Trước đây nàng và cô bạn người ý có sờ mó nhau nhiều lần. Cô dạy nàng “ăn” hai đầu vú cô. Cô dạy nàng mút lưỡi cô. Cô cũng dạy nàng “ăn” lồn cô. Cô dạy nàng dùng lưỡi liếm các mép lồn, liếm xung quanh lỗ lồn và ngoáy thật sâu vào lỗ âm đạo cô. Rồi cô cũng làm như thế đối với nàng. Họ ở chung với nhau như thế hai năm cứ như một cặp tình nhân vậy. Mỗi lần cô âu yếm, hôn hít, sờ mó người nàng, nhất là những lúc cô bú lồn nàng, nàng đê mê tới cực độ chất nước nhờn sanh sánh, sền sệt từ bên trong sâu thẳm, qua lỗ lồn, cứ chảy ra ướt sũng. CÔ còn dạy nàng lấy dương vật giả bằng cao su mà cô giấu bọn hải quan Nga mang sang được chà lên lồn cô, rồi tách hai mép lồn ra ngoáy ngoáy con cặc giả đó vào lỗ. Mỗi lần nàng làm như thế người cô cong lên, hai đùi cô giãy đành đạch. CÔ sướng lắm, không kìm nổi, cô kêu lên, hét lên, vít đầu nàng xuống hôn vào môi nàng, vào lưỡi nàng. Nhưng nàng chưa một lần nào cho con cặc giả bằng cao su đó vào lồn mình cả vì nàng biết nàng vẫn còn là một cô gái trinh.
Thì hôm nay đây nàng còn chờ đợi gì nữa mà không một lần thử xem cái cảm giác khi con cặc thật kia chứ đâu còn là giả nữa chọc vào lỗ lồn nàng nó ra sao. Nàng yêu anh. Nàng muốn cho anh cái vật quí giá nhất của người con gái trong đêm nay. Biết bao chàng trai mơ mộng tới điều đó…
Nàng mơ màng trôi theo những luồng suy nghĩ. Mồ hôi rịn ra trên trán, trên lưng. Ngực nàng lên xuống phập phồng theo hơi thở dồn dập.
Hơi thở của tôi cũng mỗi lúc một nóng sau gáy nàng. Cả hai cứ như hai ngọn núi lửa nằm cạnh nhau. Chúng tôi cứ nằm như vậy cho tới sáng. Sau này nghĩ lại, tôi vẫn không sao hiểu được tại sao đêm đó tôi lại không “làm gì” nàng cả. Có lẽ trên đời này không có người đàn ông nào ngu dốt như tôi? Tôi đã làm nàng thất vọng trong đêm đó. Tôi đã biến những cảm xúc tuyệt vời của nàng thành những bọt biển. Dù sao đêm trăng đó cũng để lại trong tôi những cảm giác ngọt ngào không thể quên được. Và, không thể không biết ơn anh Thomas đã ra đi không về đêm đó. Kể ra cũng tội cho anh Thomas thật! Sao anh Thomas lại không về đêm đó? Tại sao anh lại không mang chìa khóa về cho tôi?
Chiều nay Thomas ngồi một mình ở nhà. Anh không có việc gì để làm. Đi chơi thì chẳng biết chơi ở đâu. Thật khó tìm được một nơi giải sầu trên mảnh đất này. Người ở đây có khuôn mặt lúc nào cũng khó đăm đăm. Thomas ít khi nhìn thấy nụ cười nở trên môi họ. Giọng nói thì chỏng lỏn, cộc lốc. Thomas còn nhớ có lần anh đứng xếp hàng mua vé xem phim hàng tiếng đồng hồ. Anh là cái đuôi của con rắn lên mây đó. Đến khi đến lượt cái đuôi thì cô bán vé buông thõng một câu: “Hết rồi”. Thomas chẳng sao hiểu được người ở đây lại khó tính đến thế, nhất là các cô bán hàng và các bà gác cổng các cư xá của sinh viên. Các cô bán hàng mặt lúc nào cũng mệt mỏi, cáu kỉnh. Ai mua ít thì các cô còn cáu ít, ai mua nhiều thì các cô cáu nhiều. Còn các bà gác cổng kiểm soát khách ra vào cư xá như kiểm soát những tù binh chính trị vậy. Vì thế Thomas cũng ớn cái trò tiêu khiển bằng cách đi thăm các em ở những cư xá khác Thông thường, đàn ông thấy đàn bà đẹp thì như mèo thấy mỡ. Thông thường, những con cặc phải công phu đi tìm những cái lồn. Nhưng trong hoàn cảnh của anh thì ngược lại. Những chiếc lồn đủ loại cứ tự dẫn nhau đến thăm anh. Bọn chúng đến với anh vì con cặc của anh đẹp trai, khỏe mạnh, tài giỏi và