Kim biết, trong một đời người làm sao không có một lần lỡ dại. Văn đã lỡ dại rồi nhưng Văn lại còn giấu Kim. Văn sống trong sự giả dối đó với Kim đã bao ngày tháng. Nhục nhã và uất hận khiến Kim không sao quên được cái quá khứ đó của Văn. Kim không thể tha thứ được cho Văn để sống lại những ngày bình yên, vô tư bên Văn nữa. Tất cả chỉ là những điều không tưởng. Tất cả chỉ là giả dối, lừa đảo Cuộc đời chỉ là những dối trá. Làm gì có niềm tin vào con người. Làm gì có hạnh phúc thật sự. Giờ đây mỗi khi nằm cạnh chồng, Kim có cảm tưởng mình đã biến thành gỗ đá Không một cảm xúc. Không một rung động. Chỉ còn lại một nỗi sợ vì kinh tởm. Thói đời, người ta càng trèo cao bao nhiêu thì khi ngã xuống càng đau bấy nhiêu. Kim càng tin yêu chồng bao nhiêu thì càng thất vọng và tủi hổ bấy nhiêu. Trên đời này chẳng có cái gì là vĩnh cửu cả. Cũng chẳng nên tin vào một điều gì tuyệt đối. Mọi cái đều có thể thay đổi theo hoàn cảnh, theo thời gian. Cái mà hôm nay ta cho là đẹp thì ngày mai có thể là cái xấu. Và, ngược lại. Để có được một bài học mang tính chất triết lý đó Kim đã phải mất đi bao nhiêu thứ. Kim đã phải sống bao ngày trong cái mớ bùng nhùng không lối thoát. Kim đã phải sống lất lưỡng bao ngày. Bao sức lực, bao trí tuệ, bao tình cảm đã mất đi. Trông Kim đến là thảm hại. Vui không ra vui Buồn không ra buồn. Kim như người mất hết cảm giác. Đôi mắt Kim lạnh lùng như có băng đá ở bên trong. Cái ánh trăng huyền diệu năm xưa nay không còn tìm thay trong đôi mắt đẹp của Kim nữa. Và, cuối cùng Kim đã bỏ về nhà mẹ. Đó là giải pháp duy nhất mà sau bao ngày trăn trở Kim đã lựa chọn được.
Từ ngày Kim về nhà mẹ đến nay đã có biết bao thay Kim như một chồi cây khô héo tươi lại sau những trận mưa xuân. Kim đứng trước gương trang điểm rất lâu trước giờ đi làm hoặc những chiều thứ bảy. Trên khuôn mặt Kim những nét u buồn đã mất đi. Kim không còn hay nhắc đến Văn hay than thở về tình cảnh của mình nữa. Cái gì đã làm cho Kim thay đổi như vậy?
Một hôm đi làm về, Kim khoe với em:
– Ở cơ quan chị mới về hai nhân vật đẹp nghiêng nước nghiêng thành em ạ. Chưa, chị chưa nhìn thấy. Họ ở bộ phận khác. Một nam, một nữ. Nghe nói cô ta còn trẻ đẹp lắm nhưng…
Kim bỏ dở câu chuyện, không nói nữa càng làm cho Chi thêm tò mò. Chi hỏi chị:
– Nhưng sao chị?
Kim tặc lưỡi:
– Thì vẫn là những chuyện muôn đời của phụ nữ. Chị nghe đồn thôi, chẳng rõ thực hư thế nào, nghe đâu cô ta “không chồng mà chửa mới ngoan, có chồng mà chửa thế gian đã nhiều’. Hình như cô ta bị kí luật treo bằng tốt nghiệp ba năm nay, nay mới được gọi đi làm. Chi cười trong bụng: “Dân mình hay thật, chưa biết mặt mũi, lên tuổi của người ta mà đã am hiểu tường tận lý lịch của người ta như vậy rồi”.
– Thế còn nhân vật thứ hai, chị?
