Nguyệt quơ tay cho Julie thấy, rồi ra dấu bảo đừng lên tiếng. Nàng cũng ra dấu bảo Julie để nàng bú thế, còn Julie xuống thảm nằm hưởng với Lập. Đoàn vẫn nhắm mắt la làng. Chàng hoàn toàn không biết dưới kia mồm Nguyệt đang thế Julie làm cho chàng ngây ngất. Được một chốc, Nguyệt chồm lên, nhét cặc Đoàn vào lồn. Nàng nằm, áp sát cái mặt bên cổ tay trái của Đoàn, và bắt đầu “dộng cừ”. Đoàn la tiếp tục:
– Julie ơi! Ước gì vợ anh làm tình được như em! Ước gì bả bỏ hết bọn kép nhí về đây ôm anh đụ như em! Nguyệt ơi! Em đụ với tụi nhỏ lòng anh đau lắm. Anh không muốn mất em!!!
Bỗng chàng ngưởi thấy mùi nước hoa lạ. Mở mắt ra, chàng thấy đầu tóc không phải của Julie. Lồn dưới kia cũng rộng hơn của Julie. Chàng dở mặt Nguyệt lên. Nguyệt nói ngay:
– Em về với anh đây. Đoàn ơi! 10 năm rồi mới được ân ái với anh! Đụ với chồng vẫn sướng hơn mình ơi!!
Như nằm giữa cơn mộng, Đoàn tê tái khắp người khi được vợ nói câu tình nghĩa mặn nồng sau 10 năm nhạt như nước ốc. Chàng tưởng từ sáng đền giờ Nguyệt chính là Julie. Đoàn lật Nguyệt nằm ngửa ra, đụ ào ạt, đụ tới trời long đất lở. Đụ cho bỏ những hờn ghen, những lần đứng trong tủ áo nhìn bọn nhí chơi vợ mình. Nguyệt sướng quá, luôn miệng bảo Đoàn khoan ra sớm, phải cho nàng được hạnh phúc như ngày mới cưới. Chàng vác hai cẳng Nguyệt lên vai, cầm con cặc cứng ngắt móc mồng đóc Nguyệt, chà hột le Nguyệt.
Chợt thấy thằng Lập, con chàng, banh háng Julie bú lồn chanh chách dưới thảm. Julie đưa hai tay vẫy chàng, cười như hoa nở. Mặc kệ, chàng phải đụ cho Nguyệt ra chan chứa, cho Nguyệt lên mây xanh. Vì hiếm khi chàng được hồi dương một cách kỳ diệu như bây giờ. Nằm dưới, Nguyệt thì thào:
– Đoàn ơi! Anh vẫn còn yêu em hả? Cố đụ cho em ra một vài cái thật nhiều nhé anh! Đụ với tình yêu vẫn sướng gấp triệu lần. Julie ơi, chị cám ơn em nhé Julie. Không có em, anh Đoàn vẫn “ngủ yên” trên rừng già buồn thảm. Nhớ đến đây hằng ngày cho chị tạ ơn nhé cưng! Giời ơi, Đoàn ơi, chồng em ơi! Em tới nước rồi. Có “đi cùng em không? Có ha? Ra đi anh, em, em, em …
Nguyệt trào nước mắt, tủi thân có, sướng cực điểm có, tạ ơn đời, tạ ơn người! Nàng đâu có muốn thành một “quả phụ”? Nàng đâu muốn thành con đàn bà dâm đãng mỗi ngày đụ vài thằng kép tuổi nhỏ thua con nàng. Sướng lạ lùng, cái sướng chồng vợ lâu năm mới đụ một lần….
Hai vợ chồng ôm nhau khăn khít, âu yếm, thương yêu. Những giọt lệ hạnh phúc trào ra khoé mắt Nguyệt. Chàng lau cho vợ và hiểu rằng: Nguyệt vẫn là người đàn bà chung thuỷ. Nàng lang bang bởi vì xác thịt đòi hỏi. Nhưng phần tim óc, nàng vẫn với Đoàn từng phút.
