VN88 VN88

Thịt lồn đỏ thắm

Vì nhịn đói lâu ngày, vì thịt thồ thơm ngon, vì bản tính dâm dục, hung tàn, hắn nhai ngấu nghiến con mồi vừa vồ được ăn vội nên mấy lần hắn chết nghẹn cứng cả cuống họng tưởng đã tắc thở. Hắn cứ nhét bừa con cặc vào lồn Tuyết Lan. Mặc kệ tất cả . Lỗ lồn quá bé hắn cũng cứ nhét. Nước nhờn không chịu chảy ra hắn cũng cứ nhét. Miễn con cặc hắn được ngâm trong lỗ lồn của Tuyết Lan là được rồi. Hắn nắc con cặc liên hồi kỳ trận. Toàn thân mốc meo của hắn rung chuyển ầm ầm, tựa hồ cả cánh rừng sắp bật rễ, cây cối đổ ngổn ngang. Hắn cứ nắc cho tới khi tinh khí hắn vãi ra lúc đó hắn mới nghỉ. Nghỉ một lúc hắn lại đưa tay móc lồn, bóp vú con mồi đang thiêm thiếp. Con cặc hắn vì thế lại cửng lên, hắn lại nhét con cặc vào lỗ âm đạo của con mồi, lại nắc. Hôm đó hắn đã hiếp Tuyết Lan cả thảy bốn lần. Lần cuối, hắn thấy lồn Tuyết Lan xưng tấy lên, các mép lồn đỏ hon hỏn, cửa lỗ âm đạo nhầy nhụa những tinh khí của hắn đã phóng ra nhiều lần hòa lẫn với máu. chảy ra từ chiếc màng trinh bị rách. Hắn tỏ lòng thương hại, nhét một chiếc mùi xoa vào lồn Tuyết Lan rồi gục mặt lên hai trái vú mát lạnh như hai tảng thạch của Tuyết Lan ngủ thiếp đi lòng đầy mãn nguyện, trong khi Tuyết Lan vẫn còn hồn bay phách lạc mãi tận đâu đâu.

Chuyện Tuyết Lan bị tên nghiên cứu sinh hiếp dâm cũng chỉ có mình tôi biết. Lúc đầu chúng tôi định viết đơn kiện hắn, nhưng sau nghĩ lại thấy việc làm đó chẳng khác gì dã tràng se cát biển đông. Đúng, nhọc lòng mà sẽ chẳng nên công cán gì. Không những thế mà còn bị mọi người ở đây cười khinh bỉ cho nữa nếu họ biết chuyện. Tốt hơn hết. là ngậm đắng nuốt cay vậy. Sau vụ đó Tuyết Lan khóc mãi, còn định kết liễu đời mình bằng những viên thuốc ngủ liều cao nữa. Tuyết Lan chẳng những đau đớn vì đã bị mất trinh với hắn mà còn đau đớn vì hình ảnh tởm lợm của hắn không chịu buông tha hồi ức của Tuyết Lan. Mỗi khi nhớ lại vụ cưỡng dâm hãi hùng đó, Tuyết Lan vừa khóc vừa nói với tôi:
– Biết thế ngày đó tao cho con cặc anh Văn của mày ăn cái màng trinh của tao cho rồi. Chỉ vì tao nghĩ tới má tao nên còn giữ lại, nay tao biết ăn nói thế nào đây với má?

Tôi không biết an ủi Tuyết Lan bằng cách nào để nó khuây khỏa, quên được chuyện cũ. Mỗi lần nhìn nó khóc tôi cũng mủi lòng lắm, bèn nghĩ ra một cách có thể làm nó khuây khỏa được đôi phần. Tôi kể cho nó nghe chuyện gã anh họ của tôi đã hiếp dâm tôi trước đây để nó thấy rằng ở đời này không phải chỉ có mình nó là gặp những điều bất hạnh. Kết quả thật không ngờ tới được, vượt quá mức tưởng tượng và hy vọng của tôi. Nó không những không còn rầu rĩ khổ đau nữa mà ngược lại mỗi khi gã anh họ của tôi tới cư xá thì hai má nó ửng hồng, mắt sáng long lanh, ngực thở phập phồng.