– À nhân vật thứ hai thì nghe nói cũng đi tây về . Cả hai đều học ở bên tây. Anh ta chưa vợ, nghe nói lã tay ăn chơi có tiếng, có tài quyến rũ đàn bà con gái, đã tán cô nào thì cô ấy chỉ có đổ mà thôi nhưng thay gái cũng như ta thay áo vậy.
Chi cười:
– Chị cẩn thận đấy nhé, khéo lại rơi vào danh sách lựa chọn của anh ta đấy.
Kim biết Chi nói đùa nên không nghĩ ngợi gì về câu nói đó cả. Thế rồi Kim cũng được chiêm ngưỡng sắc đẹp của hai người.
Cơ quan Kim thường có một nồi nước to đặt ở một góc hành lang công cộng cho toàn thể các nhân viên uống vào những giờ giải lao hay vào giờ ăn cơm trưa. Hôm đó vừa lúc Kim cùng mấy cô bạn xuống uống nước thì bỗng một cô huých khíu tay vào sườn Kim, mắt vẫn không rời bóng người đang đứng cạnh thùng nước, nói nhỏ:
– Đi nhanh lên tụi bay, người đẹp đang đứng đợi uống nước kia kìa!
Các cô chạy nhưmột đàn vịt bầu. Kim không dám trân trân nhìn cô ta như mấy đứa bạn. Kim chỉ dám liếc trộm song cũng thấy choáng váng. Quả thật người ta đồn không sai.
Đàn bà vốn có tính ghen của loài giống, họ chẳng thích người khác đẹp hơn mình, vì thế ít khi họ đồng ý với những người đàn ông khen người đàn bà khác đẹp. Nhưng Kim phải công nhận một hiện thực. Cô ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành thật. Da cô ta trắng nõn như trứng gà bóc. Kim bỗng thấy hai bàn tay mình đưa ra cầm ca nước sao nó run rẩy, nhăn nheo và đen đủi đến thế. Mắt cô ta xanh biếc như mắt người châu âu vậy. Môi cô ta thắm đỏ như hai cánh hồng vào buổi sớm mai. Tự nhiên Kim thèm khát sự trẻ trung, tươi tắn ở người con gái lạ này đến thế.
Còn anh chàng đẹp trai kia thì Kim đã gặp không những một lần mà nhiều lần là khác. Gần đây anh ta lại được biệt phái sang phòng của Kim. Bàn làm việc của anh ta kê đối diện với bàn làm việc của Kim. Giờ nghỉ trưa mọi người trong phòng đều về nhà ăn cơm. Nhà họ ở ngay nội thành. Riêng Kim ngày nào cũng vậy đều mang một cặp lồng cơm theo người. Nước uống thì đã có cái thùng công cộng. ăn xong, Kim kê hai chiếc bàn lại gần nhau, trèo lên đó đánh một giấc ngủ trưa cho tới khi mọi người lục đục kéo đến Kim mới dậy. Nhưng từ ngày có anh chàng biệt phái kia sang làm việc ở phòng Kim thì Kim không dám ngủ trưa hớ hênh trên bàn nữa.
Anh chàng biệt phái này chẳng biết nhà ở đâu nhưng buổi trưa anh ta không về nhà ăn cơm, cũng chẳng thấy anh ta mang cặp lồng cơm như Kim. Buổi trưa anh ra cái quán phở đầu phố để ăn trưa, xong dạo chơi loanh quanh ở đó cho tới giờ làm việc.
Từ ngày có anh ta ngồi làm việc ở bàn đối diện, mỗi khi đi làm Kim thường xoa một lượt phấn trắng rất mỏng lên mặt, rồi xoa một lớp phấn hồng phơn phớt lên hai gò má và tô môi. Cái nước da sạm nắng của Kim, vì thế đã nhường chỗ cho nước da hồng hồng khỏe mạnh. Cái duyên thầm từ lâu đã mất đi bỗng nhiên trở lại với Kim như những ngày đầu mới gặp Văn. Cái hương thầm như mùi thơm của bông hoa bưởi gói trong chiếc khăn tay ấy cuối cùng cũng đã bay tới anh chàng hào hoa phong nhã kia.
