Hai bàn tay hộ pháp của Fred vói lên, bóp nhuyễn nhừ hai trái vú như hai quả đào chính tới. Nguyệt nhốm lên, dộng xuống. Ngước mặt lên trời gao la thê thảm:
– Lẽ ra em đâu phải lăng loàn như thế này hả Đoàn?
Cả tháng nay, em đụ vài chục cậu bé tuổi nhỏ hơn con mình. Và bửa nay, đụ với một Mỹ đen. Đã lắm chồng ơi! Cặc nó đầy ắp lồn em. Sướng kinh khủng, em đang lên mây đây này! Ngồi thế này cặc nó mới vào hết và đụng tử cung em. Sướng chết người, anh ơi. Nguyệt gào thao thao bất tuyệt. Fred không hiểu gì hết. Mà chàng cũng chẳng cần hiểu làm gì cho meat. Cứ nằm phành ra đó, cho người yêu đụ đã đời. Bây giờ Nguyệt không dộng súng cối nữa mà sàng gạo. Hai tay Nguyệt chống lên ngực Fred, hai đầu gối quỳ trên thảm hoa, Nguyệt sàng vòng tròn. Hình như đã lắm hay sao mà Nguyệt la không ngớt! La vang nhà, la át cả tiếng ca của Frank Sinatra đang mùi mẫn trong cassette. Đoàn thò tay vào quần, cầm con cặc héo hon cũng xục mạnh theo động tác sàng ạo của vợ. Đoàn muốn mua chút hương thừa của những ngày còn ân ái. Mà khúc gân bèo nhèo, eo xèo, chỉ gượng gạo, cứng lên một tý cho có chất rồi đâu vẫn hoàn đấy. Nó nhất định án binh bất động. Chàng đành chịu ngồi yên khoanh tay nhìn show sống động của vợ với Fred đang tiếp diễn.
Hơn mười hai giờ, Đoàn rời khỏi tủ, ra dấu cho vợ biết chàng đói bụng lắm. Nguyệt gọi theo bảo mua cho nàng hai phần cơm Tây, xong ôm Fred đụ tiếp. Hình như Fred là nhân tình có thể làm Nguyệt ngây ngất, mê ly hơn ai hết. Vì Nguyệt chẳng rời Fred lấy nửa phút. Nàng hôn da thịt của Fred không còn sót chỗ nào. Fred hạnh phúc. Chàng đang tắm trong hồ nước khoái lạc với một nàng tiên đẹp tuyệt trần, đẹp sầu mộng. Những cái nắc của Fred vẫn đều đặn, ung dung, chắc nịch. Tiếng rên của Nguyệt nghe não nùng như tiếng chim ăn đêm kêu giữa trời khuya bão tuyết.
Phải có những lúc thật êm đềm như thế này Nguyệt mới thấy cuộc đời thật đáng sống. Và Nguyệt hoàn toàn không biết hoàn toàn không biết, từ sáng đến giờ, Chính từ nội trú đã về, đang nằm phòng bên cạnh, Chính nghe tiếng rên của mẹ chàng và của Fred. Chính đã bị quá kích thích, bò sang phòng Nguyệt. Nhưng lúc đó cánh cửa bị khoá chặt, nên chàng không sao vào được bên trong để xem lén cảnh Fref và Nguyệt làm tình. Chờ cho ông Đoàn đi khuất, Chính nhẹ nhàng mở hé cánh cửa, bò êm ru vào, không phải núp trong tủ, mà ngay kệ đựng sách, cách giường ngủ Nguyệt có một thước. Nghĩa là mọi chi tiết tren hai cơ thể Fred và Nguyệt đều rõ mồn một.
