Đắc đứng dậy từ biệt. Thomas ôm Đắc, hôn. Họ chúc nhau. Người ở lại kẻ ra về. Bịn rịn. Lúc ôm các bạn, Đắc nghĩ: “Nếu họ biết được vừa rồi mình thèm hai cái lồn của
họ như thế nào thì chắc gì họ đã ôm hôn mình như lúc này”.
Văn tiễn Đắc xuống dưới nhà. Trong lúc Văn đi tiễn Đắc thì Thomas gọi Hiền Lương ra một chỗ, nói nhỏ:
– Hôm nay anh nhờ em một việc nhé, mong em giúp anh.
– Việc gì thế anh?
– Em mời anh Văn sang phòng em chơi một lát.
– Em hiểu rồi, tối nay anh định giữ chị Thu Nguyệt ở lại phải không?
– Ừ thế anh hỏi thật em nhé , anh biết tỏng là em mê anh Văn rồi, em có muốn ngủ với anh Văn đêm nay không?
Tôi bỗng giật mình tỉnh dậy. Hiền Lương đang nằm gối đầu lên cánh tay tôi. Nàng thở nhè nhẹ, phả hơi ấm vào mặt tôi. Hai vú nàng căng tròn áp sát vào mặt tôi. Tôi đưa tay xoa nhè nhẹ hai mông tròn trịa của nàng. Cả hai chúng tôi đều trần truồng.
Không biết mấy giờ đêm rồi. Đêm hè. Cứa sổ mở. Gió lùa vào mát rượi. Mọi vật đều im ắng. Chỉ có tiếng gió, tiếng lá cây lao xao nhè nhẹ ở bên ngoài. Ánh trăng đêm hè vàng dịu tràn qua cửa sổ vào phòng. Tôi nhớ lại lần đầu, cũng tại căn phòng này, trên chiếc giường này tôi và nàng đã nằm cạnh nhau suất đêm, nóng như than mà tôi đã không động tới người nàng. Sự thật thì tôi muốn chiếm đoạt thân thể kiều diễm của nàng lắm. Thật ra thằng đàn ông nào cũng vậy thôi, trăm thằng thì như cả trăm đều thích gái nhất là gái đẹp. Đã nằm cạnh một người con gái đẹp, vú vê lồ lộ ra thế kia, đôi mông tròn trịa đang chạm sát vào con cặc mình, khiêu khích dâm đãng thì họa có là gỗ đá thằng đàn ông đó mới nằm im mà không đưa tay sờ soạng, không hưởng thụ cho đã đời. ấy thế mà đêm đó tôi đã không động tới nàng. Nói ra không ai có thể tin được, nhưng đó lại là sự thật. Suốt đêm đó con cặc tôi cứ ngóc dậy, cương cứng làm tôi khổ sở vô cùng. Nhưng tôi đã dùng lý trí để quật đổ cơn thèm khát đó. Tôi nghĩ: “Còn nước còn tát. Ta cứ cố gắng đứng vững trên bờ vực, đừng rơi xuống đáy sâu vực thẳm để cứu ta, cứu nàng và cứu cả Kim ra khỏi cảnh đau khổ sau này”.
Còn đêm nay?
Hơi thở nàng vẫn đều đều. Tôi vuốt nhẹ những sợi tóc nàng đang xõa ra trên gối, trên tay tôi. Tôi muốn ôm ghì lấy nàng mà hôn nhưng lại sợ nàng tỉnh giấc. ánh trăng soi vào tận giường, soi lên khuôn mặt hồn nhiên như khuôn mặt trẻ thơ của nàng. Tội nghiệp, chắc nàng đau lắm. Tôi đã nhìn thấy những giọt máu đỏ tươi rỉ ra từ khe hở, làm ướt cả con cặc tôi và những sợi lông xung quanh nó. Nàng khóc. Chỉ thấy nước mắt tràn ra hai khóe mắt, không nghe rõ tiếng khóc. Đêm nay tôi và nàng đã chính thức cho nhau.
Khi người ta đã cho nhau, đã hưởng thụ thì trên đời này chẳng còn có một triết lý nào đáng được tôn thờ nữa. Cái triết lý phải “cứu nàng, cứu ta và cứu cả Kim nữa” không còn tồn tại trong tôi trong đêm nay. Trong đêm nay hình ảnh Kim đã trôi dạt về phương nào đó rất xa xôi. Trong đêm nay không có ai, không có gì cả ngoài tôi và nàng, ngoài cho nhau và hưởng thụ. Trong đêm nay, lần đầu tiên trong đời tôi không nghĩ tới trách nhiệm của người chồng.