Một hôm gã anh họ nói với tôi:
– Anh vừa xơi tái con bạn của em xong. Nói vậy chứ đừng có đánh ghen đấy. Anh sẽ chiều cả hai. Rồi sau này mình sẽ chơi tay ba. Chơi tay ba sướng lắm. Em đã chơi tay ba bao giờ chưa? Hồi anh còn ở dưới thành phố miền nam anh vẫn thường chơi tay ba, có cả tây và cả ta chơi chung, khoái không chịu được. Bọn con gái tây vú đẹp thì anh bóp vú chúng, còn bọn con gái ta lỗ lồn bé thì anh cho con cặc vào lồn họ. Tùy cơ mà ứng biến, cũng có khi ngược lại. Anh làm cho bọn chúng tơi bời. Em và Tuyết Lan rồi cũng sẽ được anh cho nếm mùi tdí bời đó, và sẽ được hưởng thụ như nhau vì cả hai cũng ngang sác ngang tài, người tám lạng kẻ nửa cân, chẳng ai thua kérn ải cả, ai cũng có chiếc lồn đẹp, hai trái vú to. Nhưng phải chờ em sinh xong đã chứ, bụng to như thế kia thì làm sao mà anh dám nhảy lên phi ngựa được? Thôi từ nay anh cho cái lồn chửa của em được nghỉ phép. Tạm thời anh chơi một mình lồn Tuyết Lan cũng được. Con bé có cái lồn cũng tuyệt diệu lắm. Tình thế bắt buộc anh phải cho em về vườn một thời gian. Đừng có ghen, anh không thích những co gái ghen tuông đâu. Lồn nào chẳng là lồn, cặc nào chẳng là cặc, ghen tuông nhảm nhí mất thời gian. Từ hôm nay eln được tự do, nhưng xin nhớ cho một điều: chiếc lồn của em đã thuộc về anh từ cái hôm anh hiếp em đó.

Trong cái lần hiếp tôi, Thanh Xuân đã phát hiện ra tôi đang mang thai. Bụng chửa đã tới tháng thứ bảy làm sao mà gã không nhận ra? Gã khôn như một con chồn đã thành tinh. Gã đã lợi dụng cảnh khốn cùng của tôi. Để bưng kín mồm gã, tôi đã phải chấp nhận yêu cầu của gã, từ nay về sau bất cứ lúc nào gã cần đến chiếc lồn của tôi là tôi phải .dâng lên gã như người ta dâng lễ vật tế thần linh vậy. Người ta dâng lễ vật tế thần linh, còn tôi, tôi phải dâng chiếc lồn để tế sống ông anh họ.

Từ ngày được nếm mùi ân ái với gã anh họ tôi, Tuyết Lan cứ như thài lài gặp cứt chó bốc lên mơn mởn. Sự đòi hỏi của Tuyết Lan mỗi ngày một bốc lên cao, ngùn ngụt. Qua lời kể của Tuyết Lan, tôi biết nó say gã như điếu đổ. Gã anh họ chẳng những có con cặc ngon lành đã đành mà còn có bộ râu rất rậm, rất sắc, mỗi lần cả vào mu lồn nó cũng sướng khoái chẳng kém gì con cặc: Nó thích đàn ông có nhiều râu, cũng vì lẽ đó trước đây một thời nó đã say mê người tình của tôi. Chẳng biết đã có người đàn ông không râu nào hôn nó chưa mà nó nói, cái hôn của người đàn ông không râu vô vị như lát bánh mì không có bơ vậy. Gã anh họ cũng say nó. Một đặc điểm của gã anh họ là say mê lồn mới. Lồn nào chả là lồn, lại còn lồn cũ với lồn mới, cứ làm như chiếc lồn là chiếc áo không bằng ấy. Hai người thường chung sống với nhau vào những ngày cuối tuần, hoan lạc thâu đêm, sung sướng kể đâu cho hết. Từ ngày thài lài gặp cứt chó, Tuyết Lan trở nên dâm dật vô cùng. Thanh Xuân suốt ngày chỉ quanh quẩn bên chiếc lồn mới. Chẳng biết gã đào đâu ra thời gian để nghiên cứu khoa học? Hay ông tiến sĩ của gã chỉ là một ông tiến sĩ giấy? Bản thân Tuyết Lan cũng say con cặc và bộ râu của gã như con nghiện say sái thuốc vậy. Hai người sống trong một thế giới riêng của mình và hoàn toàn quên hẳn tôi lúc này đã khệ nệ với cái bụng to như một cái trống treo ở đình làng. Suốt chín tháng qua tôi đã thành công trong việc che dấu mọi người. Gian khổ không để đâu cho hết. Nhưng nay mai một sinh mạng sẽ chào đời, tôi làm sao bưng mắt thiên hạ được nữa? Một con người chứ có phải là một con chó hay một con mèo đâu mà che dấu được mãi? Biết đâu cái sinh vật nhỏ nhoi, bất lực này vài chục năm nữa sẽ chẳng trở thành một nhân tài của nhân loại? Biết đâu nó chẳng là một nhà bác học lừng danh hay một nghệ sĩ tài ba có một không hai trên đời? Hay nó sẽ là một nhà chính trị lỗi lạc mà từ trước cho tới nay, trong lịch sử loài người, chưa có nhà chính trị nào lỗi lạc như thế, nó sẽ cứu muôn loài ra khỏi cảnh chết chóc đau thương, muôn đời sẽ không còn những giọt nước mắt vì sự chết chóc, sự chia ly do chiến tranh mang lại nữa? Nhưng tất cả những thứ đó là chuyện của ngày mai. Liệu tôi có ngày mai không để mà chờ đợi nhân tài xuất hiện? Còn trước mắt là tôi phải lo chỗ che dấu cho nhân tài tương lai ra đời đã để cho người mẹ của nhân tài khỏi bị kí luật trước khi bảo vệ luận án tốt nghiệp. Đến đâu hay đến đó đã . Khi tốt nghiệp rồi họ muốn kí luật thế nào thì kí luật. Lúc đó sẽ lại nghĩ kế đối phó sau.

