Hai người cứ thế lời qua tiếng lại, xỉ vả nhau, chỉ còn thiếu nước nhảy xổ vào nhau mà cấu xé nữa thôi. Tôi nghĩ, ba má tôi thật giống dân hàng cá hàng tôm ngoài đường, ngoài chợ đang tranh chỗ bán của nhau hay đang tranh khách hàng. Vì đồng tiền họ có thể choảng nhau đến cheat được. Còn ba má tôi sẽ choảng nhau vì cái gì? Đáng lẽ ra tôi gặp những điều bất hạnh như thế này ở đời thì ba má phải giang rộng cánh tay ôm tôi vào lòng và tha thứ cho tôi tất cả Sự thật lỗi lầm này cũng do ba má tôi một phần. Tôi lớn lên như một bông hoa dại trên đồng cỏ, chẳng được ba hay má ban phát cho một tình thương thừa thãi nào bao giờ cả Tôi thiếu thốn tình cảm ngay từ tấm bé. Đằng này họ không đoái hoài gì đến nỗi khổ của tôi đã đành, lại còn mưa toan đày ải tôi. Trước mắt họ, tôi chẳng khác gì một tảng đá cản đường hoan lạc tự do của họ ở đời. Thôi thà ra đi sống với bà dì quái dị còn hơn là sống với ba má trong một gia đình mọt ruỗng sự thành thật và đầy ắp dối trá . Tôi buồn rầu nhận ra điều đó và xách gói ra đi.
Ngày tiếp ngày trôi ới quá nhanh. Năm tháng trôi đi cũng không kịp nhận ra. Ngày tôi trở ra Hà Nội, tôi cũng không còn nhớ rõ tâm trạng mình lúc đó ra sao. Tôi vui hay buồn? Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ tâm trạng tôi lúc đó giống tâm trạng của anh lính sống sót sau chiến tranh tàn khốc đẫm máu trở về. Vui thì ít mà xót xa thì nhiều. Tình yêu, đã từ lâu đối với tôi chỉ còn là hai từ vô nghĩa, chỉ còn là tiếng vọng xa xăm từ thời con người còn ăn lông ở lỗ vọng lại.
Tôi ra Hà Nội được vài ngày thì bác tôi tới thăm. Sự có mặt của bác tôi làm má phấn chấn lạ thường. Khuôn mặt bà tươi rói, môi đỏ hồng và mắt sáng long lanh. Mọi cử chỉ của bà đều trở nên linh hoạt. Từ lời ăn tiếng nói cho tới dáng đi của bà đều mang màu sắc của mùa xuân. Điều này không bao giờ có được khi bà ở gần ba tôi.
Hôm đó ba tôi không có nhà. Má sai tôi chạy ra chợ mua đồ ăn về làm cơm thết bác. Bác tôi vốn là khách quí của gia đình tôi từ trước cho tới nay. Tôi lấy tiền, cầm làn, chào bác, rồi đi. Mặt bác sáng rạng rỡ khi thấy tôi nói, tôi chạy ra chợ. Tôi rất quí ông bác này. Ông rất tâm lý, bao giờ tới chơi cũng nhằm vào lúc ba tôi không có nhà. Và, không bao giờ quên cho má và tôi những món quà mà má và tôi ưa thích. Má thì nước hoa, son phấn, toàn những thứ hàng ngoại đắt tiền. Tôi thì bánh kẹo, trái cây và vải may quần áo, cũng toàn loại vải ngoại đắt tiền. Nghe nói ông bác tôi đi nước ngoài xoành xoạch.
Lúc đầu tôi định cuốc bộ ra chợ nhưng lại sợ má chờ nên tôi quay về nhà lấy xe. Biết đâu ông bác đang đói bụng cần có cơm ăn ngay? Chìa khóa xe tôi để trong hộc bàn ngoài bếp. Tất nhiên là tôi phải ra bếp để lấy chìa khóa. Cửa bếp hé mở. Qua khe hở tôi nhìn thấy má đang nằm tênh hênh trên mặt bàn, mông đít và âm hộ ở trần. Lần đầu tiên trong đời hôm nay tôi được nhìn thấy lồn má. Cái lỗ hở dang dàn ra, phập phồng lên xuống theo hơi thở của má. Nơi đó hai mươi lăm năm về trước tôi đã chui ra để làm một con người, làm một đóa hoa đời. Ông bác tôi đang đứng rạng chân, quần tụt xuống quá gối, lên gân cốt phóng con cặc to bự vào nơi hai mươi lăm năm trước cái đầu tôi đã nhô ra, thụt vào tại đó. Mỗi lần ấn con cặc vào lỗ, ông bác lại kêu đánh hự một cái và đít má tôi lại nảy lên. Một lát sau tôi thấy hai chân má tôi quặp chặt lấy hông ông bác, mông ông bác cong lên, đầu ông bác chúi xuống, gật gật như tỏ tình đồng ý với má về một điều gì mà không thế diễn đạt điều đó buông lời nói được. Ông bác gục mặt xuống lồn má tôi. Lát sau ông ngẩng lên, lấy một tờ giấy chùi mồm để bên cạnh, lau các mép lồn cho má, đỡ má dậy nhẹ nhàng, thận trọng như đỡ một sản phụ ngồi dậy vậy. Ông mặc quần áo cho cả hai người. Qua khe hở tôi thấy hai má má tôi ửng hồng như má con gái đang tuổi dậy thì vậy. Má hôn nhẹ vào môi ông bác, nói giọng âu yếm, pha chút nũng nịu mà theo tôi không hợp với lứa tuổi của má nữa:
– Bộ hôm nay anh nứng quá hả cưng?