Trong khi hai vợ chồng Đoàn ôm nhau tâm tình, thì dưới thảm thằng Lập vẫn tiếp tục bú lồn, đến độ Julie day nẩy lên mà gào thét. Giọng Julie gầm lên như cọp đói:
– Anh Đoàn ơi! Khi không vợ anh giao em cho thằng nhỏ nào đây mà… nó…bú em muốn chết luôn vầy. Chưa bao giờ em đụ một thằng nhỏ tuổi hơn em Đoàn ơi! Em toàn đụ mấy anh già không hà. Nhỏ ơi! Em tên gì? Mấy tuổi? Con ai vậy?
– Nó cũng là con của chồng chị, tên Lập, 13 tuổi. Nguyệt nói. Và nó cũng là chồng bé của chị đó Julie! Tha hồ hưởng đi em. Đoàn không đụ được, chị phải nhờ cặc nó đó!
– Chị nói sao? Lập là con Đoàn. Vậy thì Lập cũng là con chị? Sao chị lại đụ nó? Sao chị lại lấy nó làm chồng? Julie hỏi.
– À không! Lập là con riêng, con ngoại tình của Đoàn.
– Hèn chi nó giống ảnh quá trời. Mười ba tuổi mà sao em bú lồn rành rõ qúa vậy Lập. Ai dạy cho em vậy?
– Trời cạy miệng nó cũng không nói. Chết mang theo đó Julie!
– Đụ với kép nhỏ tuổi hơn mình, sao em khoái quá chị Đoàn ơi! Làm như mình đang hãm hiếp con nít…
Nguyệt nhìn Đoàn rồi mím mím cười. Julie đã nói hết những điều Nguyệt muốn nói. Chàng hiểu Nguyệt vẫn không dứt được cái máu thèm đụ trẻ con. Vì ôm chồng, mà mắt Nguyệt vẫn không rời Lập đang cà lưỡi lên khe lồn Julie mà quét. Tự nhiên, lòng Nguyệt hơi nhói lên niềm đau. Cái ghen tự nhiên trong máu của bất cứ đàn bà nào, đã làm nàng hơi tưng tức, mặc dầu nàng có thiện cảm, và mang ơn nặng với Julie. Cái ghen này giống hệt phút nàng xem bé Lập đụ cuồng say với Tuyết, con nàng. Bỗng nàng buột miệng nói nhỏ:
– Hôm xem Lập đụ con Tuyết, em cũng có cảm giác hệt như hôm nay. Miệng em bảo chúng hãy hưởng đi, mà lòng thì dậy lên sự hờn ghen đau đớn. Đau đớn đến độ em đã khóc.
Đang ôm Nguyệt, Đoàn bỗng chồm lên, kinh ngạc hỏi:
– Hả? Thằng Lập? Nó… đã ăn nằm với Tuyết con mình? Nguyệt sực tỉnh. Đó là điều nàng tự nhủ lòng sẽ chẳng nói cho ai biết, nhất là Đoàn. Thế mà… Mặt nàng bỗng tái xanh, môi bấp búng, mắt láo liên. Trong khi Đoàn cầm vai nàng lắc:
– Có đúng thế không hả em?
Nguyệt “Dạ” rất bé. Nàng không còn cách chối nữa. Sauk hi đã bọc bạch hết sự thật, vì ghen…
Đoàn như chiếc lá vàng khô ruing lờ đờ từ cành cao. Lại một bi kịch não nùng nữa vừa xảy ra. Hai vợ chồng im lặng. Mỗi người đuổi theo một suy nghĩ. Ai có lỗi? Lập? Hoặc Tuyết? Cả hai đều vô tội. Nếu hôm nọ Đoàn không về đúng lúc thằng Lập đang trần truồng nằm đụ trên bụng Nguyệt, thì tấn bi kịch hãi hùng này còn được viết thêm mấy màn nữa? Vừa hạnh phúc, sung sướng được vài giờ, Đoàn lại chìm vào nỗi khổ đau do chính chàng gay ra. Chàng ôm Nguyệt hỏi nhỏ:
– Hay là anh cứ cho chúng biết liên hệ huyết thống của nhau? Mà không được! Chúng nó sẽ khinh anh phản bội em, đi ngoại tình. À, hay là anh đưa Lập vào nội trú ở một trường ngoài tiểu bang?
