VN88 VN88

Thịt lồn đỏ thắm

Gã đút con cặc vào lồn tôi trước. Gã vừa mới nhắp nhắp được dăm cái thì máu dâm của Tuyết Lan đã dâng lên, nó không kìm nổi, liền cho tay xuống dưới, nắm con cặc trơn tuột của gã kéo ra và nhét luôn vào lồn nó. Gã cười ha hả :
– Bắt đầu tranh nhau rồi phải không?

Vừa nói gã vừa nắc mạnh con cặc vào lỗ âm đạo của Tuyết Lan. Hai thân thể chuyển động lên xuống không ngừng, chúng thở phì phì vào mặt tôi, hơi thở chúng nóng hổi. Một lát sau gã buông chiếc lồn trên ra, quay trở về với chiếc lồn dưới. Hình nhưlúc nào gã cũng mê chiếc lồn dưới thì phải? Hay gã muốn tỏ sự chiếu cố với người em họ con chú con bác của mình nên cho nó hưởng con cặc gã một cách đồng đều? Con cặc gã to bự thọc sâu vào cửa mình tôi chưa kịp chuyển động trong lỗ thì đã bị Tuyết Lan thò tay vào nắn hòn dái gã và kéo con cặc ra. Con cặc rắn như một củ sắn tàu to, bóng nhẫy chất nhờn của đàn bà tuột khỏi lỗ lồn tôi, đâm vào lỗ lồn Tuyết Lan. Con cặc gã cứ như một người trượt băng tài giỏi mà hai chiếc lồn của chúng tôi là hai sân băng bóng nhẫy vậy.

Cái tin ông anh họ ngày mai sẽ bay về Hà Nội làm tôi hoảng sợ. Ông bác lúc này đã ăn xong khúc cá to nhất, ngon nhất mà má tôi vừa gắp bỏ bát cho ông, ông quay sang tôi:
– Ngày mai cháu có bận chi không? Đi ra sân bay cùng bác đón nó nhé!

ông bác tất nhiên chưa biết chuyện của ông con trai quí tử và ông con trai quí tử tất nhiên cũng chưa biết chuyện của ông bác tôi. Những con tôm dù to dù bé đều
mang cứt lên đầu cả. Tôi đã thề có quỉ thần hai vai chứng dám không bao giờ gặp lại gã con trai quí từ của ông bác nữa. Tôi nói với ông bác:
– Ngày mai cháu mắc việc. Cháu phải đi gặp cơ quan để xin việc.

Nghe nói tới xin việc làm ông bác không dám kèo nèo thêm nữa. Cho tới nay đã hết thời hạn ba năm treo bằng của tôi mà tôi vẫn chưa có việc làm, vẫn phải ăn chực vào cơm của má.

Cho tới khi tôi bảo vệ xong luận án tốt nghiệp, chuan bị ra về thì chuyện vỡ lở. Dự đoán của bà mẹ Ninh hoàn toàn chí.anh xác. Có lần bà mẹ nói với tôi:
– Hay con để đứa bé lại đây má nuôi cho. Má biết con sẽ khổ tâm lắm song con mang nó về bằng cách nào bây giờ? Chuyện sẽ vỡ lở ra thôi. Con sẽ chịu kí luật có khác gì thằng Xuân Vũ đâu. Họ sẽ thu bằng của con lại thôi Để đứa bé lại đây má nuôi cho, bao giờ thời thế đổi thay sang đây má trao lại nó cho con.

Gần tới ngày về tụi bạn khuyên tôi:
– Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Mày cứ mang mấy cái phích Trung Quốc vừa mới mua được ấy lên gặp tay phụ trách đi, rồi sẽ tính chuyện sau.

Tôi làm theo lời chúng. Mắt ông ta sáng bừng lên khi nghe tôi nói: “Cháu có chúi quà biếu chứ’ và tôi đặt hai chiếc phích có hình con công màu đỏ chói lên bàn. Tôi tưởng thế là xong, chắc cái án kí luật của tôi cũng sẽ giảm đi phần nào. Song tôi thật là ngây thơ. Ờ đời này có cái gì mà không phải trả giá? Muốn yêu cũng phải trả giá . Muốn được làm mẹ cũng phải trả giá . Muốn sống tốt hơn cũng phải trả giá. Ngay đến muốn được cống hiến cho đời cũng phải trả giá.

Ông ta nhìn tôi hồi lâu, nói:
– Em có vội không vào trong này ngồi xem tivi, nói chuyện cái đã?

Tôi theo ông ta sang một căn phòng khác, có đặt một chiếc tivi, nhưng không có ghế ngồi. Người ngồi xem phải leo lên giường.

