lòng, vừa bị đạo đức cấu xé, hành hạ.
Khi hai đứa nhỏ nằm im lặng, rã rời, bất động, Nguyệt mới bước lại gần, lấy khăn lau mồ hôi cho cả hai một cách thân thong. Nàng định nói cái gì đó, nhưng thấy tất cả đều đã trễ, nên Nguyệt im lặng. Muộn quá rồi. Muốn nói thì phải nói trước khi chúng có cảm tình với nhau. Đằng này, chúng đã ba lần ăn nằm với nhau như vợ chồng. Tinh khí của Lập đã xâm nhập vào tử cung Tuyết. Nước lồn Tuyết đã vào ngập một góc nào ở bao tử Lập. Và, hình như chúng đã yêu nhau da diết rồi cũng nên… Tuyết hỏi:
– Mẹ về lúc nào vậy?
– Về lúc hai đứa con đang mê đụ nhau.
– Mẹ có thấy hết hả?
– Chỉ nửa phần sau thôi, lúc con gần ra.
– Sao mẹ lại buồn? Hay mẹ lại ghen như lúc chiều?
– À, không, không (Nguyệt cười giả lả) Mẹ đâu có ghen. Xem hai đứa đụ ngất ngây quá, mẹ… mẹ… cũng thèm.
Câu cuối, Nguyệt đã nói dối. Nàng dối cho hai đứa bé không thắc mắc tại sao Nguyệt không vui như thường lệ. Nguyệt trầm giọng bảo hai con ra ăn những món ngon, bổ nàng vừa mua ở nhà hàng Hải sản. Hai cô cậu tỉnh bơ, trần truồng, dẫn tay nhau cùng Nguyệt ra phòng ăn.
Thường thì Tuyết với mẹ vẫn cởi truồng ra phòng ăn, hay đi phòng này sang phòng khác. Nhưng hôm nay có Lập, nàng thấy có cái gì bất ổn. Tuyết hoàn toàn không biết Lập có liên hệ máu mủ gì với mình. Còn Lập, đáng ra nó đã biết, nhưng 13 tuổi, cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới. Nó tỉnh bơ, vui với cuộc chơi cách vô tình, vô tư lự. Hai đứa bé ngồi sát bên nhau, Nguyệt mới nhận thấy chúng giống nhau. Tuyết ân cần gắp những món ăn đút cho Lập.
Cậu bé này vừa ăn, vừa lấy tay giỡn hớt cặp vú tròn trỉnh của Tuyết. Còn cô này, tay gắp đồ ăn, tay cầm con cặc của Lập mà nựng. Chúng đùa với nhau một cách thản nhiên, mà Nguyệt thì xốn mắt. Lòng Nguyệt đau cũng có, mà ghen thì nhiều hơn. Vì Nguyệt đã quyết với quả tim là sẽ ở luôn với Lập như chồng vợ. Nàng đã chọn Lập như một tình nhân lý tưởng trước khi bi kịch đổ bể. Nàng chọn Lập vì máu thích trẻ con. Nàng cho đó như là việc chọn một con chó Fox để nuôi. Vừa xinh, vừa dễ thong và vừa…
Nguyệt không dám nghĩ tiếp vì … vì Lập giống hệt Chính. Nàng không dám xoè tay bẻ trái cấm, nên cứ tiếp tục sống với lãng mạn, lấy hư làm thực, lấy mơ hồ làm cảnh sống. Vì “xốn mắt”, Nguyệt vờ đứng day lấy nước cho hai đứa bé. Thấy mẹ không vui, Tuyết chợt ngừng đùa, hỏi thành thật:
– Mẹ, con biết mẹ đang ghen. Mẹ không khóc như ban chiều nhưng con biết lòng mẹ đau lắm?