Nguyệt quay qua ôm chồng, nói tha thiết:
– Không, em sẽ nhớ nó mà điên lên được, mình ơi! Anh tin là chẳng bao giờ em cho hai đứa nó gần nhau nữa. Lập xa em, em sẽ lại bắt đầu lang bang với những kép trẻ khác, là điều em không muốn nữa. Không phải sợ thiên hạ cười, mà sợ chính hai con chúng mình khinh khi. Màn nhưng mới vén lên, đã được hạ ngay xuống. Vở kịch chưa được trình diễn. Chỉ có anh là tác giả, và em là khán giả duy nhất. Lúc nửa đêm hôm qua, em đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại lý thú của anh với Hường. Mới đầu, em hơi ghen với y tá Phạm thị Ngọc Hường, cái ghen bẩm sinh, cố hữu của mỗi đàn bà. Ghen vì ích kỷ chứ không ghen vì yêu chồng. Cổ xe hư rồi, mình vứt ra ngoài đường, hàng xóm nhặt về sửa lại, lái qua trước nhà mình, là mình cũng ghen.
Ghen đê tiện, hèn hạ, vì thưa anh, ngày anh ngoại tình với Hường ở phòng mạch, thì em cũng vác xác vào phòng ngủ hiến cho một lô kép nhí. Nói cho rõ, thì chính em cũng là tác giả của bi kịch này thôi. Có một điều em không ngờ, là anh đã khéo léo dấu mẹ con Hường, cho đến sau 13 năm mới “bật mí” . Nói chung thì anh với em, cả Hường, cả Lập và cô bé Julie nằm la dưới kia, là những nạn nhân của tình dục. Nạn nhân? (nếu anh với em muốn hiểu như thế). Riêng em, em hạnh phúc, hãnh diện là một phụ nữ đa tình, lãng mạn, rất người.
Anh thấy, nửa đêm hôm qua, anh đòi Hường cho anh biết ai là kẻ đầu tiên đã dạy cho Lập bài học làm tình, để anh cho họ vào tù. Vì, như anh nói, sách nhiễu tình dục trẻ em, ở Mỹ, sẽ tù mọt gông! Hường bảo anh quay ngay số 911 để đưa em vào tù, vì em đang trần truồng ôm Lập ngủ. Anh làm thinh, không trà lời nổi, vì kẹt em là vợ anh. Anh thương em một phần. Nhưng phần lớn vẫn là sợ danh dự anh bị báo chí, dư luận dìm xuống bùn đen!
Anh biết rõ luật lệ phạt nặng những kẻ sách nhiễu tình dục trẻ em. Vậy mà sáng nay anh đã đụ lé Julie 15 tuổi ngay trên giường này, ngót trên hai tiếng đồng hồ. Là bác sĩ, hiểu luật, anh vẫn nhúng tay vào càhnh, trách chi bé con 13 tuổi như Lập, 15 tuổi như Tuyết, và đa tình như em, lãng mạn như Hường. Hường là người đàn bà có nhan sắc, thông minh, duyên dáng, nhất là giọng nói như chim hót. Trách gì anh không cưỡng lại được, để yêu nàng, và ngoại tình.
Thế thì, tất cả chúng ta, có quyền nói đạo đức rất hay, rất kêu. Nhưng con quỷ ám chướng, ngu si, đa tình vẫn thò đầu, hiện nguyên hình khi lòng chúng ta mềm yếu! Hên cho anh, cho em, mình đã chẳng làm gì loạn luân trong nhà này. Đó là điều duy nhất em hãnh diện về vai trò làm mẹ! Anh tưởng bên trong căn nhà bạc triệu sang trọng này không có chước cám dỗ à? Em đã nhắm mắt giả đui, bịt tai giả điếc, đã tự chế, tự kìm hãm, nếu không, đã xảy ra hằng ngàn bi kịch não nề hơn của anh nhiều.
Đoàn ôm vợ, nằm im lặng, rã rời, như cục nước đá đang tan ngoài nắng. Cái gì Nguyệt nói cũng đúng. Cái gì Hường nói cũng đúng. Chỉ có chàng là sai quấy. Và, để bớt đi sự căng thẳng nặng nề, chàng đề nghị đưa mọi người đi ăn một bữa thật ngon, rồi về đóng cửa hưởng tiếp.