Ngoài kia, Fred ngừng đụ. Chàng rút cặc ra, đặt Nguyệt nằm lên giường. Chàng lấy hủ cream lúc nãy, trét vào lồn Nguyệt, rồi le lưỡi liếm sạch. Nguyệt co hai chân, phành háng ra cho Fred thoải mái bú lồn. Cái lưỡi Fred cũng là một vũ khí lợi hại. Nguyệt chưa từng được thưởng thức trước đây. Hai bắp vế non và hai đầu gối của nàng được chiếc lưỡi dài của Fred làm tê liệt mọi thần kinh. Fred cạp vào bắp chân mà “nhai” nhẹ, chàng ngậm cả trọn năm ngón chân sơn đỏ của Nguyệt vào mồm mà nut. Cái lỗ đít của Nguyệt đã được chiếc lưỡi của Fred ân cần liếm, rồi nut vào ngoáy. Mồ hôi hột ứa ra trên mặt Nguyệt. Nàng nhắm cứng hai con mắt. Miệng gào lớn:
– Chết má con ơi! Cho má sống thêm vài năm nữa đi con. Ôi chưa ai làm cho tôi sướng kiểu này. Sao con lại dám nut lưỡi vào đó hả Fred? Hả, hai ngón …tay của con lại đút vào ngoáy lồn má nữa hả? Tôi có tới hai cái sướng lận trời ơi! Làm sao thở đây? Ối hai ngón tay “mất dạy” nó đang khuấy lồn tôi. Ối, nó đụng luôn tử cung của tôi nữa nè trời.
Nguyệt nhăn nhúm khuôn mặt, bỗng nước mắt trào ra. Thấy Nguyệt khóc, Fred sợ quá, hỏi:
– Sao thế? Bộ anh làm em đau hả?
– No! Don’t stop! Không! Tiếp tục đi. Em khóc là vì quá tê tái. Đừng có ngừng, Fred ơi. Anh ngừng là tôi cắn lưỡi tôi chết cho anh coi. Đừng ngừng con ơi! My son!
Fred khoái lỗ tai khi Nguyệt gọi chàng là con trai. Mà người sướng cuồng điên lúc bay giờ, phải nói là Chính đang đứng sau kệ sách. “Chết má con ơi”, “Đừng ngưng con ơi”.
– Tại sao em lại gọi anh là my son? Fred hỏi Nguyệt.
– Tại vì em đang bị “con quỷ thấp hèn hành hạ”. Em phải nghĩ anh là con em, em mới khoái gấp triệu lần, Fred biết không? Anh phải tiếp tục bú lỗ đít em đi, ngoáy lồn em đi! My son!
Chính nhìn rõ hai ngón tay mập ù của Fred đang ngoáy lồn của Nguyệt, một cái lồn búp lên, mu cao và lông nâu đen rậm rạp. Hột le đỏ hồng. Nước lồn làm hai ngón tay Fred láng bóng. Cái lưỡi Fred dài như lưỡi chó, thọc vào, rút ra ở hậu moan Nguyệt. Hai bàn tay Nguyệt bóp nhuyễn nhừ hai trái vú. Cặp mông thì nay lên không dứt, và mồm Nguyệt nói huyên thuyên như bà điên:
– Tôi ăn một lúc hai món ngon tuyệt trần. Con trai ơi, cứ vậy làm tới đi con. Má sẽ cho con hột xoàn, tiền bạc. Sướng không thể tả nổi. Làm như vầy không cần đụ cũng được.
Chính cầm cặc thủ dâm. Lần đầu chàng nhìn tận mắt lồn của Nguyệt, vú Nguyệt, toàn thân Nguyệt và đặc biệt nghe Nguyệt nói: “Má sướng quá con trai ơi!” Dầu biết mẹ chàng chỉ loạn trong tư tưởng, Chính vẫn sướng. Chàng ước mơ được phép nhảy ra, đẩy Fred sang một bên, để chàng được….Nhưng Chính hiểu điều đó chẳng thể xảy ra. Nhất là Chính biết rõ tính tình của mẹ chàng. Xem thế mà không phải thế. Vì nếu là thế, chàng đã không phải tình nguyện vào nội trú. Chàng đã táo bạo thử vài lần. Nhưng mẹ chàng như vách núi Trường Sơn, vững như Thạch Bàn, để chẳng có gì đáng tiếc xảy ra.
– Con ơi, hai ngón tay của con hay quá, nó linh động hơn con cặc nhiều lắm. Con liếm bớt nước lồn của mom đi.