– Hôm nào mà anh chả nứng, cứ gì hôm nay.
– Mọi hôm cưng còn bế em vào được tới giường mới mò lồn em, mà hôm nay cưng đâu có chờ được, cưng vật em ra ngay trên bàn, cưng mò lồn em ngay sau khi con nhỏ ra đi, không kịp cởi hết quần áo ra nữa cưng đã xỏ con cặc vào rồi, cưng cứ như hổ đói gặp con mồi ngon ấy thôi, sao thế hả cưng?
– Ba ngày nay không được nhìn thấy em, không được sờ lồn em. Từ hôm con nhỏ về tới nay đã ba ngày rồi còn gì phải không em? Anh cứ tưởng như là đã ba tháng. Anh nhớ đến phát điên lên được.
Giọng má tôi vẫn nũng nịu:
– Bộ cưng nhớ em hay nhớ cái lồn của em?
– Anh nhớ cả hai thứ.
Vừa nói ông bác lại vừa thò tay vào quần má, mò lồn. Má cũng lại bắt đầu vuốt ve cái đũng quần đã lù lù một đống của ông bác…
Trời? Ông bác và má tôi. Ba tôi và người đàn bà lạ. Tất cả cứ lần lượt riêu qua trước mắt tôi. Lòng tôi buồn rầu vô hạn. Tim tôi thắt lại. Tôi lặng lẽ bỏ ra ới. Ba tôi giờ này vẫn chưa về. Chắc là đang vui thú chăn gối với những người đàn bà xa lạ nào đó?
Tôi trệu trạo lùa từng hạt cơm vào miệng trong lúc má và ông bác vui vẻ gắp thức ăn vào bát cho nhau, mắt không ngớt đưa tình khiến tôi có cảm tưởng, ăn xong rồi họ lại có thể say sưa làm tình được ở bất cứ chỗ nào, trong bếp, trên bàn, hay trên sàn nhà cứng nhắc đi chăng nữa. Chỗ nào cũng là nơi tự tình nên thơ của họ và biết đâu họ còn làm tình ngay trước mắt ‘tôi nữa cũng nên, vì lúc đứng nấu cơm ở ngoài bếp, tôi nghe hai người nói chuyện với nhau trong phòng khách, tuy họ nói rất nhỏ song tôi vẫn nghe được một cách rõ ràng. Má bảo ông bác:
– Anh này, từ nay con nhỏ ra ngoài này rồi mình phải cẩn thận nhé, đừng để nó biết chuyện. Khi có nó ở nhà anh đừng mơn trớn em, đừng có sờ vú em hay sờ lồn em nhé. Có lẽ mình nên tìm một chỗ khác kín đáo hơn anh ạ. Hay mình thuê nhà trọ tư nhân vậy hả anh? Ở Hà Nội này thiếu gì nhà trọ tư nhân, cứ cho chúng một ít tiền là miệng chúng câm như hến thôi. Đừng vào nhà trọ của nhà nước làm gì,
chúng nó hỏi giấy đăng ký kết hôn dấy.
Ông bác an ủi má:
– Em đừng lo gì cả về chuyện này. Kẻ cướp, bà già gặp nhau, nó cũng như mình thôi, em không quên là nó mang trống khi còn ở nước ngoài đấy chứ? Mình chẳng phải đi đâu cả em ạ. Mình cứ tự do mà sờ lồn sờ cặc nhau, hôn hít nhau và làm tình ngay trước mặt nó. Sợ gì hả em? Anh tin nó cũng chẳng xấu hổ, xấu hiếm gì đâu em ạ, nếu nó xấu hổ nó không chịu được thì nó bỏ đi, cỏn không, nếu nó muốn, mình cho nó chơi chung cũng được Anh cũng muốn thử cái lồn của nó một lần xem sao. Trông con bé ngon mắt quá em ạ, hai cái vú nó cứ thây lẩy ra thế nay này. Gái một con trông mòn con mắt có khác.