vì một lẽ nữa là nó giàu sang. Chẳng có cái lồn nào đến với anh bằng tình yêu cả . Nhưng trong lúc này đây, khi mà lòng anh trống trải quá mức, khi mà cuộc đời buồn tênh, mặc dù đám lồn tạp nham đủ loại kia đến với anh vì lẽ gì đi chăng nữa thì anh cũng đang cần một chiếc, anh đang thèm một chiếc. Một chiếc tròn vuông, méo mó gì cũng được. ấy thế mà chúng rủ nhau tếch đi đâu cả. Cả cư xá vắng tanh. Đến thằng Văn, chiếc lồn giả của anh, cũng tếch đi từ chiều rồi. Giá có nó ở nhà thì anh cũng rủ nó đi ăn tiệm. Cũng chà hứng gì trò này nhưng dù sao cũng còn hơn các trò khác khi những chiếc lồn ới vắng cả. Anh chỉ ghét một tiều là người ở đây họ làm ăn chậm chạp quá. Có lần anh và Văn đi ăn tiệm. Một tiệm sang hẳn hoi. Từ lúc họ đưa cho anh bản thực đơn cho tới lúc họ bưng ra món thứ nhất hết tất cả ba tiếng đồng hồ. Anh giận lắm. Anh không chịu nổi thói lòng thòng như vậy. Anh chạy vào phía trong gọi họ bưng ra món tráng miệng. Bà phục vụ mặt đỏ bừng như người uống rượu, người to như một cái thùng tôn, lặc lè đi lại, chẳng nói chẳng rằng, đặt đến “bịch” xuống bàn hai cốc kem. Lúc tính tiền bà ta dằn giọng đếm từng đồng xu đặt trước mặt Thomas, mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền vàng ở cổ anh, có ý: “Mày giàu thế mà mày keo, không cho tao được một đồng uống nước”.
Thomas quyết định ra bưu kiện trung tâm gọi điện về Đức cho mẹ. Thomas khóa cửa, bỏ chìa khóa vào tới quần rồi lững thững bước ra hành lang. Tối thứ bảy có khác. Chúng bay đi cả. Cư xá vắng tanh. Có ai đang ngồi kia ấy nhỉ? Một bóng hồng. Chắc là một chiếc lồn tìm trượt một con cặc? Tội nghiệp chiếc lồn côi cút? Cặc anh cũng đang côi cút đây hãy đến với nó đi ?
Anh lướt qua bóng hồng, cố tình không để ý đến cô em. Thấy có người, cô gái hình như ngồi chờ đã lâu liền đứng dậy, lên tiếng:
– Chào anh, anh làm ơn cho tôi hỏi ở tầng này có người Việt sống không ạ?
– Cô tìm ai?
Tôi tìm một người bạn cũ , đi suốt cả mười hai tầng mà không gặp, chỉ còn lại tầng này nữa, không có thì có nghĩa là bạn tôi đã về nước mà tôi không biết… ô, xin lỗi!
Đôi mắt cô gái bỗng mở to. Ngạc nhiên quá khiến cô không nói được nữa. CÔ cứ đứng vậy mà nhìn anh. Rồi bỗng cô thết lên, giọng lạc cả đi:
– Anh Thomas ! Trời ơi ? Đúng là anh Thomas rồi.
Thomas cũng ngạc nhiên không kém cô.
– Trời ơi, sao em lại ở đây? Em về nước rồi cơ mà.
– Sao anh cũng lại ở đây? Anh về nước rồi cơ mà.
Đúng là số phận. Thomas cảm động như sắp khóc.
– Em cứ như mặt trời vậy, người ta vừa mới nhắc đến nó là nó mọc lên luôn.
– Nhưng em không phải là mặt trời, em là mặt trăng.
Anh biết rồi, anh quên làm sao được tên của em… Thomas định nói: “Anh quên làm sao được cái lồn của em” song nghĩ thế nào anh lại thôi. Anh tiếp:
– Em là mặt trăng, một mặt trăng hiền dịu.
Anh nhớ giỏi quá !
– Em nhớ còn giỏi hơn anh.
Nếu họ cứ đứng đấy mà “anh anh em em”, mà trao cho nhau những nụ cười và ánh mắt đắm đuối thì có lẽ trên đời này chẳng có ngày mà cũng chẳng có đêm nữa. Song Thomas rất tỉnh. Anh hỏi Thu Nguyệt:
– Em sang đây từ bao giờ? Hiện giờ em ở đâu?
– Em mới sang được hai ngày. Em đang ở khách sạn Bông Lúa”. Em sang làm chuyên gia soạn từ điển. Em sẽ làm việc ở đây ba năm. Còn anh? Em biết anh đã tốt nghiệp bằng đỏ và về nước được hai năm rồi. Anh sang đây lần này cũng làm chuyên gia soạn từ điển phải không?