Fred rút lưỡi ra khỏi hậu moan, liếm hai ngón tay, rồi liếm luôn cái khe nằm giữa hai mép lồn. Rồi chàng trườn lên ôm mặt nút lưỡi Nguyệt. Trong khi Nguyệt đưa tay xuống, đâm cặc Fred vào lồn, bắt Fred khởi đầu lại một trận đụ kinh hồn, khiếp vía khác. Lần này, Fred để hai chân Nguyệt lên vai chàng. Tay Fred bợ mông đít Nguyệt cao lên, chàng quỳ thẳng đứng, để đầu cặc hích mạnh cái mồng đóc và hột le Nguyệt. Thỉnh thoảng lại đâm sâu vào miệng lồn. Rồi lại rút ra hích mồng đóc. Động tác của Fred chỉ giản dị có thế, mà như ai mang cả đạo hùng binh đến đánh phá lồn Nguyệt. Nàng ngây ngất nói không thành tiếng, chỉ âm ư, rên thê thiết như con vật bị thọc huyết sắp chết.
Đến khi Fred cầm cặc, ngoáy lỗ lồn Nguyệt như chùi chảo, thì mười đầu ngón tay Nguyệt bấu sâu vào cườm tay Fred. Máu chàng tuôn ra. Fred cắn răng chịu cho đến khi Nguyệt chấm dứt cơn sướng đang tàn bạo làm cả hai người tê điếng…Và, đó là lúc Chính cũng phọt ra những tia hồ trắng xoá, bắn vương vải dưới đất, Chính đã vô tình hít hà lớn quá, làm Nguyệt quay lại. Mắc cỡ quá, Chính lầm lũi bỏ đi….
– Ai vậy? Fred hỏi.
– Con trai em. Nguyệt trả lời.
Rồi nàng nhìn những mảng khí trắng của Chính rơi vương vải trên thảm hoa, lòng Nguyệt như có cái gì dày vò, ăn năn kinh khủng. Nguyệt hoàn toàn không biết Chính đứng đó chứng kiến trận làm tình chí tử của Fred với nàng cả giờ đồng hồ. Nàng ăn năn bởi đã vô tình gọi Fred là con trai để cho sự lãng mạn ở Chính vỡ bờ, vượt ranh giới, đến phải thủ dâm.
Nguyệt ngồi day, choàng áo kimono, rủ Fred mặc quần áo ra dùng bữa ở phòng ăn. Nàng ghé lại gõ cửa phòng Chính, để rủ Chính cùng ăn trưa. Chính mở cửa. Chàng không dám nhìn thẳng mẹ, giống hệt tâm trạng khi chàng đứng ở hành lang, nhìn Nguyệt mặc đồ tắm đi ngang qua, và cũng giống hệt tâm trạng khi mẹ chàng khám phá ra những bức tranh chàng để trên băng ghế sau xe toàn là hình Nguyệt mặc đồ tắm.
Sự đứng đắn, cái ngừng chân lại, cái ngoảnh mặt quay long của Nguyệt như chiếc neon đỏ rọi sáng rực lương tâm u tối của Chính. Những tia sáng đó làm Nguyệt sáng ngời như hào quang và làm Chính kính phục nàng.
– Con ra ăn trưa với mẹ. Nguyệt nói tỉnh bơ như không có gì xảy ra trước đó năm phút. Hình như nàng cũng cố làm ra như thế để giải toả mặc cảm của Chính.
Chính bước theo nàng ra tới bàn ăn và Nguyệt giới thiệu:
– Fred, bạn của mẹ. Còn đây, Chính con trai em.
– Cám ơn anh đã làm cho mẹ tôi hạnh phúc…
Không biết Chính có khen Fred thật tình không mà mặt chàng buồn man mác. Nguyệt xếp thức ăn ra, mà mặt nàng thì theo dõi từng cử chỉ của Chính, rồi bảo hai người đàn ông:
– Hai an hem dùng hai phần cơm Tây đi nhé. Mẹ ăn trái cây với phó mát. Cử ăn. Ăn nhiều, người sổ ra khó coi lắm. Nguyệt vẫn đóng kịch cho Chính hoàn toàn tự nhiên hơn:
– Mẹ nghe con có người tình lớn tuổi, cũng tên là Nguện?