Trong đêm nay, lần đầu tiên tôi có cảm giác lạ lùng như vậy Tôi chẳng ràng buộc bởi ai, bởi cái gì. Sau khi tiễn Đắc ra về thì tôi bắt đầu khởi công cái kế hoạch đã bàn với Thomas. Tôi sửa soạn “lên đường”.
Thấy tôi bước ra ngoài, Hiền Lương cũng đứng dậy chào Thomas và Thu Nguyệt, ra về. Nàng hỏi tôi:
– Anh về trên đó lúc này?
Tôi mừng thầm vì cá đã cắn câu, song vẫn vờ tỏ ra có ý chí sắt đá:
– Anh có việc quan trọng phải về trên đó.
Thực ra trong lòng tôi đã mềm yếu và xốn xang lắm rồi. Tôi chỉ muốn nói thẳng ra: “Anh muốn được ngủ với em đêm nay lắm, chúng mình về phòng của em và lên giường đi ! ” Việc gì phải giả bộ , phải đóng kịch nữa cơ chứ. Và tôi cũng bắt đầu hoảng, bắt đầu run, nếu cứ giả bộ đóng kịch mãi nh~ con cá quẫy đuôi, bỏ con mồi lại đó, không thèm đớp thì sao? May quá, con cá vẫn bám sát con mồi. Con cá thỏ thẻ:
– Cô Ninh về nhà rồi, anh lại em đi!
Tôi chỉ chờ có thế, tất cả màn kịch dựng lên cũng chỉ nhằm có thế. Lòng mừng khấp khởi, tôi theo chân nàng ngay. Vừa đi tôi vừa nghĩ, chỉ cần vào được đến phòng là tôi sẽ chẳng nói chẳng rằng vật ngửa nàng ra, đè nàng xuống sàn nhà và “hiếp” nàng một cái đã.
Nhưng khi chúng tôi đã cởi xong quần áo, lên giường nằm và đã chúc nhau ngủ ngon thì cái thằng người nhút nhát, thiếu can đảm, thừa lương tâm lại trỗi dậy trong tôi.
Những ý nghĩ oai hùng ban nãy đã không cánh mà bay đi đâu tất cả Tôi như một quả bóng đã xẹp hơi, nằm đó. Cả hai chúng tôi không ai nói với ai lời nào cả ánh trăng cứ như đêm nào trêu ngươi, tràn vào phòng soi rõ mọi thứ khiến tôi không sao ngủ được. Ai vô tư đến đâu thì cũng không thể nhắm mắt mà ngủ được trong lúc này. Không khí mùa hè trong mát về đêm xen lẫn mùi con gái lan tỏa trong phòng. Rạo rực trong lòng quá làm sao mà ngủ được.
Tại sao tôi cứ phải đè nén tôi như thế? Tại sao tôi không sống được như anh Thomas? Cái gì đã kìm hãm tôi không cho tôi vươn tới tự do? Tại sao tôi cứ phải suốt đời trung thành với một người đàn bà mà tôi không say mê, đắm đuối? Mọi cái trên đời này đều tự đến và cũng tự đi.
Vậy thì tôi có quyền được hưởng cái “tự đến” chứ. Và, nhất là khi tôi quay sang phía giường nàng, một bộ ngực trắng ngồn ngộn, cao như hai ngọn đồi miền trung du đang lên xuống nhấp nhô theo hơi thở của nàng khiêu khích trước mắt tôi thì cái thằng người nhút nhát sẵn có trong tôi biến mất, và thằng người thiếu “lương tâm”, thừa dũng mãnh vụt xuất hiện trong tôi. Tôi đi tới một quyết định bất ngờ. Tôi sẽ không cần hỏi ý kiến nàng. Chỉ có những thằng ngu mới hỏi ý kiến phụ nữ trong những lúc như thế này. Bài học lần trước chưa đủ thấm thía hay sao? Cuộc đời nằm trong tay mỗi người, ai thông minh, dũng cảm thì sướng còn ai ngu đần, nhút nhá i thì khổ, có thế thôi, đơn giản thế thôi, mà mãi tới giờ tôi mới hiểu hết được điều đó. Tôi sẽ chạy sang với nàng, sẽ ghì chặt nàng vào lòng và tưới lên người nàng những trận mưa hôn.