Tuyết rất có hiếu. Cái gì Nguyệt không thích là nó không dám làm. Và Tuyết hiện không hiểu cái gì dã9 làm mẹ em buồn. Dĩ nhiên Nguyệt có ghen. Nhưng chính yếu, vẫn là tấn bi kịch đang diễn ra trước mắt. Nguyệt rất sợ cái gì loạn luân. Thế mà “loạn luân” đang từng phút nhởn nhơ với nàng. Loạn luân? Có đúng không! Hai đứa bé hoàn toàn không biết sự liên hệ huyết thống của nhau, thì sao gọi là loạn luân? Hằng chục triệu người biết nhau cùng màu da, cùng máu mủ, cùng một mẹ Âu Cơ, mà đã nhắm mắt, xả súng giết nhau gần 30 năm. Điều đó mới loạn luân. Thế mà chẳng ai nói, hay phiền trách một lời. Người ta còn cổ xuý hận thù thêm.
Tuyết rời ghế, chạy qua ôm Nguyệt hôn ân cần:
– Con mượn đỡ mà. Lập vẫn là của mẹ, tối nay, ngày mai. Con phải công nhận anh Lập là số một. Không biết sao con cũng yêu Lập quá, yêu hơn cả Fred nữa. Con chỉ lén lén… khi không có mẹ. Thế thôi. Đừng ghen nữa mẹ!
Bé Lập cứ tủm tỉm cười, đũa nó gắp không ngừng dĩa bào ngư xào nấm đông cô. Nó khoái chí vì đã được hai mẹ con Nguyệt yêu say name. Nó cũng có tý hãnh diện về chút tài nghệ làm tình. Lập tưởng thế. Nhưng không phải. Nguyệt và Tuyết yêu nó chỉ vì nó là kép trẻ nhất trong đám kép trẻ của hai nàng. Lập lột con tôm càng, cũng chạy qua làm hoà với Nguyệt, đút cho Nguyệt cắn một miếng, rồi hôn Nguyệt một cái nơi má. Tuyết nói:
– Mẹ thấy chưa? Có ai ghé bỏ gì mẹ đâu mà mẹ buồn. Tối nay mẹ với Lập lại tha hồ. Có la thì la khe khẽ, đừng cho con nghe lại “ghen”, mất ngủ nhé mẹ?
Tự nhiên Nguyệt thong cô con gái quá. Nàng ôm hôn cả Lập lẫn Tuyết rồi nói thực tình:
– Không, tối nay mẹ nhường cho hai đứa. Nhưng có la thì cũng khe khẽ thôi. Đừng để mẹ nghe rồi mẹ lại ghen và khóc!
– Không, tối nay con bận với Fred rồi, không rãnh…
Tuyết dối như thế để thối thoát. Kỳ thực em thương mẹ và muốn mẹ phải vui. Lập cũng hùa theo:
– Ừ đúng đó, chị Tuyết bận, em qua ngủ với Nguyệt.
Bữa ăn xong, Tuyết chạy vội vào phòng mình, để Lập ngồi cạnh mẹ, uống nước trà và chuyện vãng. Nguyệt hỏi:
– Anh cũng yêu Tuyết nữa hả?
Thằng bé thơ ngây gật đầu. Nguyệt thực sự ghen. Nàng đè đầu cậu bé trần truồng nằm trên đùi nàng, rồi đặt môi hôn da diết đến Lập gần như ngộp thở. Nguyệt nói khẩn thiết:
– Em không muốn mất anh, anh biết không?
Nước mắt Nguyệt lại long lanh. Không hiểu sao với Lập nàng dễ khóc, dễ hờn nghen, dễ tủi thân đến thế. Thằng Lập hối hận. Nó cởi chiếc áo dài Nguyệt ra. Tháo luôn cái xú chiêng và cởi quần cho Nguyệt loã thể. Bắt Nguyệt dang rộng hai bắp đùi. Lập quỳ xuống, húc đầu vào, bắt đầu bú lồn Nguyệt say sưa để tạ lỗi. Nguyệt ngửa mặt ra sau thành ghế, cứ để nước mắt ứa ra, hai tay bóp đôi vú, và lòng miên man với thứ hạnh phúc mong manh, mơ hồ, lãng mạn như nhện tơ trên mặt hồ.
Trong kia, có Tuyết hé cửa, ngồi nhìn.
