VN88 VN88

Mắt lim dim da mặt hồng ửng màu dâm đãng

Chiều đó chàng trở lại. Hường ra mở cửa, ôm chàng hôn tự nhiên như trưa ngày đó chẳng có gì xảy ra. Đoàn cũng giả tỉnh cho người yêu Hường không thắc mắc. Chàng không hờn ghen mà còn tội nghiệp Hường, mới lạ! Chàng nghĩ: không lý do chính đáng nào cho phép chàng tra hỏi, đay nghiến cô bạn gái đang mang giọt máu của chính chàng. Sinh lý? Chàng hoàn toàn thiếu bổn phận. Hai ba ngày mới ghé một lần, có khi chỉ thăm thôi, rồi đi. Trong khi  tuổi hai mươi ba đầy hực lửa tình dục của Hường, sự thai nghén bắt buộc lồn nàng ngứa ngáy khó chịu, luôn đòi hỏi.

Trí thức trong Đoàn không cho phép chàng nặng lời với Hương, giữa lúc Hường tự băn khoăn, thú tội hết:
– Anh ngồi cạnh em, cho em nói điều này: Anh là bác sĩ, anh có biết đàn bà mang thai khoảng ba bốn tháng thèm sinh lý lắm không? Anh có biết rằng…
Đoàn cầm tay người yêu chận lại, và nói:
– Anh hiểu em sắp nói gì. Anh cón biết nhiều điều hơn nữa mà không tư cách hỏi em. Thôi thì em cứ sống tự nhiên theo sự đòi hỏi của em, miễn giữ hộ anh bào thai em đang được sinh ra, thành người. Cả hai đứa mình cùng có lỗi. Anh đã yêu thêm một người nữa nhỏ thua mình đến gần ba chục tuổi, trong khi mình đã có gia đình. Em đã hiến thân ngọc ngà cho anh để tìm nơi nương tựa. Em là thuyền lớn. Mà anh chỉ là ao hồ. Thuyền cứ tự do từ giã ao hồ ra với biển khơi. Anh vẫn cấp dưỡng, vẫn là cha của đứa bé. Đừng vì anh, hay sợ anh vô trách nhiệm mà không thụ hưởng những gì em phải được thụ hưởng.

Hường bóp tay Đoàn, lòng se lại, hỏi thật nhỏ:
– Thế là anh đã biết…
– Chẳng có gì được giấu mãi dưới ánh sáng mặt trời.

Đoàn vờ nhìn cái ghế chỗ cậu bé Thái đứng lên cho Hường bú cặc trưa nay. Đoàn nhìn mớ gối chăn nhàu nát ở cuối giường nơi Hường trần truồng, nằm thòng cẳng, banh háng ra cho Thái bú lồn, rồi chàng mỉm cười, xa gần:
– Anh mừng khi biết em thương con anh trong bụng. Em phải để cậu bé đứng trên ghế cho anh tiện bú dương vật mà bụng chửa khỏi bị cấn. Em thích bú nhiều hơn là giao cấu cũng vì thương con anh! Chừng đó đủ để anh yêu em bất diệt.

Đoàn hôn lên gương mặt đang ngượng, đỏ hồng của Hường. Nàng cúi xuống, nửa thẹn, nửa ngạc nhiên không biết sao Đoàn rõ hết. Nàng như tên trộn bị bắt quả tang. Đoàn tiếp:
– Anh còn biết cậu bé và em truy hoan suốt đêm hôm qua.
Rồi Đoàn thân yêu ôm Hường hôn, lòng nhẹ hẳn. Hường nói:
– Đoàn ơi, em phải thú thật luôn là em đã đụ và “đi lại” thân mật với ít nhất ba cậu bé tuổi 15, 16.
– Tốt thôi. Nhưng sao không với người lớn mà toàn là trẻ con? Đoàn hỏi.
– Người lớn? Người lớn nào chịu ngủ với đàn bà có thai. Với lại người lớn lại là những “ao hồ” như anh nói. Thuyền lớn của em bọc gió lớn, phải cần “biển khơi”! Và, anh ơi, em phải thú thật một điều mà không biết có phải là căn bệnh không. Đó là em thích, rất thích đụ với trẻ con…