Cô Nina cũng có một hoàn cảnh tương tự. Co âvà anh Xuân Vũ yêu nhau đã lâu, họ đã có một đứa con với nhau mà cho tới nay vẫn chưa cưới xin, đoàn tụ được. Họ nghèo không có tiền nộp phạt nên chưa cưới được. Câu chuyện của anh Xuân Vũ và cô Nina làm người ta nhớ đến cảnh làng bắt vạ những gia đình ở nông thôn ngày xưa có con gái chửa hoang. Nếu không gọt đầu bôi vôi thả bè chuối trôi sông thì cũng bị bêu ra đình làng cho mọi người xỉa xói. Anh Xuân Vũ được nhà nước nuôi cho ăn học thì sau này, khi tốt nghiệp về nước, anh phải phục vụ cho nhà nước đó là lẽ đương nhiên từ xưa cho tới nay bao giờ cũng vậy cả, nhưng anh Xuân Vũ chót làm cho cô Nina có chửa thì anh phải hoàn lại số tiền mà nhà nước đã nuôi anh trong mấy năm nay, có như thế thì anh mới được cưới cô Nina làm vợ. Anh nghèo quá không có tiền trả nợ nên vẫn chưa cưới được vợ.

Nhà cô Nina cũng nghèo, chẳng hơn gì anh Xuân Vũ. Nina không có ba từ nhỏ. Bà mẹ làm nghề vắt sữa bò cho nông trường. Bà yếu sức nên từ ngày Nina sinh con, bà xin nghỉ việc ở nhà trông cháu và chăm nom mảnh vườn có mấy cây táo, cây lê. Bà nuôi cháu bằng mảnh vườn đó. Vì làm cho cô Nina có chửa nên mặc dù đã tốt nghiệp hai năm nay, Anh Xuân Vũ vẫn còn bị treo bằng. Hiện giờ anh Xuân Vũ đi dạy hợp đồng tiếng việt cho trường tổng hợp. Anh chẳng có chỗ ở ổn định. Vào cư xá này để ở cùng với cô Nina thì anh không được phép nữa rồi, vì anh đã tốt nghiệp hai năm nay rồi, không còn là học sinh của trường này nữa. Thậm chí vào thăm cô cũng còn khó nữa là. Anh Xuân Vũ cứ nay ngủ nhờ một người bạn này, mai lại ngủ nhờ một người bạn khác. Cuộc sống vạ vật, nay đây mai đó chẳng có chỗ nào ổn định cả. Năm chừng mười họa họ mới có điều kiện về thăm con lấy một lần tại một miền quê xa tít mù, hẻo lánh, nơi mà mặt trời xuất hiện trên đầu họ một cách thật hiếm hoi. Chỉ những lần đó họ mới thực sự có một mái nhà, đó là mái nhà của bà mẹ, một người phụ nữ tuyệt vời, đã vượt lên trên ngàn gian khổ để nuôi những sinh mạng không gặp may ngay từ khi còn ở trong bụng mẹ. Con tôi cũng được sống một thời gian dưới mái nhà đó, trong vòng tay ôm ấp nâng niu của người mẹ nghèo không cùng chung tiếng nói với cộng đồng của nó. Chúng tôi thường đùa nhau, sau này khi chúng nó lớn lên sẽ cho chúng nó lấy nhau để kí niệm cuộc sống ẩn dật như những tù binh chính trị hay những tội phạm giết người lẩn trốn chính quyền nhà nước của chúng nó. Mỗi lần nghe chúng tôi đùa, bà mẹ lại ngỡ chúng tôi có ý định thật sự, bèn nói:
– Chúng nó tự quyết định yêu ai, lấy ai, sao lại phải đặt chỗ cho chúng nó từ bây giờ? Mình làm sao bảo chúng nó lấy nhau được? Các con hết chuyện để nói rồi à? Chúng nó mới còn đang nằm ngửa trên tay má đây này, còn mất mấy ngọn núi bánh mì nữa mới tới thời kỳ tính đến chuyện này, mà chẳng biết tới lúc đó má có còn sống không?

