Thế là tôi bỏ lại đằng sau tất cả những gì còn dang dở : một người tình và một con loăng quăng còn đang nằm ở trong bụng nàng, một kế hoạch phá trinh Tuyết Lan mà người tình của tôi đã bày đặt, một bản kiểm điểm về mối quan hệ với quần chúng ở cư xá trường phiên dịch. Tôi bỏ lại sau lưng quãng đời tự do, tươi đẹp, hạnh phúc nhất của mình. Tôi bỏ lại quãng đời đã mang lại cho tôi những cảm xúc ngất ngây, những cảm xúc của con người, của ái tình. Bỏ lại cánh đồng cỏ với những bông hoa cúc vàng đẹp một cách diệu kỳ và kiêu hãnh, bỏ lại những làn gió đồng tự do để trở về với một bản án kí luật, đáng lẽ ra phải đào thải ra khỏi cơ quan để bảo vệ sự trong sạch của những con người thuộc về thời đại mới, thời đại của chủ nghĩa anh hùng cách mạng, song ba vết’thương ở sọ não của mười năm làm đời lính của tôi đã cứu vớt tôi ra khỏi cát bụi. Tôi từ một cán bộ cao cấp chỉ bị tụt xuống làm một anh lao công quét dọn khu nhà vệ sinh như ngày nào còn học ở trường ngoại giao, anh lớp trưởng đã có nhã ý phân tôi và Đắc dọn khu nhà vệ sinh và tôi đã nhìn thấy một đôi trai gái làm tình trong cái chuồng lợn đó. Chiếc lồn của đứa con gái và khuôn mặt đờ đẫn của thằng con trai vẫn còn đọng lại mãi trong trí nhớ của tôi. Dường như hồi đó anh lớp trưởng tuy không nói ra song đã đoán bắt được mệnh hệ tương lai sau này của tôi rồi chăng? Hàng ngày tôi tới cơ quan làm bạn với chiếc chổi tre như đã có một thời người ta ca ngợi tiếng chổi tre đêm hè quét rác của chị lao công. Không biết có ai ca ngợi tiếng chổi tre của tôi không? Những người ở đây họ coi thường tiếng chổi của tôi Dời cũng có lúc lên voi, cũng có lúc lại xuống chó vì đời có khác gì một ván cờ đỏ đen. Ngày xưa tôi có nhiều bạn bè, những đồng sự của tôi, những đồng sự nằm dưới quyền tôi. Bây giờ tôi chẳng còn ai nữa, tất cả đều đã xa chạy cao bay cả rồi. Tôi ra về nhanh như một cơn gió thổi, không kịp nhắn gửi cho người tình lấy một lời. Có lẽ như thế lại hóa hay? Vì tôi đâu có đủ can đảm để chia tay nàng trong hoàn cảnh trớ trêu như thế.
Con sông cuộc đời của tôi tới đây hoàn toàn rẽ sang một nhánh khác, một nhánh đã bị lãng bỏ từ lâu, tưởng rằng đã bị dòng phù sa che lấp, thì nay lại nổi lên chảy dập dềnh. Vẫn là cuộc đời của những năm truởc. Tôi nhủ long mình hãy để cho đoạn đời vừa qua trôi vào quá khứ. Hãy vĩnh biệt quá khứ. Vĩnh biệt tất cả. Đoạn đời vừa qua chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Làm gì có thật. Cuộc sống thật là như bây giờ đây: ngày hai buổi cưỡi lên một chiếc xe trâu giống như chiếc xe của Đắc, đã long nước sơn vẫn chưa có tiền để sơn lại, đến cơ quan lau chùi quét dọn, rửa cốc chén, bưng nước phục dịch mọi người. Tối về ăn cơm rồi ngủ. Cuộc đời cứ thế mà xoay vần trình tự, không ước mơ, không tiên thần, không nguồn cảm xúc, không tình yêu, không những giọt lệ. Có lẽ tôi tồn tại chứ không phải là sống nữa. Tôi cầu xin thượng đế hãy để cho sự tồn tại đó của tôi được yên tĩnh, tôi chấp nhận tất cả , sống như một cái bóng không có tiếng nói trong đời, không dám mơ tưởng tới một điều gì vượt quá xa so với cái giá trị một anh lao công của tôi ở trong cuộc đời này. Thế nhưng thượng đế ngài chỉ cười. Nụ cười của ngài đầy bí hiểm. Ngài như muốn nói: “Muốn sống ẩn dật ư? Đâu có dễ dàng thế được. Anh phải trả giá cho một thời hạnh phúc đã, qui luật xưa nay vẫn vậy mà, anh quên rồi sao? Mọi vật ở trên đời này đều phải trả giá “. Và, quả nhưlời của thượng đế ban phán, tôi đã bắt đầu phải trả giá cho một quãng đời hạnh phúc nhất của mình.