Đoàn giật mình vì các bà khách đến sửa sắc đẹp với chàng, bà nào cũng thú thật cái tâm lý lạ lùng đó. Ngay cả Nguyệt, vợ chàng cũng thế. Có những bà đã 60 mà cũng đến căng da mặt, nâng vú, vá lồn, để vừa lòng những đấng tình nhân tuổi có 17. Rõ ràng đây là cái dịch. Không phải nó mới có. Từ ngàn xưa rồi, nhưng ông bà ta bị luân thường, tam tòng tứ đức, không dám mở miệng. Bệnh ái nhi (Pedofile), ngay Đoàn cũng mắc phải. Yêu Hường thua chàng những gần 30 tuổi thì không phải ái nhi là gì? Càng nghĩ, chàng càng thương Hường hơn, nên hỏi:
– Lý do có nhân tình nhỏ tuổi như thế, có phải vì em thích các cậu dồi dào sinh lực? Và dai sức không?
– Một phần. Phần khác, nó lãng main, nghịch lý, vụng dại… Nhiều lắm kể không hết. Nó như tâm lý của mình khi hôn một em bé trong nôi. Có ai nựng nịu một “em bé” lớn tuổi bao giờ? Các cậu càng cố làm cho ra kẻ lớn, càng lòi cái vụng về, thiếu kinh nghiệm. Bể khổ của cuộc đời là ở đó. Ăn bò lớn không chịu, phải bê thui. Gà già không thích, chỉ chọn gà tơ! Heo lớn không bằng lòng, phải là heo sữa… Anh có bệnh đó không?

Đoàn đỏ mặt, gật đầu, nhìn Hường, bóp tay, Hường nói:
– Nếu anh thú thật như thế, em cũng thú thật một điều nữa. Lúc gần em lần đầu, chắc anh biết em đã mất trinh?
Đoàn lại gật đầu.
– Và anh biết em mất trinh với ai không? Em mất rinh cùng với cậu bé 15, và lúc đó em 17. Mười bảy mà em đã mắc bệnh ái nhi (bệnh thương yêu trẻ con). Đã khiếp chưa? Nếu bệnh này có lây, thì chính em bị lây từ mẹ em! Vì, người tình 15 tuổi đó là của mẹ em.
Đoàn nâng mặt Hường lên, nhìn sửng, vì chàng không tin điều Hường vừa nói. Hường hiểu ý nên lặp lại:
– Thật đó. Em mắc bệnh này hồi còn rất trẻ. Hình như từ lúc em bắt đầu có kinh, 13 tuổi. Em thèm đi xóm đùa với những cậu bé 11, 12 tuổi. Em hay rủ chúng nó cởi truồng xuống sông tắm, bắt chúng nó học nhìn lồn, nhìn vú, nhìn lông để chúng thèm, tò mò, rồi tự nhào đến xin… Trong số này có cậu bé tên Trân là em yêu nhất, vì đẹp trai, da dẻ hồng hào. Em hay rủ Trân lên gác xếp chơi trò y tá. Em làm bệnh nhân. Trân làm y tá khám bệnh cho em. Em rên la, vờ làm như bệnh hành. Trân bước lại, chống tay choàng qua người em hỏi:
– Chị đau làm sao vậy?
– Y tá ơi! Em đau bụng quá chừng. Không biết có phải em cấn thai không. Nhờ anh khám giùm…
Trân đưa tay cởi nút áo em ra. Cậu bé nhìn chăm chăm đôi vú em, nuốt nước miếng và nói rất nhỏ:
– Vú chị đẹp quá Hường ơi. Bé giờ em mới được nhìn.
– Em đau bụng chớ phải đau vú đâu, mà chứ nhìn hoài nó vậy?
Tay Trân xoa bụng em, mà mắt vẫn không rời cặp vú:
– Hình như không phải chị đau bụng đâu. Vì bụng đâu có sưng. Chắc là chị đau ngực à. Vì ngực bị sưng lên hai cục nè.
– Thư y tá khám giùm coi phải ngực em bị đau không.
Trân cúi sát xuống, áp tai lên vú em, sờ vú em, bóp bóp.
Lần đầu tiên được bóp vú, em sướng trân người, nói:
– Anh bóp mạnh chút được không? Em không đau đâu.

