Nàng ngồi lên bụng anh, xoay lưng lại mặt anh, nhổm mông lên, dùng hai ngón tay banh hai mép lồn ra, cầm con cặc của anh ca ca lên khe lồn cho con cặc ướt át thêm rồi hướng đầu con cặc tới lỗ âm đạo như hướng con thuyền vào bến. Khi đầu con cặc đã nằm gọn trong lỗ như con thuyền đã vào bến, nàng bắt đầu nhún nhảy, đẩy thêm con cặc lút sâu vào trong lỗ. Thomas sướng rên người. Anh nhắm mắt lại để tận hưởng những phút giây sung sướng kỳ lạ này. Hai tay anh đưa về phía trước, nắn bóp đôi vú và cặp mông mịn màng của nàng khiến nàng càng đam mê như đang được ăn một bát phở ngon lành lại còn được tiếp thêm những gia vị kích thích nữa. Càng đam mê nàng lại càng sung sức. Nàng cứ nhấp nhô lên xuống mỗi lúc một nhanh hơn, một mạnh hơn. Hai mép lồn cứ mở ra lại khép vào ôm chặt lấy con cặc to bự, bóng nhẫy của anh. Trước mặt anh đang diễn ra một cảnh tượng huyền bí của loài người, một bức tranh tự nhiên sinh động đã có từ thời thượng cổ xa xưa. Trước mặt anh là chiếc lồn với những sợi lông đen mượt, ướt đẫm chất nước sanh sánh, nhờn nhờn đang nuốt một con cặc. Anh thít bụng lại từng đợt. Nàng bỗng kẹp con cặc của anh chặt hơn trước bằng cách co thắt các cơ bụng và các miếng thịt bên trong lỗ âm đạo lại. Hết co lại dán, hết dán lại co. Anh có cảm tưởng ruột gan mình bị thắt lại, rã rời. Tinh khí bắn ra, từng dợt, nóng hổi trong lỗ âm đạo. Nàng xoay mông xung quanh con cặc anh càng nhanh, tựa hồ mông nàng là mặt thớt trên của chiếc cối xay bột mà bộ hạ anh là mặt thớt dưới, còn con cặc anh là cái trụ của chiếc cối vậy Nước từ trong bụng nàng chảy xuống cửa mình, trào ra ngoài lênh láng. Họ ôm nhau, lịm đi. Chỉ vài phút
sau họ lại tỉnh như sáo, máu nóng lại dồn lên. Họ quyết tâm làm tình suốt đêm nay. Họ có cảm tưởng, càng làm càng khỏe, càng dai sức và càng yêu nhau hơn.
Lúc này Thomas mới thấy quyết định của mình là chính xác. Giữ Thu Nguyệt lại cho riêng mình là hơn tất cả Tội gì mà góp gạo ăn cơm chung với làng. Gạo của chúng nó tuy là gạo mới nhưng chắc gì đã ngon. May mà Thomas chưa ngỏ ý chơi chung ra với Văn và Hiền Lương, nếu không chắc gì thằng Văn nó đã tha chiếc lồn của Thu Nguyệt, nó xơi tái chiếc lồn đó đêm nay là cái chắc. Chắc chắn nó ôm riết’ lấy cái lồn đó suốt đêm và nhường cho Thomas cái lồn tơ khờ dại như hươu non của Hiền Lương. Chiếc lồn trinh ngây thơ đó chỉ để cho Thomas mơn trớn vuốt ve cho thích mắt thích tay thôi chứ dứt khoát không biết chiều con cặc của Thomas như chiếc lồn của Thu Nguyệt. Thomas là loại người thực tế, anh cần gì một chiếc lồn trinh. Khái niệm trinh tiết đối với anh chẳng mang một ý nghĩa gì cả . Trước đây có nhiều cô đến với anh kiêu kiêu tự đắc vì cho rằng mình đáng giá ngàn vàng vì mình còn cái màng trinh ở bên trong âm đạo, đến lúc vào cuộc lúng ta lúng túng, rúm ró vì sợ đau không cho anh sờ lồn, không cho anh xỏ con cặc vào lồn làm anh mất cả hứng. Thế là cái kế hoạch rủ Văn và Hiền Lương vào hội vào thuyền với anh không còn quyến rũ anh nữa.