Đó là một buổi sáng cuối tuần như mọi khi họ ngồi làm việc đối diện với nhau. Bỗng họ đưa mắt nhìn nhau. Dù chỉ là vô tình song nhiều khi sự vô tình lại là cái điểm khơi mào của biết bao thứ trên đời. Thanh Xuân bỗng nhận ra người dàn bà này có đôi mắt rất đẹp.
Đã lâu, kể từ ngày tốt nghiệp về nước cho tới nay Thanh Xuân chưa bắt bồ với ai cả. Đàn bà con gái thì có thiếu gì, khắp mọi nơi mọi chỗ đều có, tài cán như anh thì làm gì mà chẳng kiếm ra mà có khi chẳng cần phải kiếm, cứ ngồi đấy chúng cũng đã vây quanh. Song chính những loại đàn bà con gái ấy tự nhiên anh lại không mơ màng đến nữa. Cái gì đạt được một cách dễ dàng cũng làm cho người ta dễ chán. Đàn bà con gái tử tế thì họ lại xa lánh anh. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa, họ sợ anh. Cứ như cái cô ngồi trước mặt anh hàng ngày đây chẳng hạn. Mỗi lần gặp nhau vào buổi sáng cô ta chỉ gật đầu chào xã giao rồi đi thẳng lại bàn làm việc của mình, chẳng thèm nói thêm lấy nửa lời. Loại đàn bà ấy là anh thích. Xưa nay đàn bà chỉ có chạy theo anh chứ làm gì cố chuyện anh chạy theo váy đàn bà.
Anh nhớ lại những năm tháng anh còn du học ở bên kia. Biết bao chiếc lồn tơ non, mơn mởn đã ngã gục trước con cặc của anh. Anh đã làm hỏng biết bao đời con gái. Thế mà họ cứ lần lượt thi nhau hiến trọn những chiếc màng trinh tinh khiết cho anh, kiêu hãnh và tự hào như được anh ban cho một ân huệ vậy. Lòng biết ơn của họ đối với anh chẳng khác gì như lòng biết ơn của những con chiên ngoan đạo đối với đức chúa trời. Nhiều cô nuôi mộng tưởng ăn đời ở kiếp với anh rồi vỡ mộng, đứt gánh giữa đường đành ôm hận suốt đời. Biết vậy mà vẫn lao vào vòng tay của anh một cách đắm say, một cách mù quáng như những con thiêu thân lao vào đèn vậy.
Quan niệm của Thanh Xuân là phải chơi nhiều phụ nữ, đủ kiểu, đủ loại để xem những chiếc lồn khác nhau như thế nào, để xem những người phụ nữ khác nhau cảm xúc ra sao, có khác nhau không, hay là giống nhau, để xem loại phụ nữ nào giàu kinh nghiệm trong chuyện làm tình, để xem loại phụ nào mới là loại phụ nữ phù hợp với con cặc của anh… Chẳng dại gì mà ôm bóng một chiếc lồn mãi, như thế chán phèo. Những chiếc lồn, theo Thanh Xuân cũng khác nhau lắm chứ, đành rằng lồn nào mà chả là lồn, lồn nào ma chẳng cấu tạo như thế, như những căn hộ giống nhau của một tòa nhà có cùng chung một bản thiết kế. Nhưng những người sành chơi như Thanh Xuân thì không khó khăn gì mà không nhận ra sự khác nhau của chúng. Lồn của đàn bà thì to, mu lồn nhô cao, mép lồn nung núc, lông lồn dài, rậm rạp, xúm xuê và nham nhám. Lỗ lồn đàn bà to, sâu hút khiến ta có cảm tưởng con cặc xỏ vào sẽ bị mất hút như rơi vào một hang sâu. Còn lồn con gái thì nhỏ, mu lồn mum múp, mép lồn mập vừa phải, lông lồn không quá rậm, quá dài, quá nhám như của đàn bà. Lỗ lồn con gái Phò xinh khiến ta có cảm tưởng khi con cặc đã chui vào được trong đó thì không bao giờ còn có thể ra được nữa. Mơn trớn, vần vò chiếc lồn con gái bao giờ cũng đam mê hơn mơn trớn, vần vò chiếc lồn đàn bà, âu cũng là thói quen của người đời, thích những cái mới, cái lạ. Nhưng lúc vào cuộc thật sự lúc đó mới thấy rõ cái giá trị hiện thực của những chiếc lồn đàn bà. Những chiếc lồn đàn bà giàu kinh nghiệm đã dùng các cơ co bóp thắt chặt con cặc, vặn cô con cặc chết cứng trong lỗ âm đạo của mình. Người đàn ông không rút con cặc ra được nữa chỉ còn biết chết đi vì thống khoái mà thôi. Lồn con gái đã mấy khi ra tay được như vậy?
