Đã lâu chúng tôi không gặp nhau, như con nước dâng lên bị nghẽn lại, lúc chúng tôi gặp nhau là lúc con nước không còn bị bất cứ vật gì cản trở nữa, cứ thế mà dâng lên mà tràn ngập mọi bến bờ, chúng tôi lao vào nhau, ngã vào vòng tay của nhau, trao cho nhau những nụ hôn đắm đuối. Chúng tôi im lặng nhìn nhau, không ai nói với ai lời nào cả Sự yên tĩnh lúc này là vật quí giá nhất trên đời. Chúng tôi nằm im bên nhau, cùng nghe tiếng đập dồn dập của hai trái tim. Bên ngoài mưa vẫn đập mạnh vào cửa sổ. Cái đêm mưa gió bão bùng bên ngoài đó cũng là đêm cuồng phong của hai chúng tôi ở bên trong.
Tôi hỏi nâng:
– Em có đợi anh không?
Những phút điên loạn đã trôi qua, lúc này tôi mới trở lại trạng thái bình thường.
– Có chứ. Em cứ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời mưa và chờ anh. Ngày nào cũng hy vọng nhìn thấy bóng dáng anh trong làn mưa đó. Và hôm nay em đã nhìn thấy anh. Em biết thế nào anh cũng đến. ‘Nhưng tại sao lâu thế rồi mà anh không tới thăm em? Bộ anh không nhớ em hay sao? Bộ anh không yêu chiếc lồn của em nữa hay sao? Hay là anh chuyển sang yêu chiếc lồn của Tuyết Lan rồi? Anh có nhớ chiếc lồn của em không?
– Có chứ, nhớ lắm, nhớ như nỗi nhớ của anh lính lái xe “nằm ngửa nhớ trăng, nằm nghiêng nhớ suối, nôn nao ngồi dậy nhớ lưng đèo”. Nằm ngửa, nầm nghiêng, nằm sấp hay ngồi dậy anh chỉ nhớ có mỗi chiếc lồn của em thôi. Nếu không nhớ thì anh đã không đội mưa trên đầu mà xuống đây với em, phải không nào?
Nàng cứ vặn vẹo tôi mãi, nào là nhớ sao đã bốn tuần nay không tới để chiếc lồn của nàng sầu muộn khóc hết nước mắt vì cô đơn, nó đã định đi tìm con cặc khác rồi. Tôi biết nàng nói vậy là dọa gân cất của tôi và cũng là để cảnh cáo thái độ thờ Ơ của tôi đối với nàng, nào là nhớ mà sao không biểu hiện nỗi nhớ đó bằng hành động… Tôi định kể cho nàng nghe những con chồn hôi đã đánh hơi, khịt mũi và tôi trước sau chỉ là một con thỏ đế mà thôi, song vội khôn ngoan kìm lại, chỉ nói một cách chống chế: “ờ, anh bận quá mà, việc cơ quan tự nhiên nhiều, có mấy ông ở trong nước sang, phải giúp các ông ấy nên không có thời gian, em đừng giận anh, tội nghiệp!”
Nàng tin tôi. Nàng nói:
– Ừ thôi được rồi coi như là vẩy. Còn đêm nay thì ở lại đây với em thôi, mưa như thế này về trên ấy làm gì nữa. Đằng nào ngày mai cũng là ngày nghỉ mà.
Để chuộc lại tội lỗi, tôi nói:
– Ừ anh ở lại.
Tôi đã đến đây vì tiếng gọi của chiếc lồn thì còn chần chừ gì nữa mà không “ừ”. Vả lại, nếu cuộc đời lúc nào cũng sợ sệt, nghĩ trước, nghĩ sau, đề phòng cái này, đề phòng cái nọ thì còn gì là hứng thú nữa? Nhiều khi cũng phải quên chúng đi để mà thường thức mùi đời, mà hưởng thụ chứ.