Thời gian trôi như mây như mưa , chẳng có cách gì mà giữ thời gian lại được. Mới ngày nào tôi còn ngỡ ngàng tới đây gặp nàng ở cổng ra vào, cùng nàng đi bộ suất mười ba tầng mà nay thời hạn học ngoại ngữ của tôi ở trường này đã hết. Cuộc đời lúc nào cũng đầy những bất ngờ. Nếu tôi không sang đây công tác, nếu tôi không được gửi về trường phiên dịch để học thêm ngoại ngữ thì làm sao tôi có thể quen nàng được? Buổi đầu quen nàng cũng thật là bất ngờ. Tôi đứng chờ thang máy đã lâu. Tòa nhà cao tầng chọc trời này mà chỉ có được một chiếc thang máy duy nhất. Tôi cũng chịu không sao hiểu nổi cung cách làm ăn của cái anh chàng Van này nữa. Tôi chờ lâu quá, cơn sốt ruột nổi lên bóp chặt lấy lòng kiên nhẫn, đành cuốc bộ. Khổ một nỗi tôi lại sống trên tầng chót của tòa nhà như ở trên một chuồng cu vậy. Đó là tầng thứ mười ba. Con số 13 là con số kiêng kị của dân Nga, cũng như dân Việt kiêng kị con số 7 và con số 3 vậy, “chớ đi ngày bảy chớ về ngày ba”. Khi nhận phòng, bà thường trực hình như có cảm anh với tôi nói:
– Số thứ mười ba đấy, anh không kiêng à?
– Dạ, cháu thì thế nào cũng được bà ạ.
– Dễ tính quá nhỉ, thế mà đã có khối anh chị sinh viên không chịu ở tầng mười ba, phòng số mười ba đâu nhé, họ sợ gặp rủi ro thi không đỗ.
Bà già không ngờ được chính cái số mười ba bất hạnh đó lại là số mười ba hạnh phúc nhất của tôi sau này. Ngày trước khi còn sống ở Việt Nam, mỗi khi có việc đi đâu xa phải chen tàu xe, tôi đều chọn ngày lẻ để đi cho đỡ phải chờ xe, chen xe chật chội, vì tôi biết thóp được các con buôn không ưa chuộng đi lại vào những ngày lẻ này.
Khi tôi bò xuống được dưới nhà thì chân tôi đã rời rã. Lâu ngày không hoạt động chân tay có khác. Tôi đành đứng lại để thở và để nghỉ ở cửa ra vào. Vừa lúc đó có hai cô gái từ ngoài phố bước vào. Họ vừa đi vừa ríu ra ríu rít, như chim non vỡ tổ.
Một cô:
– Hình như thang máy không làm việc đâu Hiền Lương ạ. Tao vừa thấy có một ông đi bộ xuống đang đứng thở dốc kia kìa.
Cô gái có cái tên Hiền Lương đánh rơi chiếc túi đựng đồ ăn. Bao thứ trong túi đều tuột cả ra ngoài: nào cà chua, cà rốt, nào rau cải, dưa chuột. CÔ vội cúi xuống nhặt cho vào túi Lúc cô cúi xuống tôi nhìn rõ cặp mông cô: thon thả, tròn trịa. Cặp mông đầy khêu gợi con mắt đàn ông cứ lộ ra mỗi lúc một rõ, mỗi lúc một gần theo bước đi của cô khiến tôi không sao cất nổi bước chân để đi tiếp theo kế hoạch đã có sẵn trong đầu tôi. Chiếc váy mùa hè quá ngắn của cô cứ tốc lên mỗi khi cô cúi xuống nhặt các thứ rơi vãi cho vào túi. CÔ bạn lúc này đã đi xa, đang bắt đầu leo lên bậc thang thứ nhất.
– Thôi tao về nhé, tối tao lên.
Cô bạn có cặp đùi dài và thon thả. Váy mùa hè cũng quá ngắn, chỉ tới ngang đùi, khi bước đi tà váy tốc lên cũng hết sức khêu gợi. Tôi thầm nghĩ: “Đàn ông ở đây sướng thật, tha hồ mà mát mắt, chả bù cho ở nhà, suốt ngày chỉ được nhìn thấy có mỗi một chiếc quần đen”. Lúc này cô bạn đã biến. Cặp đùi dài thon thả với tà váy tốc lên tới nửa mông đã mất hút.