Nhìn người đàn bà đang ngồi trước mặt, Thanh Xuân bỗng nghĩ đến một chiếc lồn giàu kinh nghiệm. Bỗng nhiên anh thấy người phụ nữ này có một sức hút kỳ lạ . Thế mà đã bao ngày qua anh không nhận ra điều đó, đã bỏ phí một chiếc lồn đàn bà giàu kinh nghiệm.
Thanh Xuân bắt đầu tìm hiểu tung tích của Kìm. Thì ra cô em đang là kẻ trốn chúa lộn chồng. Thanh Xuân đã có kinh nghiệm chơi đàn bà, nhất là loại đàn bà đang bỏ lửng chồng hay bị chồng bỏ lửng, cũng vậy. Loại đàn bà lâu ngày không được gần con cặc, họ như con mèo đói lâu ngày nay mới vớ được một miếng ăn. Miếng ăn lại là miếng cá rán thơm ngon làm sao mà chẳng ngấu nghiến ăn một cách ngon lành. Chơi loại chết đói, háu ăn như thế mới.
Thế rồi người ta không thấy Thanh Xuân ăn cơm trưa ở quán phở nữa. Buổi trưa, khi tất cả mọi người đã ra về để ăn trưa, Thanh Xuân ngồi lại, cũng mở cặp lồng cơm mang từ nhà đi ra ăn. Thanh Xuân không ăn được, miếng cơm trong miệng khô cứ trệu trạo nhưng Thanh Xuân đã có ý định, phải thực hiện ý định đó. Xưa nay muốn gì mà Thanh Xuân chẳng làm được? Ngày còn ở bên kia, muốn được chơi một chiếc lồn của người chửa, mặc dù chiếc lồn đó là họ hàng con chú con bác với con cặc của Thanh Xuân, Thanh Xuân cũng vẫn tìm cách hưởng thụ được chiếc lồn đó. Chiếm đoạt chiếc lồn chửa con chú con bác với Thanh Xuân không phải là dễ dàng đối với Thanh Xuân, vì dù sao tình máu mủ huyết thống cũng vẫn là sợi dây giàng buộc trói chặt những ham muốn cuồng điên của Thanh Xuân lại. Nhưng chiếc lồn chửa của người em họ quyến rũ Thanh Xuân quá, nó có sức hấp dẫn riêng của nó mà không có một loại lồn nào có sức hấp dẫn như thế được. Nó béo mập, nung núc trễ xuống gần tới hậu môn. Các mép lồn tự nó chẽ ra phơi bày tất cả mọi thứ có ở bên trong. Nước ấm chảy ra lúc nào cũng ràn rua. Một chiếc lồn chỉ có ở những người đàn bà chửa mà thôi, nhất là chiếc lồn chửa đó lại là của cô em họ vừa trẻ vừa xinh, kiều diễm như một nàng tiên mà Thanh Xuân đã đắm say ngay từ những ngày còn là ấu thơ thường xuyên vẫn qua lại thăm nhau. Thanh Xuân đã chiếm đoạt chiếc lồn đó như là một hình thức cưỡng dâm vậy. Thì chiếm đoạt người đàn bà đang ngồi kia, một com mèo đói đang có chiếc lồn đói cặc lâu ngày có gì là khó khăn đâu cơ chứ. Có điều, phải kiên nhẫn. Tới đỉnh thành công nào mà con người chẳng phải trải qua những chặng núi gian lao.