Trong lúc tôi tự hỏi, tại sao ông ta lại mời tôi xem tivi lúc này, chả lẽ ông cần một người bạn tivi đến thế hay sao như người ta cần một bạn đồng hành, bạn văn để bàn bạc văn chương, bạn thơ để cùng nhau nâng bầu rượu túi thơ, bạn rượu để ngâm nga giải sầu… thì ông ta đã đặt một bàn tay nhão nhoẹt lên vai tôi, nói:
– Tội của em là nặng lắm. Chửa hoang rồi đẻ con giấu diềm suốt mấy năm trời. Em nói thật đi, ai làm em có chửa đấy?
– Cháu đã viết trong bản kiểm điểm gửi chú rồi. Hôm đó cháu bị say rượu không biết gì nên làm sao cháu biết được ai làm cho cháu có thai.

Ông nhìn tôi với ánh mắt thương hại:
– Em dại quá là dại. Ăn vụng thì phải biết chùi mép chứ, tội gì lại để phĩnh bụng ra như thế? Thời đại bây giờ thiếu gì các phương pháp tránh thai hiện đại. Cái thằng nào làm em phình bụng chỉ biết chọc vào cho sướng con cặc của nó thôi, nó không nghĩ đến em gì cả . Mà sao em không lén đi mà nạo thai, còn giữ làm gì cái giọt máu của thằng đàn ông vô trách nhiệm đó?

Ông ta tỏ ra hết sức thông cảm.

Khi chàng đột ngột bố tôi ra về, tôi đã tới gặp ngài bác sĩ phụ khoa, cái ngài mà trước đó ít ngày đã nghiên cứu rất tỉ mỉ hai trái vú và cái lỗ âm đạo của tôi, để xin phép được hủy thai. Thực ra tôi cũng không đến nỗi ngu xi đần độn như ông phụ trách học sinh nghĩ về tôi. Tôi oán hận chàng không để đâu cho hết. Tôi coi như chàng đã phản bội lại tôi, chàng đã chạy làng. Từ chỗ yêu thương tha thiết, giờ đây trong tôi chỉ còn lại sự khinh bỉ đối với chàng.

Người tôi xanh xao gầy yếu. Không thể kéo dài thêm tình trạng này được nữa. Vải thưa che làm sao nổi mắt thánh. Đến con ruồi bay qua người ta còn biết con nào là con đực, con nào là con cái, huống hồ một cái bụng dang mỗi ngày một phình to ra. Ngay cả bản thân tôi, tôi cũng nhận ra sự thay đổi mỗi ngày một khác của mình: ngực căng ra , hai núm vú thâm lại, mặt mày phờ phạc, ốm không ra ốm, khỏe không ra khỏe. Chả lẽ những đổi thay đó có thể che dấu mãi con mất tinh ranh của người đời?

Ngài bác sĩ nhìn tôi chằm chằm, dường như ngài dùng khuôn mắt để đo lường chiều dài khoảng cách từ rốn đến lỗ âm đạo của tôi là bao nhiêu. Ngài nói:
– Nằm lên bàn để khám lại xem nào!

Vẫn như lần trước, ngài thật là một bác sĩ có tinh thần trách nhiệm trong nghề nghiệp. Lần này ngài không dùng mỏ vịt để banh cửa mình tôi ra để xem như lần trước, ngài cũng không đeo găng tay bằng cao su nữa. Ngài chọc thẳng những ngón tay bằng da, bằng thịt của ngài, những ngón tay trần trụi vào cửa mình tôi. Dường như cái đầu của đứa bé nằm quá sâu, vì lúc đó tôi mới có thai được ba tháng, nên ngài cứ ra sức ấn lút năm ngón tay vào lỗ lồn tôi, móc ngoáy. Có tới nửa tiếng. Có lẽ ngài vẫn chưa phát hiện hay chẩn đoán được điều gì mới lạ? Trán ngài đổ mồ hôi. Ngài thở mệt nhọc, tôi đoán vậy, vì hơi thở của ngài cứ như hơi thở của người thợ lò rèn kéo bễ vậy. Nước nhờn từ lỗ âm đạo tôi tuôn ra như suối. Sau khi đã móc ngoáy lồn tôi xong, tôi để ý cũng không thấy ngài rửa tay bằng nước ấm có pha xà phòng thơm như mọi khi, mà ngài lại đưa những ngón tay dính nước lồn tôi lên mũi ngửi, hít hà, nhắm mắt lại sau đó cho vào mồm mút chùn chụt như các bà ở Hà Nội ngồi ăn ốc bên vỉa hè, mút ốc vậy. Hóa ra ngài bác sĩ có cách rửa tay hết sức tân tiến bằng cách đó sau khi thăm con bệnh phụ khoa mà mãi nay tôi mới biết. Ngài lại bàn viết bắt đầu ghi vào sổ bệnh án của tôi những hàng chữ nhỏ li ti, loằng ngoằng như giun như rề. Bỗng ngài ngẩng lên, dáng suy nghĩ đăm chiêu. Ngài nói:
– Em về xin nhà trường một giấy giới thiệu đồng ý cho em phá thai mang tới đây tôi sẽ làm giấy tờ cho em đi vẹn.

