Đoàn cầm chai bia quay lại nhìn Nguyệt nằm mỉm cười trầm tĩnh. Cái cười trịch thượng của kẻ cả. Đoàn tiếp:
– Cho nên… anh chỉ xin em có một điều: đừng bao giờ cho các con anh biết Lập là con riêng của anh.
– Để làm chi? Anh, em, phải cho chúng nó nhìn chớ.
Nguyệt mỉa mai, chanh chua nói thế. Đoàn tiếp:
– Vì anh không muốn các con anh khinh khi cha nó đã ngoại tình, mà dấu em suốt 13 năm. Và, cũng không muốn chúng nó khinh em muốn lấy con anh làm chồng.
Nguyệt ngồi day, ôm cứng Lập vào lòng, hôn ở tóc nó mấy cái, rồi nàng cười như điên một lần nữa giống hồi chiều. Nàng cười mà nghe não nùng như tiếng khóc. Bởi lâu nay giao du với khá nhiều kép nhí, Nguyệt chưa từng yêu ai như yêu Lập. Éo le thay, Lập lại là con riêng của chồng nàng. Tại sao sự éo le đắng cay đó lại rơi ngay vào đời nàng? Giữa lúc nàng muốn dừng lại, không còn muốn phiêu lưu nữa với những cuộc tình lẻ tẻ.
Hai tay Nguyệt vẫn ôm bé Lập. Làm như buông ra, Lập sẽ vĩnh viễn không còn với nàng nữa. Thằng Lập ngước lên nhìn Nguyệt. Cặp mắt nó tội nghiệp như đứa trẻ hỏi mẹ: “Rồi bây giờ làm sao đây?” Lập hỏi. Đoàn cứng họng. Chàng chẩm rãi bước vào buồn ngủ. Ở đây Nguyệt trần truồng, Lập trần truồng, dắt nhau vào phòng của Chính. Nguyệt bật đèn lên, Lập hỏi ngay:
– Ủa, hình ai giống anh Chính quá vậy?
Nguyệt giật mình cầm tay Lập hỏi ngay:
– Sao Lập biết anh này?
– Tuần rồi dì Hải dẫn ảnh tới chơi với mẹ Lập, rồi…
– Rồi sao, Lập nói đi!
– Rồi hai người đụ nhau suốt đêm.
Nguyệt nhớ lại, tuần rồi, giữ lời hứa, Nguyệt đã giới thiệu Chính cho bà bác sĩ Hải, sau khi bà này mang thằng bé 15 tuổi, người Cần Đước lại cho Nguyệt. Bà đã dẫn Chính đi hết một ngày, một đêm. Nguyệt hỏi:
– Có thực Lập thấy anh Chính đụ mẹ Lập?
– Mẹ đụ ai Lập cũng rình coi hết. Rõ ràng anh Chính này, người cao to, ngực nở, nói tiếng Bắc, đẹp trai lắm.
Thế thì đúng là Chính thực rồi! Lại một bi kịch nữa! Lại một đứa “con riêng” của Đoàn đụ người yêu của Đoàn. Nguyệt lịm đi mấy giây. Thấy lạ, Lập hỏi:
– Sao khi không chị buồn quá vậy? Bộ anh Chính này cũng là bồ chị hả?
Lập thơ ngây hỏi. Nguyệt nhìn Lập thật lâu, rồi nhìn tấm chân dung của Chính trên tường. Hai giọt máu này của Đoàn giống như khuôn đúc. Nguyệt trả lời thật nhỏ:
– Không, Chính là con của chị.
Lập mơ hồ hiểu Chính là con của Nguyệt, mà không hiểu rằng nó với Chính là an hem. Cũng như Lập không biết mình là em ruột của Tuyết. Lập vẫn còn cái tính ham chơi. Thích là làm, không thì thôi. Hoàn toàn không suy nghĩ. Thằng Lập nằm gác chân qua người Nguyệt, tay vâh vê núm vú Nguyệt, mà mắt nhìn khơng rời tấm hình của Chính, rồi chợt nói:
– Cái nhà này vui thiệt. Lập gặp hai người đàn ông, cả hai đều là bồ của mẹ Lập. Bồ bà già thì nhiều lắm. Mà chỉ có mỗi anh Chính là đẹp trai nhất, và làm tình cũng hay nhất.
– Bộ Lập có thấy à? Nguyệt hỏi.
– Bà già đụ ai, Lập cũng xem từ đầu chí cuối. Riêng anh Chính này, mẹ Lập mê nhất, khen nhất…và còn hẹn Chính tiếp tục đến gặp bà nhiều lần nữa…
Nó nhớ cuối tuần trước, dì Hải chở Chính lại giới thiệu:
– Đây là Chính, sinh viên y khoa nội trú. Tài nghệ thì chị khỏi cần trình bày. Hường cứ nhập cuộc sẽ thấy. Chị mới bị Chính cho đo ván trong Hotel hết hai lần. Còn kia là chị Hường, bà chủ tiệm thời trang phụ nữ THE PAIRS GIRL. Chính ở đây chơi. Chừng nào muốn về, bấm pager, chị lại đón. Bye!