Trân bóp mạnh hơn, nhồi mạnh hơn. Em kéo mặt Trân xuống, bắt nút lưỡi. Cậu bé ngại ngùng đưa lưỡi qua. Em nút ngon lành, say đắm. Tay em thò vào quần Trân sờ cặc. Cặc Trân còn bé nhưng cứng ngắc. Em cảm thấy sướng lạ lùng, càng hôn say nồng môi Trân:
– Bóp mạnh vú chị đi Trân.

Từ lú em bắt đầu xưng chị với cậu bé, thì người em mang một khoái lạc khác thường. Nó giống như em đang dụ khị một cậu bé con để làm chuyện hoa tình. Em nắn con cặc của Trân, tuột quần cậu ấy ra, và sề mồm vào bú. Em ngon ngất ngư, say mệt với con cặc to bằng ngón tay cái, trắng phau, còn dính da quy đầu. Trân đứng chết lặng nhìn xuống bà chị đang ngoạm ngon lành con cặc. Bú đã được một lúc, em bảo Trân xuống khám lồn.
– Y tá ơi! Hình như lồn chị cũng bị bệnh. Sao nước cứ ứa ra.
Trân tuột quần em ra. Một lần nữa nó tho ló cặp mắt nhìn những sợi lông măng mọc quanh mu lồn. Em dang hai chân ra cho Trân thấy hết khe lồn, miệng lồn:
– Em khám cho chị đi. Em có thấy nước ứa ra đó không?
– Có, nước nhiều lắm chị ơi. Lồn chị đẹp quá chị Hường ơi!
– Đẹp thì hôn nó đi. Liếm cho sạch nước giùm chị đi.

Thằng bé tò mò ngồi xuống, nhìn kỹ loan em và sà môi, lưỡi vào liếm sạch. Cũng lần đầu tiên em được liếm loan nên không tả nổi khoái lai  lúc bấy giờ. Em bắt Trân lấy lưỡi liếm mạnh khe loan, rồi bú hột le, nhét lưỡi vào cửa mình. Cậu bé làm vì tò mò nhiều hơn vì tình dục. Em bảo sao, Trân làm vậy. Thú là ở chỗ đó. Hình như em có ra hết một lần sau gần nửa giờ được miệng Trân ôm bú. Xong em kéo Trân lean, nhét con cặc vào loan, name hẩy mông, sướng như chắp cánh bay lên cõi tiên:
– Em xấu quá nhé Trân! Bảo khám bệnh cho chị, rồi bây giờ ôm đụ chị vầy đây hả? Đã đụ thì đụ cho lâu nghe y tá.

Thế là ôm em Trân đụ ngất trời cả tiếng đồng hồ trên gác xếp. Em không dám rên lớn. Trân cũng thế. Hai đứa chỉ thì thào bên tai, những cảm giác tuyệt cùng khoái laic. Ngày nào đi học về, em cũng rủ Trân lên gác xếp, đụ nhau, bú nhau long trời cho đến chiều tối mới ngưng.

Nghe Hường kể, bác sĩ Đoàn choáng váng, nhưng đầâu óc cũng bị kích thích. Chàng đè ngửa Hường ra, choàng một chân qua người nàng, và hôn lên môi da diết. Đoàn bị kích thích vì cảm giác đụ trẻ con rồi đổ hết yêu thong lên môi Hường. Hôn xong, chàng hỏi người yêu:
– Thế còn cậu bé 15 tuổi bồ của mẹ em?
– Mẹ em dâm hơn em nhiều lắm. Bố em mất, là bà bắt đầu cuộc sống loạn như Từ Hy Thái Hậu. Bà buôn bán nhiều tiệm, lời được bao nhiêu là nuôi trai bấy nhiêu. Các cậu này cũng chỉ 15, 16 tuổi là lớn nhất. Gần như mỗi tuần một cậu khác nhau. Vì bà đụ kinh hồn lắm. Có những cậu lúc vào thì hăng. Sau vài ngày không còn thấy bén mãng đến nữa. Các cậu đến đụ mẹ em là vì tiền. Mẹ em trả xộp lắm, để bà tha hồ dọc thằng bé đến ngất ngư. Nhưng các cậu cũng chạy làng vì bà già dâm quá.