Thanh Xuân gợi chuyện:
– Chị Kim nhà ở xa hay sao mà phải mang cơm đi chị?
– Vâng.
– Chị về công tác ở cơ quan này đã lâu chưa chị?
– Lâu rồi anh ạ.
“Nhát gừng gớm nhỉ? Được rồi cứ đợi đấy xem còn nhát gừng được bao lâu nữa”.
Trưa nào cũng vậy, Thanh Xuân đều ngồi lại trệu trạo nhai vài hạt cơm đã khô và nghe những câu nhát gừng của Kim. Nhưng kinh nghiệm đã dạy cho Thanh Xuân biết, loại phụ nữ kiêu như thế mà đoạt được mới sướng, mới đã chứ cứ như những con choai choai ngoài phố kia chưa nhìn thấy Thanh Xuân đã nứng lồn rồi, mắt đã tít đi rồi thì là loại con gái vất đi. Trước sau gì rồi Thanh Xuân cũng cưa được Kim cho mà xem, lúc đó có dứt cũng không ra. Ai đã được Thanh Xuân xỏ con cặc vào lồn cho một lần, chỉ một lần thôi thì cứ thèm con cặc của anh mãi, chỉ có anh là người bỏ rơi những chiếc lồn của họ giữa đường chứ chưa ai là người bỏ rơi con cặc của anh bao giờ cả. Ngay như cô em xinh đẹp kiều diễm đến thế, chửi rủa anh bảy ngày không hết lời khi anh cưỡng hiếp cô ta, tuyên thề cả đời không bao giờ còn muốn nhìn thấy mặt anh nữa, thế mà chỉ một thời gian sau cũng dính con cặc của anh như chuồn chuồn dính nhựa mít vậy.
Thanh Xuân là một mẫu người điển hình của sự đẹp trai. Mớ tóc uốn quăn bồng bềnh lúc nào cũng được trải chuốt, sức nước thơm, bóng láng. Hai miếng tóc mai dài xuống quá mang tai. Khuôn mặt trái xoan với những đường nét sắc sảo như vẽ. Hai mắt to sâu. Đôi mày rậm. Loại đàn ông rậm râu sâu mắt là ớ thõa lắm, các cụ nói cấm có sai. Cái mũi dọc dừa chạy thẳng một đường. Cái miệng với làn môi thanh thoát. Thanh Xuân đẹp như người trong tranh vậy ấy thế mà cô ta lại khinh khỉnh trước sắc đẹp choáng váng đó của anh.
Những buổi trưa sau này khi bọ ngồi ăn cơm trong phòng, Kim nhìn Thanh Xuân nghĩ: “Trông anh ta đẹp mà cũng chẳng có gì là ghê gớm như người ta đồn. Mình có thấy anh ta tán tỉnh ai đâu. Anh ta hỏi chuyện mình cũng toàn là những chuyện tử tế cả. Người đời kể cũng lạ, cứ thấy người ta tán tỉnh vài câu thì tưởng ngay là người ta đã vồ lấy mình rồi đấy, người ta đã ngỏ lời muốn ngủ với mình rồi đấy. Việc gì mà mình phải sợ anh ta”.
Chưa xong bữa Thanh Xuân đã chạy xuống thùng nước dưới nhà róc hai cốc nước chè nóng bỏng bưng lên, đưa cho Kim một cốc.
– Chị uống nước đi ! Tiện một công đi tôi bưng lên cho chị luôn thể.
Cử chỉ lịch sự đó của Thanh Xuân đã bắt đầu làm long dạ Kim xôn xao. Vài tuần sau như sực nhớ ra một chuyện gì rất quan trọng, Thanh Xuân nói với Kim:
ó, chút nữa thì tôi quên mất. Có anh bạn cho tôi hai vé ba lét do chị Kim Qui biểu diễn vào tối chủ nhật tuần sau. Tôi bận không đi được, chị Kim xem có ai muốn đi cho dúm hộ tôi với. Tôi không quen ai lắm, cho không tiện mà vất đi nó phí đi, Thanh Xuân vừa nói vừa như ớm kiếm ra chiều minh đãng trí quá không biết để hai cái vé đó ở đâu rồi.