– Anh nghĩ gì thế? ôm em đi, em rét lắm. Tôi biết đó chỉ là cái “cớ”. Tôi ôm nàng vào lòng.
– Để anh sưởi ấm cho em. Nhưng trước khi sưởi ấm để anh cởi quần áo cho em đã.
Khi cả hai đều đã trần truồng, tôi nằm đè lên người nàng. Sau một lúc hôn hít, sờ mó, tôi hỏi:
– Em đã ấm chưa?
Nàng cười:
– Chưa, mới chỉ hôn tới rốn thôi thì chưa ấm được.
– Em là ghê lắm đấy nhé . Lần nào cũng bắt anh phải ăn lồn em thôi.
Nàng lại cười:
– Chỉ có anh mới được hưởng cái diễm phúc đó thôi. Biết bao thằng đàn ông khác mơ tưởng ngày đêm tới chiếc lồn của em mà chúng có được nhìn thấy đâu dù chỉ là một lần thôi, nói chi tới sờ mó, hôn hít, bú mớm như anh, còn than thở chi nữa. Anh mà than thở là em cho nhịn chay đấy, hay chỉ cho ăn mì không người lái thôi.
Nói cho tôi “nhịn chay” hay “ăn mì không người lái” nhưng ngay lúc đó hai đùi đã được dang ra, các sợi lông được thu gọn lại, hai mép lồn cũng đã được căng ra hai
phía. Tôi chẳng tốn một giây phút nào để làm cái công việc dọn đường đó nữa. Nàng vừa làm cái công việc đó thay tôi, vừa nói:
– Nhìn đi anh này xem có hấp dẫn không? Có thằng đàn ông nào nhìn thấy cái lồn như thế này mà lại không muốn ăn cơ chứ? Em chỉ cần bật đèn xanh là chúng xếp hàng dài cây số. Hàng còn dài hơn cả hàng mua gà đeo kính. ăn gà đeo kính làm gì cho mỏi răng mà lại chẳng được gì, vừa già lại vừa dai. ăn lồn em vừa mềm lại vừa béo ngậy. Cái lồn em đây này, có đẹp không anh? Nàng cứ lảm nhảm như một kẻ cuồng điên chẳng biết mình đang nói gì nữa.
– Em là máu lắm đấy. Ai dạy em mà ăn nói dâm đãng đến thế?
– Em chỉ dâm đãng với anh thôi. Cứ gần con cặc anh là em thấy người rạo rực, cái lồn ngứa ngáy râm ran khiến em thích nói lung tung, nói những lời dâm đãng, chứ gần những tụi đàn ông khác em có thế bao giờ đâu. Thế ngắm lồn em đã no mắt chưa? Banh ra nữa đi, thịt lồn bên trong mép đỏ ối phải không? ứ, đỏ như một miếng dưa hấu giữa mùa hay như một miếng thịt bò tươi trong hiệu phở bò đấy. Cái lỗ cũng hết sảy phải không? Vừa mềm lại vừa ấm nóng, nước trong lỗ lại nhiều, miệng lỗ nhỏ xíu như của con gái còn trinh chưa bị các con cặc của các anh thọc vào vậy. Em biết chứ vì mỗi lần em tắm em thường soi gương, banh lồn ra để nhìn nó mà . Vắng anh, không có con cặc của anh, chiếc lưỡi và mười đầu ngón tay của anh là em làm thay anh đó. Bây giờ có anh rồi em trả nó cho anh đấy. Anh muỗm làm gì thì làm, tùy anh, nhưng với điều kiện không được để nó nghỉ ngơi phút nào cả. Anh phải làm bù cho cả bốn tuần vừa qua nữa. Nó cũng đang đói đấy, ăn nó đi rồi còn để cho nó được ăn.