Mỗi lần mẹ em làm tình, em đều được xem (dĩ nhiên là xem lén). Có khi bà đụ luôn hai chàng một lúc. Một chàng bú lồn bà, một chàng đưa cặc cho bà bú. Bà uống khí trẻ con nhiều, thụ hưởng tối đa, mà quên rằng trong nhà bà có em, là đứa con gái đã biết đụ từ năm 13 tuổi. Năm 17 tuổi, em vào trung học, mẹ vẫn còn trò chơi đó với em. Vì có cùng máu thích đụ trẻ con như mẹ, nên mỗi lần bà đụ là em sướng theo, giống hệt bà đang có.

Một hôm, cậu bé tên Phú, 15 tuổi, đến, mà mẹ em chưa về tới. Em bạo gan mời Phú vào phòng em chơi. Em mở Video cho Phú xem cuốn tình dục của trẻ em và người lớn do Đức sản xuất. Phú khoái quá, trong khi em đã trần truồng name phơi hàng ra cho Phú thấy. Cuốn phim hết, Phú nhìn em. Dĩ nhiên là em làm đủ mọi động tác khêu gợi tối đa cho Phú mê meat. Em sờ cặc nó. Nó không ngại ngùng cũng sờ lồn em rồi trèo lên nằm sắp lên người em mà nắc khơi khơi. Em bảo:
– Em cởi truồng ra như chị đi, rồi mình đụ.
Phú vội vàng cởi hết quần áo, trèo lên lại, cắm cặc vào lồn em nắc hung tợn, tay bóp vú, giống hệt cảnh phim hồi nãy. Nó hôn môi em ngây ngất rồi bảo:
– Bữa nay hai chị em mình lén đụ ở đây đến tối được không?
– Đâu được. Lát nữa mẹ chị về rồi làm sao?
– Thì mình đừng cho bả biết.
– Ừ, cũng được, nhưng khi sướng quá, em đừng la lớn nhen?
Khoảng 15 phút sau, mẹ em về tới. Bà lục đục làm gì ngoài bếp không biết, rồi gọi điện thoại:
– Thưa chị có Phú đó không cho em nói chuyện chút. Dạ em là cô giáo của Phú. Dạ… dạ vậy hả? Phú đã đi rồi. Mà chị có biết Phú đi đâu không? Dạ, thôi chào chị.
Đặt điện thoại xuống, bà bực mình, càu nhàu:
– Khỉ thiệt, hẹn với  người ta rồi không đến. Không đến thì tôi kêu người khác.

Bà đã gọi một cậu bé Khác. Phú mừng quá, vì được rãnh ôm đụ em bên này. Em lật Phú nằm ngửa ra hôn khắp người Phú. Em bú cặc, liếm dái và bú cả lỗ đít Phú nữa. Lúc đó bên phòng mẹ em, cậu bé nào đó đã làm cho bà ấy la day trời. Bà la đến hàng xóm cũng nghe:
– Phú ơi! Anh không đến thì em cho Khoa nó bú lồn em này. Nút mạnh hột le chị đi Khoa. Làm cho chị đã đi rồi chị thưởng cho ba trăm. Con tôi nó bú lồn tôi nè trời. Chết chết mom con ơi! Banh ra đi, đó, cứ việc húc mạnh vào. Đó con. Cà cái cằm con vào đó, đó, ngay cái mồng đốc mom đó. Ui, ui, con tôi, con tôi… nó cạp hột le  của tôi…

Em với Phú đứng cạnh nhau. Em sờ cặc Phú, Phú sờ lồn em. Lâu lâu hai chị em ôm nhau nút lưỡi. Xem đã, hai đứa xuống giường. Em lại lật Phú ra nằm ngửa, bú cặc một hồi nữa, rồi em trèo lên cho cặc vào lồn nằm lắc. Em phải tưởng tượng là em đang hãm cậu bé. Và Đoàn ơi! Không biết cái gì, từ đâu, đã khiến em bật gọi Phú bằng con ơi và xưng mom giống hệt mẹ em đang làm với Khoa bên kia. Như thế, rõ ràng mẹ đã lây cho em rồi còn gì. Nhưng thằng Phú sao tự nhiên ôm em và cũng gọi em bằng Mom? Em nắc xuống ngất ngư. Phú hẩy mông mạnh lên. Phú là “con” em? Cái đụ tự nhiên bỗng làm em sướng hơn, hứng hơn ngày thường gấp vạn lần, triệu lần… Có phải em đã mang máu loạn luân từ mẹ em?