Cũng đêm đó, gần 12 giờ khuya mà Nguyệt vẫn nằm tênh hênh trên bàn ăn, thong cẳng xuống cho Lập banh háng bú lồn miệt mài như anh thợ mộc nhỏ đang dũa, bào một khúc gỗ. Nguyệt thích nhìn hình ảnh Lập say sưa với lồn nàng. Khuya, tĩnh mịch như tờ. Tiếng xe ngoài đường cũng vắng. Khu sang trọng này, các nhà đã yên giấc. Đèn phòng ăn đã được Nguyệt xuống một nửa. Ánh sáng mờ ảo, data dờ còn đủ soi gương mặt thơ ngây của Lập, đủ cho Nguyệt ngất ngây với cái sướng lãng mạn, chập chờn như bóng ma.
Nó chập chờn vì Nguyệt không biết rồi sẽ có gì xảy ra. Sao đêm nay chồng nàng không về? Chưa khi nào Đoàn bỏ nhà đi khuya như thế mà không cho nàng biết. Và đằng kia, sau cánh cửa phòng, Tuyết đang bắt ghế ngồi “thượng hạng” xem Lập trổ tài với giai nhân. Tuyết xem như xem show, hay lại cũng xem để lòng hờn ghen? Vì như Tuyết nói:
– Không biết sao con cũng yêu Lập quá. Yêu hơn Fred nữa.
Nguyệt không muốn đưa Lập vào phòng. Nàng muốn cảnh trữ tình này diễn ở đây, một là thay đổi không khí, hai là nàng muốn cho Tuyết tận mắt nhìn thấy. Hình như làm thế Nguyệt được hả cơn ghen? Nguyệt hoàn toàn không biết nãy giờ, Đoàn về, đang âm thầm đứng sau tủ lạnh, hé mắt nhìn. Lúc chiều, chàng vội vã rời phòng, lái xe như bay, ra biển, cầm chai bia, uống một mình, là chàng cạhy trốn cảnh con trai riêng chàng đang đụ vợ chàng.
Thà là một cậu bé khác. Đằng này, giọt máu riêng của Đoàn đang ôm đụ thiết tha, ngây ngất Nguyệt. Có cái gì làm lòng chàng quặn thắt. Đã chạy trốn, lúc trở về, cảnh đó lại vẫn diễn ra, còn độc đáo, hấp dẫn hơn. Đó là Đoàn mất đi dịp nhìn cảnh Lập đụ Tuyết hai cái thần sầu. Hai đứa cùng ra trong nhau đến gần cả tiếng. D9oàn vẫn đứng im lặng. Vẫn vì tư cách một người có học, Đoàn che liêm sỉ, câm nín, tiếp tục “trả tự do” cho Nguyệt, như đã hứa. Nghĩ cho cùng, chàng cũng chẳng biết nói gì? Rầy mắng thằng Lập? Hay ghen tương với Nguyệt? Cả hai người này chẳng có lỗi gì cả. Nguyệt đã lơ cho chàng là đại phúc rồi. Nguyệt không làm nổ tung cái nhà này khi nghe thằng Lập chào Đoàn: “Ba, ba nhớ con không? Con là Lập, con bà Hường-Phạm thị Ngọc Hường”. Vì chính nàng cũng không đàng hoàng, đẹp đẽ.
Tội của người lớn, sao lại đổ vào cho bé Lập? Nó đang bú không ngừng nơi lồn đầy lông nâu đen của Nguyệt. Mắt Nguyệt không rời mặt thằng bé dù nàng đang tuyệt cùng sung sướng. Sướng đến có thể nổ tung lồn mà chết. Hai bàn tay nàng đang bóp, vò hai trái vú nhuyển nhừ. Có khi lại đưa xuống bụng, ngang roan, đè xuống, giảm bout những lượn sóng rung rinh, khi lưỡi và môi thằng Lập mút mạnh hột le. Bằng giọng mơ màng, tiếng Nguyệt khẽ rên:
– Con trai ơi, cả tiếng đồng hồ rồi. Mom tê cứng hết tay chân, mình mẩy, để chống lại những cơn sướng tuyệt đỉnh. Bao nhiêu lần nữa thì Mom được phép ra, hả con trai?