Tôi biết, nàng còn rất trẻ nhưng là một cô gái rất đòi hỏi trong chuyện ái tình. Mỗi lần gần tôi là nàng như điên như dại. Nàng có thể quần quật chơi suốt đêm không mệt mỏi. Mỗi khi nứng lên nàng vò bóp hai trái vú của mình, nảy người lên, vặn vẹo hai mông, cho một ngón tay vào mồm thấm nước bọt rồi đút vào cửa mình chọc liên hồi. Hết chọc vào lỗ lại chà. sát lên miếng thịt nhỏ tý xíu, đỏ lựng. Chỉ trông nàng quằn quại mê man như thế người tôi đã bốc lửa rồi, con cặc không ngừng ngóc đầu dậy. Không như Kim, mỗi lần làm tình với tôi, Kim nằm bất động từ đầu trận tới cuối trận cứng đơ như một con cá chết. Tôi mê cái điên loạn của Hiền Lương. Tôi nghĩ, có lẽ lúc làm tình với nhau người ta cần phải như thế, người ta cần phải sống hết mình, thẳng thắn với nhau ngay cả trong chuyện làm tình. Người ta cần biểu lộ chân thành những rung cảm của lòng mình, nếu không chẳng còn chi là hứng thú nữa.
“Lệnh ông không bằng cồng bà”. Cồng bà đã vang lên, tôi bắt đầu ăn lồn nàng. Hết ăn lồn lại đến ăn vú. Vừa ăn tôi vừa nghĩ, không hiểu sao trời lại khéo sinh ra những người con gái để mà xinh, mà dẹp và trời lại khéo sinh ra những người con trai để yêu người con gái tha thiết, cũng như trời lại khéo cho giống đực một con cặc và cho giống cái một chiếc lồn để chúng tìm đến nhau, mê nhau say đắm. Và, cũng thật là kỳ lạ, người đàn ông nào cũng thích được sờ lồn, sờ vú người đàn bà, nhất là chiếc lồn đó, đôi vú đó lại đẹp lại quyến rũ như chiếc lồn của nàng, đôi vú của nàng nhưlúc này đây, và người đàn bà nào cũng thích được người đàn ông sờ mó, mân mê chiếc lồn và đôi vú của mình. Cái bàn tay của người đàn ông, những ngón tay của người đàn ông thật là huyền diệu. Những ngón tay diệu kỳ đó chạm vào mu lồn, chạm vào da thịt vú mang lại biết bao cảm xúc cho người đàn bà. Đê mê, rạo rực khiến họ mong những giờ phút như thế cứ kéo dài mãi. Cuộc đời có ý nghĩa và đẹp đẽ biết bao nhiêu khi người ta đang yêu và được yêu Nếu trên trái đất này anh yêu không còn nữa, những nụ hôn không còn nữa, những vòng tay nóng bỏng không còn nữa thì hỏi còn lại những gì? Cuộc đời thiếu tình yêu sẽ lạnh lẽo, tối tăm chẳng khác gì trái đất thiếu ánh sáng của mặt trời.
Tôi thấy nàng rướn người về phía trước. Cái cổ vốn đã cao lúc này trông càng cao. Ba ngấn càng hiện ra trắng trẻo trước mắt tôi. Trán nàng lấm chấm mồ hôi. Tôi hỏi đùa nàng:
– Em còn rét nữa không?
Nàng không trả lời. Nàng đang tự bóp vú mình. Hai tay nàng dồn hai trái vú sát lại với nhau. Bỗng nàng nâng đầu tôi lên, kéo đầu tôi ra khối lồn nàng. Nàng cầm con cặc của tôi kẹp vào giữa hai trái vú, rồi bất thình lình nhét nó vào miệng. Con cặc tôi to và dài thế mà cứ như một trò chơi trong miệng nàng. Tôi có cảm tưởng miệng nàng được cấu tạo bằng một lớp cao su co dàn vậy. Tài tình thật! Tôi đưa ngón tay chạm vào ranh giới tiếp giáp giữa hai làn môi của nàng và con cặc của tôi. Động tác này mang lại cho tôi bao hưng phấn. Tôi nhắm mắt lại tận hưởng niềm khoái lạc đang lan tràn khắp cơ thể. Tôi nghe nàng nói:
– Của quí của anh dành cho em đó. Tý nữa sẽ cho nó đạp thật sâu trong lỗ của em. ôi, em nứng quá rồi anh ạ, mình cho chúng nó gặp nhau đi thôi.