Sau bữa đụ ngất ngư đó, em rùng mình, mặc cảm như mình đang mang chứng bệnh nan y nhất thời đại. Mới mười bảy tuổi sao em đã xấu số mắc phải tật xấu mà người đời ai cũng khinh khi. Em tự nhủ long cố quên, cố bỏ. Nhưng anh Đoàn ơi, phòng bên cạnh, mẹ em hằng ngày đụ với kép trẻ, lại la gào lên những lời như thế. Rồi chúa ơi, kép Phú của em, mỗi lần đến ân ái với em cũng gọi em bằng Mom. Đã có lần em định bảo Phú bỏ lối xưng hôi “tội lỗi” đó, nhưng không biết cái gì bắt em ngừng lại. Cứ để Phú tha hồ với trò chơi đầy nguy hiểm. Cũng như biết hút thuốc, uống rượu là nguy cho sức khoẻ, cả tỷ người trên thế giới vẫn tiếp tục là nguy cho sức khoẻ, cả tỷ người trên thế giới vẫn tiếp tục thói quen độc hại, giết người đó! Phú đã dứt khoát không đi lại với mẹ em nữa. Nó đeo em. Hình như cậu bé đã yêu em, si mê em. Có hôm Phú ngủ lại đêm với em, sáng ra bắt em cầm tay cậu, dẫn đi bát phố. Em bảo anh rằng em đã mất trinh với Phú, vì mặc dầu em biết đụ từ tuổi 13. Nhưng những con cu 13 tuổi không đủ kích thước thọc lũng màng trinh. Mãi đếnkhi cho Phú ái ân, máu trinh em mới thoát ra. Cặc Phú 15 mà to, dài không khác cặc người lớn!

Không biết thiên hạ nhìn thấy em cầm tay Phú đi ngoài phố, họ nghĩ gì? Phú thì hãnh diện được đi với một “mom” trẻ đẹp 17 tuổi. Còn em? Xấu hổ quá Đoàn ơi! Em hãnh diện đi với “con trai” khôi ngô tuấn tú. Có chết không? Căn bệnh đã không dứt, mà cùng lúc, như đã tàn phá tâm lý em, biến hẳn em thành một young woman kỳ dị, khác thường. Biết vậy mà bỏ không được.

Hường nhíu mày lại, mặt buồn xo đầy ân hận, cầm bàn tay Đoàn bóp chặt. Đoàn thong và tội nghiệp Hường quá. Quả đúng đó là căn bệnh. Một với chàng, nhờ chàng chữa trị. Nhưng chàng không phải là bác sĩ tâm lý. Chàng giới thiệu họ đến những lương y chuyên nghiệp. Nhưng, sau đó gặp lại, căn bệnh họ có phần tăng hơn. Nó như những đàn ông yêu đàn ông, đàn bà yêu đàn bà (Lesbians và Gays).

Trong nhà chàng cũng có một nữ bệnh nhân như thế: Nguyệt. Rồi những cậu bé đến với Nguyệt như Dũng, Lập! Nhớ đến Lập, chàng bỗng giật mình. Chàng đang đứng nhìn Lập đụ Nguyệt trước mặt. Làm sao 13 tuổi mà Lập biết ái ân như chàng trai 20? Nó là con riêng của chàng với Hường. Đoàn đứng đó tột cùng xúc động, không phải vì con trai của chàng và chàng cùng yêu và đụ một người. Chàng xúc động bởi dấu hỏi: “Ai dạy cho Lập rành như thế.”

Quả đây là vở Đại bi kịch. Lập không hiểu sao ba mình đứng đó bất động, mãi nhìn Lập ôm đụ Nguyệt? Nguyệt không hiểu sao chồng nàng xúc động gần khóc khi nhìn nàng ôm bé Lập đụ? Đoàn rùng về câu chuyện Hường kể về cậu bé Phú. Có thể Lập cũng cậu bé Phú ngay trong nhà Hường không? Đó là Đoàn chưa được nghe Lập nói với Nguyệt khi mới nằm vào giường với nàng: “Em biết bú lồn hồi 11 tuổi!” hoặc “Chuyện em bú ai thì sống để đó, chết em mang theo. Trời cạy miệng em không nói. Đừng bắt em phải trả lời.”

VN88

Viết một bình luận