Kim đi chợ về, đặt làn thức ăn xuống đất và đi tìm lọ cắm hoa. Kim rất thích loại hoa đồng tiền, đồng tiền kép hay đồng tiền đơn Kim đều thích cả. Đồng tiền vừa đẹp một cách đơn giản lại vừa là loại hoa rẻ tiền nên mỗi lần đi chợ Kim đều mua về cắm. Chả biết Văn để lọ hoa ở chỗ nào mà Kim tìm mãi không thấy. Cái nhà bé bằng mắt muỗi chứ rộng lớn gì cho cam. Kim đã bắt đầu khó chịu: “Cái ông này đến là cẩn thận, có cái lọ hoa cũng cất kĩ làm người ta tìm hết cả hơi”.
Cuối cùng thì Kim cũng tìm ra nó. Nó nằm sau chồng sách của Văn. Kim chạy ra bếp róc nước vào lọ. Có cái gì trong đó thế này? Kim thò hai ngón tay vào trong lọ và lôi ra một tờ giấy màu hồng chi chít chữ. Chữ của Văn. Thấy lạ Kim mở ra đọc. Một bức thư. Gửi cho ai thế này? Kim tò mò và hồi hộp quá, hai tay cầm tờ giấy cứ run run.
Hà Nội một ngày hè.
Em thân yêu!
Thế là anh đã xa hẳn em rồi. Không gian vời vợi. Biết đến bao giờ mới lại được nhìn thấy bóng hình em, khuôn mặt kiều diễm của em? Hà Nội đang bước vào mùa nóng. Nắng và bụi. Bụi đầy đường. Trong cái nóng và cái nắng của Hà Nội, trong cát bụi của Hà Nội vẫn có một trái tim dang đập mạnh hướng về em, đợi chờ…
Kim không còn tin vào mắt mình nữa. Hóa ra là Văn ngoại tình. Người tình của Văn còn đang ở bên đó. Văn viết thư cho người tình. Thế mà bấy lâu nay Kim có mắt cũng như mù , có tai cũng như điếc, có mồm cũng như câm không hề hay biết gì cả, vẫn cứ ngợi ca con người giả dối đó trước bạn bè của ưùnh. Máu nóng trong người Kim dâng lên à, thì ra họ coi mình chẳng khác gì cái rơm cái rác, họ cười vào mũi mình mà mình đâu có hay. Người Kim nóng bừng bừng mặc dù chân tay cứ run lên bần bật như người lên cơn sốt. Nếu như con ớ nào đó đã dan díu với chồng Kim mà đứng đây, trước mặt Kim thì Kim đã cho nó vài cái tát nổ đom đóm mắt ra rồi. Chắc nó cũng thừa biết máu ghen của Hoạn Thưa sao rồi. Kim không đơn thuần chỉ có ghen. Từ ngày nên vợ nên chồng Kim luôn nghĩ mình là người hạnh phúc, yêu chồng và được chồng yêu. Niềm tin vào hạnh phúc đó đã giúp Kim đứng vững trước bao thou thách, bao sóng gió của cuộc đời đầy gian truân, vất vả này. Còn bây giờ, trước cái thử thách này Kim không còn gì để làm chỗ dựa bấu vào mà vượt qua được nữa.
Từ chỗ giận dữ như thiên lôi nổi giận đã chuyển sang nỗi hoang mang lo sợ và nỗi buồn vô tận trong đáy long sâu thẳm khiến Kim không sao tự chủ được nữa. Những giọt nước mắt cứ nối theo nhau không ngừng tuôn rơi trên má Kim. Kim nấc lên nghẹn ngào, đau đớn. Làn thức ăn mua về vẫn còn đấy. Những bông hoa đồng tiền vẫn còn nằm đấy. Kim ngồi xuống ghế, hai tay úp mặt. Bỗng Kim ngừng khóc, đứng dậy với cái khăn ra vòi nước rửa mặt rồi khóa cửa lại, bỏ đi.