Rồi như sợ mình đã nói quá đà, đã dại dột thể hiện lòng mong muốn độc ác, dã man được chiếm đoạt chiếc lồn của con gái người tình, ông bác tỏ ra hối hận, liền ôm lấy má, nói:
– Anh nói thế thôi chứ quyền quyệt định là ở em. Anh mê em nhất trên đời này. Lồn nào cũng chẳng bằng lồn của em. Đàn bà hồi xuân ai so sanh được. Nếu em không muốn thì anh cũng chẳng bao giờ cồ ý định hiếp nó làm gì. Báu gì cái của đã trăm thằng ở bên đó xỏ con cặc vào lồn rồi, lỗ lồn nó rộng hơn lỗ lồn mẹ là cái chắc.
Đang ăn, ông bác dừng lại báo với má một tin vui:
– Anh quên nối cho em biết – ông bác quay sang má vừa lúc má đang lựa một khúc cá rất ngon mà tôi đã đứng cả tiếng đồng hồ ngoài bếp để rán, bỏ vào bát ông – anh nhận được điện của thằng Thanh Xuân hồi sáng. Ngày mai nó bay về Hà Nội em ạ. Cái thằng đến là giỏi, còn trẻ thế mà đã là tiến sĩ rồi đấy em ạ.
Thanh Xuân ! Ông anh họ tôi. Làm sao tôi có thể quên được hắn.
Một hôm tôi ở buồng tắm bước ra, chỉ có một chiếc khăn mặt bông quấn ngang người, đã thấy ông anh họ ngồi chờ trong phòng từ bao giờ. Gã cười. Hai hàm răng trắng sáng lấp lánh. Gã mới từ thành phố khác về đây để làm tiếp đề tài tiến sĩ. Chẳng biết gã có phù phép gì mà cô gái nào cũng chạy theo hắn, cũng dính hắn như nhựa mít dính chuồn chuồn vậy.
– Xin lỗi em, anh gõ cửa mãi không ai ra mở nên anh đã tự đẩy cửa vào. Sao em tắm mà không gài cửa, nhỡ có thằng đàn ông nào có ý xấu thì sao?
Thời kỳ này bụng tôi đã to. Hai vú căng nhức nhối. Đầu vú thâm lại. Mông phình ra to hơn trước rất nhiều. Cơ thể tôi căng phồng trong tấm khăn tắm. Gã anh họ nhìn tôi chằm chằm như nuốt chửng tôi vào bụng. Cái nhìn khiến tôi sởn tóc gáy, hoảng sợ. Linh tính báo cho tôi biết một điều chẳng lành sẽ xảy ra. Tôi vơ vội bộ quần áo mặc nhà chạy ra nhà tắm để thay. Đúng lúc đó gã anh họ của tôi vọt đứng lên, ôm chầm lấy tôi. Tôi chống cự, dùng hết sức lực của đôi tay đẩy hắn ra. Hắn ghì tôi vào người hắn. Hai bean cứ thế giằng co, một lúc vẫn chưa phân thắng bại. Bỗng chiếc khăn tắm như đồng lõa với hắn, tuột khỏi người tôi, tụt xuống sàn nhà. Cả lấm thân căng phồng của tôi bày ra trước mặt hắn: hai trái vú đồ sộ, hai đầu vú thâm đen, cái bụng to tròn, cặp mông phốp pháp, âm hộ to bự múp míp với những đám lông dài rậm rạp tụt lùi xuống hậu môn. Mặt gã đờ ra. Mắt gã dại đi. Gã lắp bắp những gì tôi nghe không rõ. Tôi chỉ nghe được hai tiếng “trời ơi” thoát ra từ miệng gã . Gã chộp lấy tôi, ghì vào người như một người đã lên cơn điên. Gã hôn vào miệng tôi, hai tay gã quờ quạng sờ nắn vú và lồn tôi. Tôi biết sức lực tôi không thể địch nổi sức lực gã, nhất là sức lực gã lúc này lại được cơn điên hỗ trợ. Tôi bèn dùng đến chiến thuật “mềm nắn rắn buông”, đánh vào tình cảm huyết thống của hắn:
– Anh Thanh Xuân? Đừng làm thế, chúng mình là anh em con chú con bác mà anh, “xảy cha còn chứ’, mình có họ hàng gần lắm đó anh, đừng làm hại em như thế, đừng có “họ nhà tôm đội cứt lên đầu’ như thế rồi em sẽ giới thiệu con Tuyết Lan, bạn em cho anh, nó đẹp lắm.