Chúng tôi ngồi dậy để tìm tư thế phù hợp. Trông chúng tôi thật là đam mê và điên dại, chỉ toàn thấy vú , thấy mông, thấy con cặc. Đầy khêu gợi hoang dã. Tôi tựa lưng vào tường. Nàng ngồi lên lòng tôi. Chúng tôi ôm lấy nhau. ở tư thế này các bộ phận của chúng tôi đều chạm vào nhau. Môi tôi chạm môi nàng. Ngực tôi chạm ngực nàng. Bộ hạ tôi chạm âm hộ nàng.
Nàng luôn là người chủ động. Hình như thời cổ xưa, thời con người còn ăn lông ở lỗ, thời con người còn ở trần truồng chưa có khái niệm về quần áo đang hiện về trong tấm gương phản chiếu treo trong phòng. Nàng cầm con cặc tôi trong tay đập đập lên mu lồn, dùng đầu của con cặc tẽ hai mép to ra, quét lên hai mép nhỏ đã ướt nhoẹt. Nàng cứ cọ đi cọ lại mãi như thế, rất lâu rồi nhẹ nhàng điêu luyện như một con mèo cái lái đầu con cặc vào lỗ Nàng say mê với cương vị người chủ của mình, lao động không hề biết mệt mỏi. Cả một khối ướt nhoẹt lẫn lộn đỏ đen đang lên xuống nhấp nhô ở trong gương. Hình ảnh tổ tiên của con người cũng đang ở trong đó. Trong gương: con cái đang thè lưới liếm lông ở ngực con đực. Hai tay con đực đầy lông lá đang ôm riết lấy hai mông phốp pháp của con cái, ghì chặt bộ hạ của con cái vào bộ hạ của mình. Hai hòn dái của con đực săn lại, tròn căng, nhảy tưng tưng. Chúng thi nhau quấn quít, vuốt ve, bắt chấy bắt rận cho nhau một chập, rồi con cái bỗng phi nước đại chồm chồm trên mình con đực, tinh khí con đực phóng ra đầy lỗ âm đạo của con cái, nước nhờn của con cái cũng ộc ra lênh láng. Một lát sau cuộc sống bình yên lại trở về với loài người trên mặt đất.
Thói đời bao giờ cũng vậy, người cổ xưa nói đâu có sai “sướng lắm thì khổ nhiều’. Sướng vì cái lồn tới mức như điên như dại thì cũng có lúc phải khổ về cái lồn, mất
ăn, mất ngủ, lo lắng buồn phiền vì nó.
Một hôm, nàng khoe với tôi nàng đã có thai. Trời đã sang đông. Những đợt tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi. Những bộng hoa tuyết đang rắc trắng ngoài vườn. Nhà cửa, cây cối như được tạo nên bằng những tảng đá trắng, xốp mịn.
Đi dưới bầu trời đầy tuyết giá lạnh, tôi như một người đã mất cảm giác. Những hạt tuyết trắng giá lạnh cũng không kéo tôi ra khỏi nỗi bàng hoàng được. Tôi thất thểu bước đi, lòng rối ren vô hạn. Tôi phải làm gì bây giờ? Xin cưới nàng ư? Tôi có phải là con chim tự do đâu, muốn bay đi đâu chả được? Tôi có phải là cánh buồm nhàn hạ lững thững trên sông, trôi về đâu chả được? Tôi là con trâu giàđã bị người ta tròng sợi giây chão vào mũi và buộc cọc. Tôi còn có một sợi giây cáp chằng cổ ở nhà nữa. Đành rằng tôi đến với Kim không phải vì tiếng gọi của cái lồn đẹp, cũng không phải vì mùi vị của nó như tôi đã đến với Hiền Lương. Dù sao lương tâm tôi cũng không cho phép bỏ Kim được Kim có tội tình gì mà tôi bỏ? Vả lại tôi lấy cớ chi mà bỏ Kim được? Tôi biết Kim yêu tôi lắm. Ngay cả chuyện tôi yêu Hiền Lương tôi cũng đã quyết dình không bao giờ cho Kim biết. Tôi quan niệm im lặng không phải là dối trá.