Gã anh họ không để cho cửa mình của tôi kịp khép lại sau kỳ sinh nở. Thật không có ai dã man, dâm dật ở trên đời này bằng gã . Một chiếc lồn dâm dật của Tuyết Lan vẫn chưa đủ đối với gã. Gã bắt tôi phải phục vụ gã cùng với Tuyết Lan.

Hắn cười cợt, nhăn nhở:
– Đẻ xong rồi trông da thịt lại càng mát mắt, đúng là gái một con trông mòn con mắt. Anh đã được chơi chiếc lồn chửa của em, giờ anh sẽ được chơi chiếc lồn một con của em. Từ mai chiếc lồn em coi như hết thời kỳ nghỉ phép, em bắt đầu phục vụ anh từ ngày mai, từ ngày mai mình sẽ chơi tay ba. Anh xơi cả hai chiếc lồn cùng một lúc vì cả hai anh đều không thể bỏ được.

Gã bắt tôi nằm ngửa, hai chân gác lên vai gã . Gã thọc con cặc vào lỗ âm đạo hãy còn đau chưa hoàn hồn sau những cơn răn đẻ của tôi. Vài giọt máu vẫn còn đang rỉ ra từ lỗ âm đạo. Phía trên là chiếc lồn của Tuyết Lan đang trên xuống mồm tôi. Hai mép lồn béo mập của nó choán hết cả mặt mũi tôi, bịt kín mồm tôi lại khiến tôi như ngừng thở. Một đứa không ngừng thúc con cặc vào chiếc miệng dưới của tôi, còn một đứa không ngừng dí lồn lên trên miệng trên của tôi. Hai đứa còn kéo đầu nhau lại, hôn lên môi nhau. Một tay gã dùng để điều khiển con cặc, còn một tay dùng để bóp vú Tuyết Lan. Chúng rên rỉ, thống khoái, rậm rật trên người tôi. Chúng ôm nhau ngã vật xuống người tôi. Những lần làm tình tay ba sau này, hắn nghĩ ra kiểu chơi khác. Hắn xếp tôi và Tuyết Lan chồng lên nhau. Tôi vẫn nằm ngửa như những lần trước. Tôi cũng không hiểu sao bao giờ hắn cũng để tôi nằm ngửa, hình như tôi sinh ra trên đời này là để nằm ngửa thì phải? Còn Tuyết Lan nằm sấp lên người tôi như một người đàn ông đang nằm lên bụng vợ lúc làm tình vậy, chỉ có điều Tuyết Lan không ấn con cặc vào lồn tôi mà ấn hai trái vú xuống hai trái vú của tôi. Còn gã, lúc thì xoạc cẳng, đè người lên long Tuyết Lan, tôi phải cáng đáng một lúc hai tấm thân trên một tạ, lúc thì gã quì giữa những cặp đùi của chúng tôi. Ở tư thế nào gã cũng cầm con cặc lướt lên hai cái lồn. Hết lồn trên lại quay xuống lồn dưới, hết lồn dưới lại trở ngược
lên lồn trên. Cứ thế mà thay nhau. Một lát sau gã dừng lại, hỏi:
– Em nào đớp cặc anh trước đây? Lồn dưới hay lồn trên đây?

Tôi như một con ngựa quá tải đang thở hổn hển nên không trả lời gã được. Tuyết Lan còn đang mải chọc đầu lưỡi vào mồm tôi. Không thấy ai lên tiếng, gã tự trả lời:
– Thôi, cứ lồn dưới trước một lần thì lồn trên lại trước một lần. Đều nhau, chẳng lồn nào tị nạnh lồn nào cả, kẻo hai lồn đánh nhau vỡ đầu thì con cặc anh cũng chết mất. Anh mà thấy hai lồn của các em tranh nhau con cặc anh thì anh thống khoái lắm. Chỉ ngắm chúng tranh nhau anh cũng đủ phóng tinh khí ra rồi.

VN88

Viết một bình luận