Thực tình hai vé này Thanh Xuân đã bỏ tiền túi ra mua, chẳng ai cho anh cả. Thanh Xuân biết Kim mê ba lét mà Kim bận đi làm thế lấy đâu ra thời gian xếp hàng để mua vé bên trong. Mua ngoài chắc Kim không có tiền. Gãi đúng chỗ ngứa của Kim. Kim sướng rên, tưởng tượng ra cảnh chủ nhật sau sẽ rủ Chi ra Hà Nội xem Kim Qui biểu diễn. Sao con người này phóng khoáng đến thế nhỉ? Sau cái lần Thanh Xuân đưa hai vé ba lét cho Kim ấy thì Kim nhìn Thanh Xuân bằng đôi mắt càng khác lạ. Những lời đồn đại về con người này không còn tác dụng gì đối với Kim nữa. Kim không mang cặp lồng cơm đi nữa.
Họ ăn cơm trưa với nhau ở ngoài phố. Kim thường về nhà muộn, mẹ và Chi không chờ cơm được đã phải ăn trước. Những lần đó, Kim nói với Chi:
– Chị ghé vào nhà con bạn ở ngoài phố rồi mải mê câu chuyện quên cả thời gian. – Lần sau chị không đãng trí như vậy nữa.
– Chi hoàn toàn tin chị.
Chi càng tin Kim bao nhiêu thì Kim càng dối trá bấy nhiêu. Mỗi ngày Kim một tiến xa hơn trên con đường đi đến vực sâu của sự dối trá. Và, Thanh Xuân cũng đã đạt được những gì anh mong muốn.
Nhà Thanh Xuân ở trên một đường phố yên tĩnh thuộc khu Ba Đình. Căn nhà này ba mẹ Thanh Xuân đã bỏ tiền ra mua cho anh trước khi anh về nước. Nghe nói, ba mẹ Thanh Xuân là những tay buôn lậu cỡ bự ở Hà Nội. Tiền chất đống không biết để làm gì nên ba mẹ Thanh Xuân mới có điều kiện sắm cho con một vi la như thế. Thời buổi này chỉ có hai loại người có quyền được ở trong những căn nhà sang trọng như thế trên những dãy phố yên lạnh và đẹp như thế, đó là những ông lớn bà lớn cùng với con cái cháu chắt nội ngoại của họ và những con buôn co bự. Còn không, vài mét vuông ở một gian tập thể là quí hóa lắm rồi mà cũng phải đợi chờ chồn chân mỏi gối, phải nói giã bọt mép ra mới được.
Thanh Xuân dẫn Kim về căn nhà của mình. Căn nhà xinh xắn, quét ve xanh. Bên ngoài phủ đầy hoa thiên lý. Bên trong toàn những đồ đạc sang trọng. Thứ nào thứ ấy mới tinh, sáng loáng.
Thanh Xuân lôi trong tủ lạnh ra những chai nước ngọt đủ màu đặt lên bàn.
Anh hỏi Kim:
– Em uống loại nào?
Kim còn đang ngỡ ngàng trước cảnh mới lạ trong nhà Thanh Xuân chưa kịp trả lời anh thì Thanh Xuân đã tự chọn một chai, róc vào một chiếc cốc pha lê có chân rất cao, đưa cho Kim. Nước vừa ngòn ngọt lại vừa cay cay, tê tê đầu lưỡi.
– Anh ở đây có một mình thôi à?
– Đôi khi cũng hai mình như lúc này chẳng hạn giọng Thanh Xuân lơi lả.
Kim không thích kiểu đùa của Thanh Xuân mà Kim cho là rất quê mùa, nhưng Kim cũng không phản đối. Cái chất nước ngọt không biết là loại gì, của ta hay tây mà khi đã thấm vào da thịt Kim nó làm cho các tế bào trong người tê dại đi. Cả người Kim bỗng biến đổi lạ thường. Kim thấy nóng bỏng ở hai đầu vú và ở cả cửa mình. Kim bỗng thèm muốn được ôm ấp một người đàn ông mà lâu nay Kim đã lãng quên. Mắt Kim nhìn Thanh Xuân đã dại đi. Kim không còn tự chủ được nữa.