Lúc về, cả bốn lại cởi truồng lên giường. Lập ôm Julie, Đoàn ôm Nguyệt. Trong khi Julie bắt đầu bú cặc Lập, thì Nguyệt cũng làm giống hệt thế với Đoàn. Nhưng, lại chữ nhưng thê thảm, nhưng khúc gân của Đoàn lại cứng đầu, không chịu “đứng dậy” đòi nhân quyền, dân chủ, độc lập. Nó vẫn bèo nhèo, dở hơi như con mắm, mặc dù Nguyệt đã tận tình, hết lòng tận dụng mọi kỹ thuật tuyệt vời “kêu gọi nó đứng lên”. Quái lạ, hay là bụt nhà không thiêng? Cơn nhà thì dở? Nguyệt thất vọng. Đoàn chán chường. Đâu phải là chàng không yêu vợ. Nhưng sao “thằng bé” của chàng vẫn ù lì, trơ trơ, khó bảo.
Julie liếc thấy hai ông bà nắm bất động, nên hỏi:
– Sao vậy? Chán rồi hả. Mới ăn vô bao nhiêu là đồ bổ. Sao không đè nhau ra làm một mách, rồi mình lại đổi nhau đụ?
– Em thấy, nó có lên đâu mà đụ với đéo. Chán mớ đời…
Nguyệt buông khúc gân nhão nhẹ của Đoàn nằm thở ra.
Julie nhảy qua, nằm lên Đoàn, tinh nghịch hỏi:
– Hi Honey! Sao kỳ vậy? Mới oai hùng buổi sáng, bây giờ thê thảm qúa vậy? Why? Tại sao? Nói em nghe!
Em bé cà cà cái lồn lên hạ bộ của Đoàn, hai tay em vuốt ve mặt Đoàn, hôn mấy cái. Đoàn nhìn Julie. Gương mặt thơ ngây hồng ửng lên trên lớp da non mỹ miều của Julie, thu hút Đoàn lập tức. Julie chống hai hai tay lên cho chàng nhìn rõ cặp vú đầy nhựa sống, tròn như hai quả cam. Rồi em lại sà xuống tìm môi Đoàn nút da diết. “Phép lạ” lại đến với Đoàn. Khúc gân cục cựa, nở dần, nở dần. Julie luồn tay xuống nhét nó vào lồn, nằm nắc nhẹ.
Không biết có phải bực mình vì ông chồng chuộng gái tơ, Nguyệt lăn qua ôm Lập. Nàng cũng nằm trên, nhét cặc Lập vào lồn, lắc cái mông, tìm sảng khoái với thằng bé, không thèm nhìn Đoàn nữa. Lập cho hai tay bóp cặp vú Nguyệt nhuyễn nhừ. Nàng nhắm mắt mơ màng hưởng. Bên này Đoàn nằm sóng soải cho em bé Julie muốn đụ bao nhiêu thì đụ. Bây giờ Đoàn không còn hơi sức đâu mà để ý chuyện bên lề. Tuổi về chiều của chàng được ôm Julie mà đụ như vầy, là quá sướng, quá hạnh phúc rồi còn gì. Chàng đã cố hết sức mình để quay lại với vợ, mà không được. Rõ ràng như thế. Chàng không phản bội, lừa dối.
Điều đó Nguyệt ắt cũng phải biết. Biết thì biết, mà xác thịt Nguyệt vẫn có những đòi hỏi riêng. Cho nên nàng cứ ôm Lập, yêu Lập. Còn Đoàn có muốn “dựng lên” được với ai là tuỳ chàng. Cho nên cả hai cặp đang làm cái giường Ý rung rinh.
Điện thoại reo, Đoàn bốc lên. Hường đầu giây bên kia:
– Anh đó hả? Đang làm gì đó? Hôm nay chúa nhật, không đi chơi đâu sao? Nằm chèo queo ở nhà một mình không buồn sao?
Julie nghe được, nên nói lớn để phá Đoàn:
– Ảnh không nằm một mình, mà với một em đấy thưa chị.
– Ai vậy anh Đoàn? Ai mà giọng trẻ như bồ nhí vậy? Hường hỏi.
– Vâng, bồ nhí của anh. Đoàn trả lời.
– Ủa, sao hôm nay mặt trời mọc giữa khuya vậy? Anh lại đang nằm với một bồ nhí? Chỉ hôn hít hay có làm ăn gì khấm khá không? Có hành quân diệt địch không?