Tôi đành trở về làm theo lời chỉ dẫn của ngài. Lương y kiêm từ mẫu mà, không nghe lời ngài sao được?

Tôi gặp anh Ivan, người giúp việc đắc lực của phòng đối ngoại nhà trường, nhờ anh đánh máy cho một giấy giới thiệu gửi ngài bác sĩ. Anh Ivan rất đẹp trai, tính tình lại vui vẻ hay giúp đỡ mọi người, sinh viên ai cũng mến anh, làm gì mà anh chẳng giúp tôi. Nghe tôi trình bày xong, anh nói:
– Anh không cho em cái giấy ấy được đâu. Theo nguyên tắc thì em phải xin phép sứ quán của em đã. Khi sứ quán đã cho phép rồi thì anh mới đánh giấy giới thiệu
cho em được.

Nghe nói đến sứ quán xương sống tôi lạnh hẳn đi. Tôi đành thú thật nỗi lo sợ này với anh Ivan, cầu mong anh thương tình linh động cho. ở đời thiếu gì những trường hợp linh động cơ chứ, có ai biết đấy là đâu, chứ đến sứ quán mà xin giấy giới thiệu thì có khác chi lạy ông tôi ở bụi này. Anh Ivan suy nghĩ một hồi lâu, sau cùng anh nói:
– Giá mọi khi thì anh cũng linh động mà viết cho em được, nhưng lần này số em quả thật không gặp may chút nào cả. Anh đang ở trong cảnh hũ nút đây em ạ.

Rồi anh kể cho tôi nghe chuyện của anh. Anh và cô thư ký phòng đối ngoại Tania đã yêu nhau bấy lâu nay. Chuyện li dị của anh với vợ lại đang lằng nhằng, chưa xong. Người ta định cử anh sang làm chuyên gia ở Hà Nội, lương chuyên gia vừa cao lại có người hầu hạ hàng ngày thì ai chẳng muốn sang. Anh đã làm xong giấy tờ, hộ chiếu đã nắm trong tay thì bỗng có tin đình chỉ chuyến đi công tác của anh lại vì quan hệ trai gái lằng nhằng.

Vợ anh đẹp đẽ, xấu tốt ra làm sao, hai người có hợp nhau hay không thì tôi không biết. Chỉ biết anh và cô Tania đẹp đôi vô cùng. Hai người lại quấn nhau như hình với bóng. Đi đâu họ cũng có nhau. Cả trường ai cũng biết tiếng cặp này.

Tôi đành chào anh Van ra về, không quên dặn anh chuyện đâu để đó, đừng tiết lộ cho ai biết. Anh cười rất dễ thương, chả trách cô Tang thương anh là phải.
– Em cứ yên trí . Anh cùng cảnh ngộ với em mà . Khổ thân em, anh chẳng giúp em được lần này. Hay là em thử nói khéo với ngài bác sĩ xem ngài có linh động giúp em được không.

Ừ nhỉ, biết đâu ngài linh động. Biết đâu ngài thông cảm và thương người như một bà mẹ thương con?

Tôi làm theo lời khuyên của anh.

Nghe tôi trình bày xong, ngài chậm rãi nói:
– Tôi sẽ giúp em, tôi sẽ cho em giấy vào viện, nhưng phải có điều kiện…

