Nằm trong bồn với nước ấm và nghe nhạc tình Trịnh Công Sơn, bà Nguyệt ngắm suốt thân hình nẩy lửa của mình từ hai vai xuống đến ngón chân. Bà đưa tay nâng đôi vú nọn lểu căng cứng, lốm đốm những giọt nước, ngắm một lúc, rồi nhìn xuống chòm lông lồn đang vờn vờn trong nước như mớ rong rêu. Bỗng bà tự thấy mình chưa già. Và như lời khen của Quang: “Chị còn trẻ và đẹp lắm. Em cứ tưởnng chị là chị của Tuyết!”
Sắc đẹp, tiền bạc, bà có đủ. Dư là đằng khác. Mỗi ngày, bác sỹ Đoàn, chồng bà, làm nghề sửa sắc đẹp, kiếm không dưới hai chục ngàn dollars. Tại sao bà phải khép mình sống “đạo hạnh” một cách cô đơn, lạnh lùng trong căn phòng hiu quạnh này? Một vài lần, bà đã bạo gan phá “ngục sắt”, ngoại tình với Phong, rồi Quang … Những giờ giao hoan đó vẫn ngắn ngủi so với chuỗi dài cô độc từng phút quanh bà. Rồi bà nghĩ, mấy con bạn như bà Thuỵ Khanh vợ kỹ sư Hải, bà Trầm Phương vợ Thầu Khoán Danh, bà dược sỹ Hạnh v.v… Bà nào cũng có riêng một vài kép nhí, đi chơi, đi shopping công khai.
Vậy tại sao bà không có riêng cho mình một nhân tình, không chỉ trên giường, mà còn ngoài phố nữa. Cho nên lúc nãy, ôm đụ Quang, bà có nói: “Em sẽ công khai nói với chồng em rằng anh là chồng bé”. Nhớ đến Quang, cậu bé 17 tuổi, bà nhớ lúc đang ra bà đã hú lên: “Má ra nè, con ơi, con ơi!” . Tại sao bà bỗng la lên một câu lạ lùng như thế? Bà không hiểu.
Bà biết Quang nhỏ thua Chính, con trai đầu của bà đến hai tuổi. Vậy mà bà vẫn đụ, vẫn bú Quang như yêu một nhân tình, mà còn yêu say name là đằng khác. Bà nhất định phải lấy Quang và sẽ công khai bát phố với cậu bé. Bà phải loạn một chút cho đời lên hương. Và nếu cần, bà cặp thêm một vài chàng mới như thế để sống lại thời con gái … cái thời mà hầu như bà không có. Bởi lẽ, 18 tuổi, bác sỹ Đoàn đã cưới bà, xích chân bà suốt hai mươi năm. Cho đến giờ, “vũ khí” của ông đã sét rỉ, ông vẫn đóng gông cuộc đời bà, không cho chút tự do. Bà sẽ “đấu tranh dành độc lập.”
Sáng hôm nay, tình cờ, bà được tràn đầy hạnh phúc ngay trên chiếc giường Ý thật mới tinh. Bà nhớ không sót một chi tiết. Từ lúc Quang bú lồn bà, bợ đít bà lên dùng đầu cặc hích cái mồng đốc; rồi bà ngậm cặc Quang mà ngấu nghiến như ăn tươi nuốt sống…
Bỗng bà cho bàn tay nằm giữa lồn. Hai bắp đùi kẹp cứng lại. Đôi mắt nhắm để nhớ gương mặt hồng hào của cậu bé. Và bà thảng thốt gọi nhỏ: Quang! Một chân bà cử động, ép cứng những ngón tay búp măng đang ngọ nguậy ở cửa mình:
– Mệt, nằm thiếp ngủ bên đó rồi. Lần nào cũng vậy. Anh trở lại đây, tìm em, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ đến phòng Tuyết nữa.
Bà Nguyệt tháo chiếc khăn lông ra, buông xuống đất. Rồi bà nằm soài lên, ấp lên người Quang:
– Sao vậy, lúc nãy, anh đụ Tuyết dữ lắm mà.
– Đúng. Anh cố làm cho cô bé ra lẹ để anh trở lại đây gặp em. Anh đụ Tuyết không cảm, không hứng. Thần trí cứ nghĩ mãi tới em. Anh không hiểu tại sao. VÀ đừng hỏi!
Bà lại bưng mặt thằng bé hôn ngấu nghiến. Quang ôm đầu tóc còn ướt của bà, tay đan vào, đê mê, chết sống. Chính Quang không hiểu tại sao ở bà Nguyệt có cái gì thu hút lắm mà những gái trẻ như Tuyết không có.
– Gần gụi với Nguyệt rồi, anh không muốn giao du với bọn con gái choi choi nữa. Nhạt lắm. Nguyệt mới làm anh yêu và say đắm được.
– Tại sao? Tại sao Quang lại yêu em hơn Tuyết?
– Quang đã bảo em đừng hỏi mà! Không trả lời được.
– Anh đừng làm em mê anh quá vậy, Quang. Có thương người ta không mà ởm ờ quá vậy. Đừng làm em trồng cây si, đừng làm bụng em song lên rồi quất ngựa truy phong nhen. Có tội lắm đó. Thà ngay bây giờ, Quang bảo thẳng là chỉ thèm xác thịt em, chứ không có tình yêu.