Nghe hỏi thế, Julie trả lời lớn để chọc giận:
– Thưa chị chúng em đang lái phi thuyền. Anh Đoàn gần đến cung trăng rồi. Sáng giờ, anh ấy phóng lên không gian hết hai lần rồi. “Hoả tiển” anh ấy cứng cáp mạnh khoẻ lắm!!!
– Em cho chị nói chuyện với anh Đoàn tí được không?
– Anh đây, Hường, có gì không em?
– Anh cho Chính ở luôn đây với em được không?
– Không được. Nó phải đi học, nó phải trở lại nội trú.
– Thì Chính vẫn ở nội trú. Nhưng cuối tuần, về đây với em.
– Không được… Nó … nó … Không thể “sống” với em!!!
– Thế sao Lập, con em, lại có thể “sống” đằng đó với chị Nguyệt?
– Ừa, thì tại vì … tại vì … Mà Chính đâu, đưa anh nói chuyện với nó.
– Anh ấy đang nằm trên bụng em đây! Anh ấy không dám nói chuyện với anh. Có gì anh cứ nói với em. Em sẽ “thưa” lại với anh ấy.
Giọng Hường ngọt như mía lùi. Nàng nói như để chọc giận Đoàn. Vì đột nhiên, sao hôm nay Đoàn có thể “ngóc” dậy để làm tình với một đào nhí, trong khi trước đây, mỗi lần Đoàn đến thăm, Hường đã cố hết sức dựng “thằng bé” dậy, mà nó như gà mắc mưa. Hường bồi thêm, cố làm cho Đoàn tức.
– Anh Chính khoẻ hơn voi. Sáng giờ chàng làm em ra hết ba lần rồi đấy anh Đoàn. Chàng khoẻ hơn anh hồi còn trẻ nữa. Chính nhìn rất giống anh. Có phần đẹp trai hơn anh là đằng khác.
Đoàn trả lời, giọng bực dọc, pha chút hờn ghen:
– Anh đã bảo em ngủ với người khác không được sao, mà phải với con anh? Nó là con anh, con anh, em nghe rõ chưa?
– Thế Lập là gì của anh? Anh dám chối không?
Đoàn im lặng. Chàng nhìn qua, thấy Nguyệt đang nằm trên mình Lập để ấp, giống như gà mẹ ấp truong non. Mặt nàng sảng khoái, dâm dật, không cần biết những gì đang xảy ra chung quanh. Còn bé Lập thì hai tay bóp mạnh đôi vú dễ thương của Nguyệt, mồm nó nút lưỡi khắn khít Nguyệt. Trong khi đó Julie cứ thơ ngây nắc lồn vào cặc Đoàn, hôn lên má Đoàn, cố làm cho chàng phải buông điện thoại, chấm dứt nói chuyện với người đàn bà nào bên kia mà có giọng nói thật quyến rũ:
– Đoàn ơi, Chính đang nắc kinh khủng vào lồn em. Chính đị hay quá, em dám có con với Chính lắm anh ạ. Mà Chính cũng thích có một baby với em nữa. Chính sẽ là một bác sĩ… Sao đời em hạnh phúc được nằm dưới bụng bác sĩ không thế này hả? Anh đừng ghen. Những phút Chính làm em ra, em thường gọi tên anh, để nhớ lại những ngày năm xưa…
Giọng của Hường như tiếng dương cầm. Nghe Hường nói là thấy cả con dê Yên Phụ, sông Hồng Hà. Chùa Hương Tích. Nghe Hường nói là cả một Hà Nội lãng mạn bên Hồ Trúc Bạch hiện lên, có 36 phố phường, có bún chả, canh riêu, cà pháo…
Đoàn mê đắm Hường, không chỉ vì nàng có một nhan sắc mặn mà, một thân hình quyến rũ. Mà chính vì nàng mang một giọng nói như móc tim người nghe. Julie la lớn lên:
– Lo địt em, đừng nói chuyện nữa có được không hả Đoàn? Chuyện mình không lo, lo cho ai không vậy? Chính là ai mà anh băn khoăn? Còn cô ấy là ai mà anh cả nể? Không yêu em hả?
– Chính là con trai anh. Còn cô ấy là … là ..
– Là gì, nói cho thật lớn cho Chính nghe vơi! Hường nói.
– Cô ấy là … là bạn gái của anh.