Điều kiện gì? Điều kiện gì thì tôi cũng làm được cả. Có lẽ phải biếu ngài một chai rượu Lúa Mới chăng? Tụi sinh viên vẫn thường làm vậy khi chúng phải cầu cạnh tới . tụi tây Chúng dúi vào tay tụi tây một chai rượu Lúa Mới sặc mùi cồn. Uống thứ đó vào chẳng khác gì như uống dấm, không khéo bị đứt ruột chết ngay tại chỗ cũng nên, thế mà những ông tây to bụng lại cứ thích tống thứ nước độc hại đó vào bụng mình. Gì chứ Lúa Mới thì tôi chạy được thôi. Mười rúp mua của tụi cộng thì đâu chả có. À, hay là ngài đòi hỏi một chiếc phong bì bỏ ngỏ? Tôi cũng thấy tụi cộng ở đây làm vậy. Khi họ nhờ vả, cầu cạnh bất cứ ai một việc gì, ta cũng như tây, họ lặng lẽ trao cho nhau những phong bì bỏ ngỏ không dán tem. Tùy theo mức độ phức tạp của công việc mà phong bì dày hay mỏng. Cái đó tôi cũng chạy được. Ngài cần bao nhiêu? Có lẽ 100 rúp là cùng. Ngài cũng phải thông cảm với cuộc đời của dân lều chõng chứ. Cả hai điều kiện này tôi đều có thể đáp ứng ngài được, gọi là “bồi dưỡng” ngài khi ngài đã giúp tôi. Tôi thường thấy người đời hay nói với nhau: “Chả dấu diềm gì bác, gọi là có chút quà để bác bồi dưỡng. Bác nhận cho em mừng”. Tôi cũng sẽ nói với ngài như vậy: “Tôi có chút tiền để ngài bồi dưỡng. Ngài nhận cho để tôi được việc”.

Tôi phấn khởi nói với ngài:
– Tôi chấp nhận mọi điều kiện mà ngài mong muốn chỉ mong ngài rộng lòng thương giúp đỡ tôi, nếu chuyện vỡ lở, tôi sẽ bị kí luật, sẽ bị đuổi về nước, đường học hành của tôi sẽ dang dở và sẽ bị người đời ở nước chúng tôi phỉ báng cả đời chưa thôi, khổ lắm…

Không hiểu sao nước mắt tôi tự dưng ứa ra. Ngài bác sĩ nghe chừng căm động lắm. Ngài vỗ về tôi:
– Em nín đi, đừng khóc ? Tôi đã hứa giúp em là tôi giúp em. Chứ bộ em không biết rằng tôi cũng nắm rất rõ các hình thức kí luật của các em đấy phỏng? Bây giờ tôi nói toạc móng heo ra nhé, tôi thích nói toạc móng heo, vả lại tôi không có thời gian để dông dài. Điều kiện của tôi là em phải cho tôi chơi cái lồn của em một cái, ngay bây giờ. Ngay bây giờ em phải cởi hết quần áo ra, nằm lên bàn khám phụ khoa nây để tôi muốn làm gì em thì tôi làm. Em phải làm theo ý muốn của tôi.

Thấy tôi há miệng, mắt trợn tròn thì ngài nói:
– Em hãy coi đây là một chuyện thường tình. Phải nhìn đời bằng đôi mắt giản dị mới được. Em đừng coi nay là một hình thức cưỡng hiếp rồi mà đi tố cáo. Chẳng ai tin em đâu. Tôi là một bác sĩ nổi tiếng. Em lại chẳng có một bằng chứng gì cả. Ai người ta tin em khi cái bụng em đang mỗi ngày một phình ra như cái trống cơ chứ? Tôi không bao giờ thua cuộc cả. Em nên nhớ cho điều đó. Nào, em có đồng ý chấp thuận điều kiện của tôi không? Nhanh lên chứ, tôi không có thời gian đâu, tôi còn phải khám cho bao nhiêu em nữa.

Ngài bác sĩ đã lột xác. Cái con người thật của ngài đang đứng trước mặt tôi.

Phản ứng đầu tiên của tôi là ngỡ ngàng, không tin vào những lời ngài vừa nói. Có lẽ nào một lương y kiêm từ mẫu mà loài người đã đặt một phần sứ mạng và tương lai của mình vào tay ngài lại có thể nói ra những điều đó? Tiếp theo là phản ứng tởm lợm. Tôi muốn nhổ bọt vào cái mặt lì lợm rồi chạy ra ngoài hô hoán cho mọi người chạy vào bắt ngài. Cuối cùng là phản ứng đầu hàng chẳng khác gì con chó đã chịu phủ phục nằm dưới chân chủ sau một hồi sủa ăng ẳng đã bị chủ đá cho mấy cái. Đúng như ngài nói, ai tin tôi mà hô hoán. Ai tin một con bé chửa hoang, đã hiến dâng cái lồn cho một gã đàn ông nào đó thì làm gì còn giá trị nữa mà để ai tin. Trước con mắt của mọi người thì cái lồn của tôi đâu chỉ có một thằng đàn ông mần mò. Nhiều thằng đàn ông cũng đã mần mò cái lồn đó chán chê ra rồi. Còn nguyên vẹn gì nữa đâu mà giữ gìn?

VN88

Viết một bình luận