Cũng là Nguyệt, mà sao đôi khi Đoàn chợt thấy như chính Hường nằm đó! Câu hỏi: “Ai huấn luyện Lập trở thành cậu bé rành chuyện người lớn ở phòng the?” hiện lên, văng vẳng bên tai Đoàn. Rồi hình ảnh cậu bé Hưng bú lồn Hường khi chàng đến nhà Hường, hiện lên. Chàng thấy Lập biến thành Hưng, Nguyệt biến thành Hường. Thần trí Đoàn hoang mang, lẫn lộn, như người đi giữa hoả mù của tội lỗi. Chàng đang sa hoả ngục để trả hết tội chàng đã tư tình với Hường gần một năm tại phòng mạch.
Cái giá đắt đến thế sao? Chàng vẫn cấp dưỡng nuôi nấng bé Lập. Dư thừa là đằng khác. Có gì sái với lương tâm đâu. Hay nghiệp số của Đoàn phải chịu đau đớn như thế? Ngoài kia, Nguyệt càng lăn lộn rên la, bé Lập càng xổ tài tuyệt luân ra phục vụ, lòng Đoàn càng nát ra trăm ngàn mảnh. Nguyệt cất giọng:
– Con trai ơi! Hình như gần một tiếng rồi. Không đàn bà nào chịu nổi đâu. Mom đã phân tán thần trí khắp bốn phương, để không cảm thấy môi và lưỡi Lập đang hoành hành lồn Mom. Mà… cũng… lại… được, con ơi! Nghe này, Mom đang… ra đó. Phải nuốt cho hết nhen!
Nguyệt ểnh cái mu lồn lên cao trên không trung. Thằng Lập ngước môi theo. Nàng rung như lau say trước gió. Miệng hú rất nhỏ mà nghe vang động cả căn phòng. Rồi… rơi phịch xuống một cái, làm mặt bàn rung theo, ly tách khua rào rào. Nguyệt chết lửng đi mấy giây như người chết chìm vừa được vớt từ dưới sông. Vì tóc tai, mình mẩây ướt đẫm mồ hôi. Lập cứ tỉnh táo liếm cho hết nước lồn Nguyệt đã ứa ra. Nó nuốt thật ngon lành như con chó Fox uống sữa đã cạn.
Hình ảnh đó thật đẹp, thật dâm data, lãng mạn. Nó đã làm cho bé Tuyết đằng kia cũng hứng theo và ra đầm đìa trên hai ngón tay. Nhưng Lập đã làm cho bác sĩ Đoàn nhăn mặt đau đớn gần như khóc. Biết là Lập và Nguyệt nghỉ giải lao, bác sĩ Đoàn bước ra, mở tủ lạnh lấy chai bia.
– Ba, ba đi đâu giờ này mới về? Lập kính trọng hỏi.
Đoàn không quay lại, cứ đứng như thế, mở bia, nốc.
– Kìa mình, Lập hỏi sao mình không trả lời? Nguyệt nói.
– Anh có đi đâu đâu. Nãy giờ anh vẫn đứng sau tủ lạnh.
– Anh thấy hết hai đứa em “phục vụ” nhau?
Nguyệt chanh chua hỏi chồng như thách thức.
– Đúng, anh thấy hết. Anh không nhảy xổ vào can ngăn vì anh đã trout hứa trả tự do cho em.
– Nhưng tại sao anh phải can ngăn?
– Vì Lập là giọt máu riêng của anh.
– Việc đó đâu có can dự đến em?
– Nếu em muốn bảo thế, cũng được. Em với Lập thì không chút gì liên hệ, cả về máu mủ lẫn quen biết. Tấn bi kịch do anh “viết” tưởng đã được mở màn trình diễn, trời đất mãnh liệt, hung tàn thật. Anh còn biết em đang yêu Lập ghê gớm. Yêu đến muốn lấy Lập làm chồng từ ngày mai. Cho nên…