Bà Hải thích làm “nghề” môi giới. Không phải làm để ăn tiền, mà thích các bạn bè của bà đều phải hư đốn như bà, để bà có phe, và đỡ mặc cảm. Tiếng xe bà Hải chạy xa. Hường vẫn ngồi đó ở ghế salon đối diện với Chính. Dĩ nhiên Hường thấy Chính giống một người trong đời nàng, đã ngủ với nàng, đã cho nàng cái bào thai, và hiện vẫn cấp dưỡng nàng thật dồi dào. Hường tuyệt nhiên không hỏi lai lịch của Chính. Nàng pha hai ly café sữa. Một cho nàng, một cho Chính, rồi mở tủ lấy hộp bánh mì, mời.
Chính ngây ngất với nhan sắc sắc sảo, sầu mộng của Hường, nhất là bộ tóc nhiều và đen, và bộ vú nhọn, đứng tự nhiên không cần xú chiêng. Giọng Bắc Hà nội của Hường nói như haut, khoan thai, rõ chữ. Trầm mà nghe lanh lảnh, như xoáy vào lòng:
– Sau này anh Chính sẽ ra bác sĩ?
– Vâng, Chính đang cố. Không biết có được không.
– Cố thì phải được chứ. Đẹp trai như Chính thì lắm cô theo?
– Vâng, nhưng ông giời bắt Chính có máu mê đàn bà lớn tuổi. Lớn tuổi mà phải đẹp và quyến rũ như chị Hường…
Dù dày dạn lắm, nghe Chính nói câu nịnh đầm như thế, Hường cũng đỏ mặt, hơi cúi xuống, đan các ngón tay vào nhau. Không phải đây là lần đầu nàng được đàn ông khen về nhan sắc. Nhưng giọng của Chính sao nó cũng giống giống giọng của người đang cấp dưỡng cho nàng đến thế!
– Nhà khách đẹp thế này, chắc phòng ngủ của chị Hường cũng đẹp lắm nhỉ?
– Muốn thấy không? Hường hỏi.
– Chị có cho phép không?
Hường đứng day, đưa tay cầm tay Chính, đỡ chàng đứng day, đưa vào phòng ngủ. Đây là nơi “hành quyết” không biết bao nhiêu những chàng trai nhỏ tuổi. Đây là nơi làm chết ngất những cậu bé 15, 16 nên Hường trang hoàng thật sang trọng, mỹ thuật. Bước vào, Chính đã có ngay cảm giác dâm dật, mời mọc. Khỏi cần Hường giải thích, nhìn cái giường Ý hình tròn màu đen lacquer, trên trần nhà có tấm gương soi thật lớn. Chung quanh tường đều kiếng màu. Máy lạnh chạy 24/24. Nhạc tiền chiến phát ra nhè nhẹ những bản như Giọt mưa thu, Buồn tàn thu… của Văn Cao.
Không khí phòng ngủ như thế, đủ để Chính đoán được dâm tính của Hường rào rạt đến đâu. Hường nhìn Chính, hỏi:
– Anh thấy sao?
Chính hít một hơi thở đầy lồng phổi để hưởng mùi trầm hương đắt tiền đang toả ra khắp phòng. Chàng nhìn quanh một thoáng, rồi nhìn dung nhan Hường, im lặng, môi mím mím.
– Tâm hồn Hường chắc lãng mạn lắm nhỉ?
Chính không gọi “chị” nữa, mà nhảy phóc gọi người đẹp bằng tên. Hai tay chàng nắm cứng đôi bàn tay ngọc của Hường. Chính đối diện, nhìn thẳng, thật gần. Dung nhan Hà Nội của hường cũng thu hút, quyến rũ mãnh liệt hơn những người đàn bà chàng đã ngủ qua. Mặn mà, sầu mộng, hoang vu như một rừng thông đứng gió. Trầm lắng như hồ thu buổi chiều. Hường im lặng. Trái với mọi lần, hễ đưa một kép nhỏ vào đây, nàng tung tăng, lăng xăng, nói cười dạn dĩ, làm chủ tình hình. Còn bây giờ, nàng như cô dâu đêm tân hôn. Không phải Hường đang đóng kịch. Mà, nàng thực sự bị khớp hồn. Tim rung động trước một Chính, thanh niên cao ráo, nở nang, đẹp trai và gì gì nữa đó, Hường không biết.
– Sao Chính hỏi mà em không trả lời?
Trong có năm phút, Chính đã bạo dạn gọi bà chị hơn mình những 17 tuổi bằng tên, rồi bằng em.