Tôi chạy lại giúp cô gái còn lại nhặt đồ rơi cho vào túi mắt không dám nhìn xa hơn những quả dưa chuột đang nằm trước mắt, vì xa hơn những quả dưa chuột là hai vế đùi trắng muốt đang kẹp lấy một khoảng đen đen mờ mờ, ảo ảo hiện sau lớp vải ny lông mỏng dính màu hồng của chiếc quần xi líp. Mãi tới lúc quả dưa chuột cuối cùng đã được nhặt lên, cô gái mới nhìn tôi.
– Cám ơn anh – cô nói.
Trông cô còn trẻ lắm. Trẻ tới mức tôi sợ không dám gọi bằng chị theo thói xã giao thông thường. Song tôi cũng không dám gọi bằng em. Tôi không bạo mồm bạo miệng, giỏi tán gái như những thằng bạn khác hay như Đắc. Gặp phải tay mấy thằng bạn hay Đắc thì chúng đã anh anh em em ngọt như mía lùi rồi.
Tôi lúng túng:
– Bạn để tôi mang giúp cho. Bạn ở tầng nào?
– Dạ thôi, khỏi phải phiền anh. Em mang lấy cũng được mà
Trong tôi không chỉ có lòng từ thiện “giữa đường thấy cảnh bất bình thì ra tay” mà còn có một ý nghĩ khác vụt lóe lên trong đầu tôi, một ý nghĩ man rợ của bất kỳ người đàn ông nào. Tôi khẩn khoản nói với người con gái:
– Thang máy không làm việc đâu. Thôi để tôi sức dài vai rộng tôi mang cho.
– Vâng, thế cũng được, nhưng phiền anh quá, em ở tầng mười ba.
Chúng tôi cùng bước lên những bậc thang cong cong lượn theo hình chôn ốc. Cặp đùi thon thả chuyển động thoăn thoắt trước mắt tôi. Hai mông tròn trịa nảy nảy theo nhịp bước chân. Tà áo đầm phấp phới, bay nhè nhẹ, sóng sánh lượn trên mông. Tuổi trẻ và sắc đẹp tự nhiên của người con gái làm bước chân tôi loạng choạng, run rẩy trên những bậc thang. Tuy vậy, cuối cùng tôi cũng lên được tới tầng cao chót vót. Bà thường trực tầng trông thấy tôi, đon đả:
– Ồ anh đã về rồi à? Anh đi chóng quá. Chìa khóa anh Thomas gửi đây này?
– Dạ, cháu đã đi đâu bà ! Bây giờ cháu mới đi đây.
Bà thường trực ngạc nhiên, chằng hiểu gì. Bà nghĩ, có lẽ tôi quá kém tiếng Nga nên không hiểu bà nói gì. Tôi trao gói đồ cho nàng, không quên được cái đám lông đen đen mờ ảo bên trong chiếc quần xi líp màu hồng nhỏ xíu của nàng.
Khi vui con người không còn có khái niệm về thời gian. Những ngày hạnh phúc bên nàng vút đi như một giấc mơ. Nay mai tôi phải từ giã nơi đây, trả lại căn phòng ghi dấu ấn của bao kí niệm để trở lại nơi tôi đã làm việc và sẽ làm việc với cơ quan, sẽ chẳng bao giờ có được những giây phút sống vô tư, hồn nhiên hưởng lạc thú nữa. Cát bụi lại trở về nơi cát bụi. Tôi lại trở về với cuộc sống vô vị ở một căn hộ tập thể với 8 tiếng đồng hồ mòn đít ở cơ quan. Phải thận trọng từng cử chỉ, phải dè xẻn từng lời nói. Phải đi đến nơi về đến chốn chẳng khác nào khi còn ấu thơ sống trong sự kiểm soát ngặt nghèo của những bậc cha mẹ ki tính. Đi, có người biết mình đi đâu. Về, có người biết mình về lúc mấy giờ. Đến ăn gì cũng còn có người biết nói gì tời ai đến chơi, ai ngủ lại…