Chả tội gì mà đi vạch áo cho người xem lưng, cần phải dấu kín tấm lưng trần của tôi càng lâu bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Chả tội gì lại làm cho câu chuyện thêm rắc rối, cũng chả tội gì để cho cuộc đời tôi sẽ bùng nhùng như một cái nhọt. ăn vụng và biết chùi mép. Kim sẽ không bao giờ biết được những điều bí mật về cuộc đời tôi cả. Đôi khi dù chỉ là thoáng qua, tôi có nghĩ tới trường hợp, biết đâu sau này một lúc nào đó Kim biết được những điều bí mật của tôi. Lúc đó thì sẽ ra sao? Tôi không hình dung nổi cảnh tượng lúc đó nhưng tôi tin rằng Kim sẽ đau khổ lắm. Tôi không khỏi không tranh lòng nghĩ tới Kim.
Hồi đó tôi chỉ là một anh lính vừa xuất ngũ trở về làng. Cả đời chưa biết mùi lồn đàn bà hấp dẫn ra làm sao, cũng như hàng vạn những anh lính khác trở về, được mẹ giới thiệu cho một cô gái và làm đám cưới. Tình yêu của tôi và Kim không thơ mộng và đầy hương sắc như tình yêu của những đôi trai gái ngồi hôn nhau bên rừng đào đỏ thắm nghe tiếng gió rì rào hay bên con suối trong xanh đang chảy róc rách. Nhưng trong tình nghĩa vợ chồng của tôi và Kim có vị mặn của muối và vị cay của gừng.
Kim người làng bên, nhưng không biết tôi vì Kim nhỏ hơn tôi những mười tuổi. Ngày tôi nhập ngũ Kim còn là một cô bé cổ quàng khăn đỏ. Học xong lớp mười ở trường làng, Kim thi vào trường tổng hợp, khoa văn. Kim biết mình không đẹp, không được các bạn trai theo đuổi, tròng ghẹo nên nhiều khi cũng buồn. Kim có khổ người đét quá: Con gái hai mươi gì mà chẳng thấy mông thấy vú đâu cả. Riêng có đôi mắt là kéo lại tất cả. Đôi mắt, mà một người bạn học đã nói, nhìn vào đó là nhìn thấy ánh trăng. Đôi mắt đã thay Kim nói lên tất cả những gì Kim muốn nói mà không phải dùng một thứ ngôn từ nào cả. Chính Kim đã đánh gục tôi bằng đôi mắt đó ngay từ buổi đầu tôi mới gặp Kim. Kim là người phụ nữ đầu tiên trong đời tôi. Trước Kim, tôi chưa một lần yêu hay nói đúng hơn chưa có thời gian để mà yêu. Mười tám tuổi học xong lớp mười, vô lính. Hơn mười năm lăn lộn ở chiến trường, xung quanh chỉ có bom đạn, chết chóc, bệnh tật, đói khát, làm gì có đàn bà để mà yêu. Hơn mười năm tôi đã phải đè nén tiếng gọi diết da của con tim, không dám nghĩ tới một khuôn mặt hay một nụ cười của một người con gái nào cả. Ba mươi tuổi đầu mới thật sự gần một người con gái. Tôi quả thật lúng túng. Đúng là trăm sự nhờ dì Tưởng như mẹ tôi nói.