Quang chẳng trả lời gì hết, nhốm đít bà Nguyệt lên, bắt bà cắm lồn vào cặc, đụ tơi bời thí xác như buổi sáng. Môi Quang gắn cứng vào mồm Nguyệt. Chàng nuốt không biết cơ man nào là nước miếng của Nguyệt. Đồng hồ gõ mộg giờ, rồi hai, rồi ba giờ. Hai thân hình trần truồng vẫn dính cứng. Họ quên ăn, quên nghỉ, và quên cả không biết đã ra với nhau mấy lần.
– Đủ để Nguyệt cho anh đứa con chưa? Quang hỏi.
Bà Nguyệt mệt mỏi, mà môi vẫn tươi:
– Chắc là dư rồi, người yêu ơi!
Rồi cả hai tỉnh dậy, mặc đồ, đưa nhau đi ăn ở tiệm Mỹ thật sang. Đang ăn, Quang được người bồi Mỹ mang lại mảnh giấy: “Chúc mừng con được người tình đẹp lộng lẫy! Mẹ.” Quang đảo mắt một vòng tìm bà bác sỹ Hải, mẹ chàng. Không thấy, nên Quang gọi người b ồi hỏi. Người này chỉ mẹ chàng ngồi khuất sau cái ghế có lưng dựa cao, cạnh một kép nhí, tuổi chừng 18, 19. Quang cầm tay bà Nguyệt chạy lại:
– Mom! Bất ngờ quá! Mom cũng đến đây ăn hả?
Cho con giới thiệu: Đây là Nguyệt, còn đây là mom mình. Và còn anh này (Quang chỉ kép nhí của mẹ) anh này là …
– Tuấn, Joseph Tuấn Trần, “bạn”, bạn rất thân của mẹ. Chắc con chưa gặp lần nào? Bà Hải nói.
Tuấn ngượng vô cùng. Mặt chàng đỏ như trái gấc. Chuyện tư tình lén lút với bà Hải cả năm nay chưa ai biết. Vậy mà bây giờ chính bà Hải công khai giới thiệu. Bà Hải vồn vã, thật tình mời:
– Hay “hai đứa con” qua đây ngồi chung với mẹ cho vui.
Bà tự nhiên gọi Nguyệt là con luôn, như gián tiếp chấp nhận sự giao du của thằng co trai đầy số đào hoa. Rồi bà ngồi ngắm Nguyệt, bắt chuyện thân mật với Nguyệt:
– Cháu Nguyệt đẹp quá. Ăn uống gì mà da dẻ như trứng gà bóc vậy? Mới nhìn bác đã mê. Cháu còn trẻ lắm. Năm nay chắc chỉ vào khoảng …
– Dạ em 38, đã có gia đình, hai con, chồng em là bác sỹ Đoàn. Giám đốc viện sửa sắc đẹp Ngọc Bích.
Bà Hải há hốc mồm, tròn xoe đôi mắt, bất ngờ:
– Ồ, Bác sỹ Đoàn! Lâm Ngọc Đoàn phải không?
Nguyệt dạ tỉnh bơ, không chút ngượng nghịu vì bà Hải cũng là dân chơi thứ dữ. Không phải hôm nay gặp bà Hải mà Nguyệt biết. Tiếng đồn trong giới giang hồ đã ầm vang là bà có đến năm sáu kép nhí.
Bà Hải cầm tay Nguyệt thân mật hơn:
– Thế thì chị em mình cùng một nòi cả đấy! Cho chị gọi bằng em cho thân mật nhé! Người đời xấu miệng. Cứ trông thấy chị dẫn một cậu trai nhỏ tuổi đi shopping hay ciné, hay bát phố là họ che miệng xầm xì bàn tán. Rõ là phường ăn rỗi ở thì. Ngồi không có việc gì làm, rồi bỏ con mắt cú vào nhà hàng xóm, bươi móc chuyện đời tư của thiên hạ, làm đề tài gán gẫu. Nói thật với em, mấy lần đầu chị còn ngượng, bây giờ thì chị công khai, chả có gì phải dấu diếm. Càng dấu, bọn chúng nó càng vạch lá tìm sâu. Mình cứ tỉnh bơ, tỉnh táo như ruồi, chúng nói mãi, phải câm mồm.
Mỗi người một hoàn cảnh. Có ông chồng già như cổ thụ, chỉ biết hái ra tiền. Còn việc chăn gối với vợ con thì thiu thối như cơm nguội lâu ngày. Đến “mồm miệng thế tay chân” ông ấy cũng chả. Thì, thì làm sao sống vui, sống trẻ được? Mình phải có một người tình chứ! Như anh Tuấn của chị đây!
Bà quay ra ôm Tuấn, bà tính đặt lên môi Tuấn cái hôn tình tứ, nhưng có mặt Quang, bà lại thôi.
– Mom cứ tự nhiên! Quang nói nhanh.
Bà năng cằm Tuấn lên, gắn một cái hôn nồng nàn, rồi tiếp:
– Em tính mình còn sống được bao lâu nữa? Nhất là tuổi xuân. Cái tuổi mà thân người mình còn coi được, dùng được, chưa phải nhờ các ông bơm vú, nâng cằm, cắt mặt, sửa mũi, hút mỡ bụng, khâu lại âm hộ … Cái tuổi này còn nhiếu lắm là năm mười năm. Rồi chúng mình phải vào bảo tàng viện mà nằm. Lúc đó có dâm, có muốn làm tình mỗi đêm năm lần cũng chẳng có ma nào thèm doom tới, dù mình thảy kim cương vào mặt nó mà mua, mà mướn!