– Dạ, nhưng không còn nữa, sau khi Thắng bị mẹ đuổi ra khỏi phòng. Hình như con vô duyên với những người đàn bà tên Nguyệt.
– Thế thì hãy tìm những cô bé có tên khác mà yêu.
– Dạ….Chính dạ giọng tỉu nghỉu, hụt hang, buồn xo.
Luôn luôn, mỗi khi Chính tìm cơ hội để tấn công, thì Nguyệt là người can đảm đẩy lui. Vì như nànng nói với Fred “Em có sự suy nghĩ riêng. Em biết điều nào tội, điều nào không. Và em cũng tuyệt đối không a dua với tội lỗi”. Bị hụt hang vì câu trả lời của mẹ, Chính bắt sang chuyện khác:
– Con nghe em Tuyết bảo mẹ có vài cậu bồ tuổi nhỏ thua con?
– Có chứ. Sao không? Mỗi người có một sở thích. Miễn sở thích đó không làm thong tổn đạo đức.
Không chịu thua, Chính vẫn có dành lấy phần thắng:
– Vậy sao mẹ lại làm tình với tình nhân của Tuyết?
– Trường hợp này thì con cứ xem như mẹ với Tuyết xài chung một chiếc xe. Tình nhân chưa phải là chồng. Vì một đàn bà có thể có nhiều tình nhân, nhưng chồng thì phải một! Cũng như giữa mẹ, con, chỉ có một mối tình duy nhất: đó là tình mẫu tử. Mình có thể sống lãng mạn. Không thể để lãng mạn thành sự thật. Mẹ hiểu con đang suy nghĩ gì. Cả mẹ nữa. Nhưng phải cố đừng để thế gian cười mẹ, người đàn bà mất nết! Con có thể trẻ dạ, non lòng, hành động bộp chộp, thiếu suy nghĩ. Nhưng mẹ, tuyệt đối không thể làm chuyện của súc vật.
Một hơi dài, không dứt, Nguyệt hạ đo ván thằng con trai suýt có hành động bộp chộp. Mà Nguyệt nói hcuyện bằng tiếng Anh để Fred hiểu, vừa giữ lịch sự người chủ nhà. Chính như con gà chọi bị sướt lông, gãy cánh, đành bỏ dở bữa cơm, xin phép mẹ và Fred, vào phòng riêng, đóng cửa. Fred đưa tay bắt tay Nguyệt, tỏ vẻ thán phục giai nhân.
Nguyệt muốn nói một lần như thế, cho dứt khoát. Sau bữa cơm, Nguyệt lại dẫn Fred vào phòng, tắm cho nhau, đấm long cho nhau. Ngay trong bồn tắm, Nguyệt đã mây mưa bão táp ngộp trời với Fred cho đến chiều tối mới tan trận. Đáng lẽ ngày mai, vào lúc chiều, Chính mới phải trở lại nội trú. Nhưng chàng đã khăn gói, lái xe vào đó ngay sau khi mẹ chàng dẫn Fred vào phòng tắm. Chính không muốn nằm đó, lát nữa, phải nghe thêm những âm thanh rên la đầy kích dục. Chàng đã hiểu hơn về thế đứng của mình… từ hôm đó. Chính đánh giá lầm về người mẹ có dâm tính. Chính hiểu leach một đôi khi, mỗi lần chàng bắt được những phút lãng mạn. Không thể để lãng mạn thành sự thật.
Nguyệt còn nói thêm như lời xưng tội: “Mẹ hiểu con đang suy nghĩ gì. Cả mẹ nữa. Nhưng phải cố đừng để thế gian cười mẹ, người đàn bà mất nết….Mẹ, tuyệt đối, không thể làm chuyện của súc vật!”
Biên giới tình mẫu tử đã dựng lên, sừng sững như vạn lý Trường Thành. Chính, dù đang mang dòng máu dâm của mẹ, chàng cũng phải mở mắt, hiểu: chàng không phải là súc vật.