Kim cứ thế đi lang thang, không mục đích, không phương hướng. Đầu Kim rỗng tuếch. Kim không nghĩ tới một ai, tới một điều gì cả. Cái nắng Hà Nội rừng rực như hắt lửa vào mặt Kim. Đầu Kim không nón mũ . Cứ thế lang thang tới chiều tối Kim mới mang máng nhớ ra mình bỏ nhà đi đã lâu. Kim quay về. Mặt Kim đỏ nhừ vì nắng. Hai mắt Kim sưng mọng. Ngày hôm sau Kim ốm, không biết gì nữa.
Thời gian là liều thuốc duy nhất chữa lành các vết thương lòng, như người ta vẫn thường nói vậy. Mọi nỗi khổ đau trên đời này rồi cũng sẽ qua đi, thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả Đó là tác dụng của thời gian đối với con người. Nhưng riêng đối với Kim thời gian không chữa nổi vết thương lòng đó.
Sau khi khỏi bệnh, trí nhớ đã phục hồi, Kim như người đang ở trên ngọn tháp cao chọc trời, ngọn tháp của tình yêu và hạnh phúc rơi xuống vực thẳm không đáy, vực thẳm của những thất vọng, đắng cay.
Kim nhớ lại cái đêm cuối cùng trước khi Văn đi xa. Một đêm mùa hè nóng bức. Hai vợ chồng trần truồng nằm bên nhau. Sau khi đã vuốt ve âu yếm và nói những lời từ biệt chan chứa tình yêu, Văn bắt đầu thọc sâu vào người Kim. Vừa thọc sâu vào người Kim, Văn vừa hỏi:
– Làm sao mà anh chịu được những ba năm hả em?
Thử tưởng tượng xem, ba năm trời đằng đẵng sẽ không được nằm lên người em như thế này nữa.
– Phải cố mà chịu thôi chứ anh.
Cứ sau mỗi nhát thọc sâu, thọc mạnh vào người Kim, Văn dừng lại để thở và nói đứt quãng:
– Anh nhớ em lắm, anh nhớ cái mùi lồn đặc biệt của em lắm. Nói dại, nếu anh không chịu nổi mà đi mượn một chiếc lồn khác để dùng một thời gian thì em nghĩ sao, em có bỏ anh không?
Kim im lặng. Kim đoán chồng đang thử mình. Làm gì có chuyện như thế được. Một người chồng tốt như Văn làm gì có chuyện lại đi tìm một chiếc lồn khác được. Nhiều người, người ta còn xa nhau cả đời ấy chứ, ba năm thì ăn thua gì so với một đời người. Sao Văn lại hỏi vậy, Văn cứ làm như chỉ có đàn ông là không chịu nổi cái khoản ấy còn đàn bà thì sao? Chắc đàn bà không thèm muốn cái đó chắc? Như cái cô giáo viên nhà ở bên cạnh ấy, anh chồng mới đi ý được có vài tháng, gửi bao nhiêu thứ về cho cô ta mà cô ta vẫn cứ đi với trai thì sao. CÔ ta khóa cửa lại, nhốt con ở trong phòng và đi suốt đêm với tình nhân, sáng ra cô ta mới về, mặt mày phờ phạc vì chơi bời mần mò nhau suốt đêm làm gì chả mệt cơ chứ. Nghe nói tay tình nhân lại là trai tơ chưa vợ, khỏe như một con voi, hẳn hắn phải quần chiếc lồn của cô ta suốt đêm là cái chắc. Bà cụ hàng xóm thấy chướng tai gai mắt quá bèn góp ý với cô ta. Cô ta không những không nghe lại còn mắng như tát nước vào mặt bà cụ : “Đèn nhà ai người ấy rạng, việc gì mà phải chõ mõm vào chuyện của người khác”.
Thấy vợ lặng thinh, Văn tưởng vợ đang buồn vì câu nói của mình, anh bèn hôn vào mắt vợ, an ủi:
– Anh đùa vậy thôi, làm gì có chuyện đó. Anh yêu em mà.
Thế mà chuyện đó lại xảy ra thật.
Ngay cả những lúc bình tâm nhất, Kim vẫn không thể hiểu nổi, một con người như Văn lại có thể phụ tình như vậy Chả lẽ đàn ông không thể sống thiếu được chiếc lồn hay sao?