“Say rồi phải không em? Anh mới cho có một chút chất xúc tác thôi mà, đã ăn thua gì đâu mà em đã nứng lên đến thế rồi. Anh biết ngay mà, mèo đói nhịn lâu ngày nay gặp khúc cá rán vàng ngậy chịu sao nổi. Đấy là em chưa được nhìn thấy con cặc của anh đấy, nếu em mà được nhìn thấy nó em sẽ phát rồ lên cho mà xem vì nứng lồn quá đấy”.
Thanh Xuân bế thốc Kim lên giường, đè Kim xuống, hôn tới tấp vào mồi Kim. Kim không hề né tránh, ngược lại, Kim ôm ghì lấy Thanh Xuân, hôn trả lại cũng tới tấp. Vừa hôn vừa thở hổn hển.
Thanh Xuân vẫn giọng cợt nhả:
– Khoan đã em, để anh cởi quần áo đã, làm gì mà cuống lên thế?
Khi quần áo đã tuột ra khỏi người Kim, Thanh Xuân liếc nhìn cơ thể trần truồng của Kim, nghĩ: “Vú bé quá. Kiểu này bóp không đã tay rồi nhưng cái lồn thì có vẻ tạm được đấy Thôi, một trừ một cộng cũng tạm được. Nếu biết chơi thì giữ lại còn nếu không biết chơi thì dùng tạm một thời gian trong lúc chưa tìm được chiếc lồn nào vừa ý . Điều chủ yếu là anh đã thắng được tính kiêu ngạo của em, có bao giờ anh chịu thua một cái lồn nào bao giờ đâu cơ chứ”. Thanh Xuân cũng cởi áo quần của mình ra vất xuống sàn nhà rồi quì hai đầu gối xuống giường, ưỡn người về phía Kim, đặt ngay con cặc của mình vào miệng Kim, nói:
– Em mút đi ?
Kim nhìn Thanh Xuân như nhìn một quái vật. Kim có cảm giác con người đang quì gối, ưỡn con cặc của mình vào mồm Kim lúc này là một người xa lạ , Kim không quen biết, ở một hành tinh khác rơi xuống đây. Sao lại có chuyện bú mút cái đó ? Kim chưa bao giờ làm thế ngay cả đối với Văn mặc dù Kim yêu Văn. Thế mà người này lại dám bảo Kim mút cái đó. Kim mím môi lại, lấy hai tay đẩy nó ra. Nó to và dài ngoằng. Kim nghĩ, nếu Thanh Xuân muốn Kim thì cứ việc nằm lên người Kim, chọc vào Kim, mạnh hay nhẹ, lâu hay chóng là tùy ở Thanh Xuân, cớ sao lại phải bắt đầu từ cái trò ấy?
Thanh Xuân cũng ngạc nhiên không kém gì Kim. Trước mắt Thanh Xuân, Kim cũng là một người đàn bà xa lạ, ở một hành tinh khác bay đến. Thanh Xuân tường một người đàn bà đã đồng ý đến đây với Thanh Xuân thì phải là loại lão luyện lắm chứ, phải là loại đàn bà chơi dạn dày kinh nghiệm, phải có một chiếc lồn từng trải, sẽ cùng với con cặc của Thanh Xuân quần nhau suốt đêm nay. Thanh Xuân đã lầm tưởng. Chưa bao giờ Thanh Xuân lầm tưởng như lần này. Thanh Xuân thất vọng về chiếc lồn quá ! Thật không ngờ trình độ của Kim còn thua cả trình độ loại vỡ lòng, vỡ ruột. Thế thì Thanh Xuân phải mất công dạy dỗ từ đầu từ con số không. Cái thằng nào làm chồng em mà tài hèn sức mọn đến thế? Đàn ông mà không biết làm cho vợ được sung sướng, không biết dạy vợ trong chuyện ái tình là loại đàn ông mặc váy đàn bà.