Một lần tôi nói với chàng:
– Em muốn có một đứa con với anh. Chúng mình sẽ có với nhau một đứa con anh nhé?
– Có làm sao được hả em. Em còn ngây thơ lắm. Từ ước mơ tới hiện thực là một khoảng cách xa vời mà nhiều khi con người không bao giờ đạt được. Đời đấu phải chỉ là bài ca êm ái.
Chàng triết lý một cách trừu tượng về cuộc đời như thế với tôi. Thì bây giờ tôi đã có đủ điều kiện để thực hiện cái ý định trước đây của mình, và lỗi hoàn toàn không phải tại tôi Nhưng chàng đã “bỏ của chạy lấy người” rồi thì liệu tôi còn đủ lòng can đảm và sự say mê để thực hiện ý nguyện?
Cứ đứng trước mặt biển mênh mông, đằo dạt là tôi lại cảm thấy cô đơn và xót xa vô hạn. Ngày nào tôi cũng ra biển. Dường như biển là người tình say đắm cua tôi trong những ngày này. Biển thì thầm xao xuyến bền tai tồi những lời tâm sự về nỗi lòng thầm kín và tình yêu mãnh liệt của biển đối với thuyền, về nỗi nhớ bạc đầu của biển trong những ngày thuyền đi xa. Con người liệu có một tình yêu bao la như tình yêu của biển không? Biển mơn trớn tôi bằng hơi thở mát lạnh của mình. Biển vuốt ve tôi bằng những cái hôn mịn màng, đẫm nước. Bãi cát tôi chọn không một bóng người. Tất cả những người đi tắm biển đều chọn bãi tắm phía trên đông vui nhộn nhịp, nhiều quán giải khát và có bờ cát vàng thoai thoải. Còn riềng tôi lại thích những nơi hiu quạnh, không một bóng người để tôi được yên thân. Từ chỗ tôi nằm tới chỗ họ là một khoảng cách xa vời vợi thăm thẳm. Tôi nhìn thấy bóng họ chuyển động như những cánh chim bé nhỏ chao động trên sóng. Một mình tôi làm chủ một vùng bờ biển. Từ chỗ tôi nằm tới đường giao thông chính là một bãi dừa rộng ngút ngàn, mênh mông. Không một bóng người qua lại. Tôi yên chí cởi quần áo, không để lại một dấu vết nào về loài người tiến bộ đã phát triển trên người . Hình ảnh tôi lúc này chẳng khác gì hình ảnh năm xưa tôi cùng chàng tắm nắng trên đồng nội. Chỉ khác ngày đó đời còn ưu đãi tôi, đời còn nâng niu chiều chuộng tôi. Tôi như một nàng công chúa kiều diễm của muôn loài hoa dại trên đồng cỏ, mà chàng là một hoàng tử cưỡi ngựa đi qua. Còn bây giờ tôi nằm đây cũng trần truồng, bộ ngực vẫn nở nang, thân thể vẫn đầy hấp dẫn nhưng chẳng có chàng hoàng tử nào đi qua cả, chẳng có ai để ý đến cả, chẳng trong vòng tay của ai cả. Tôi nằm đây cô đơn, chẳng có gì bên cạnh, chẳng có những bông hoa dại đủ màu sắc, dũng mãnh chen đua nhau vươn lên đón ánh nắng mặt trời chói chang trên đồng nội. Xung quanh tôi chỉ có dải cát vàng, của hồi môn của biển cả cho con người. Sóng biển ì oàm vỗ vào bờ đá. Nắng sáng lóe ngoài khơi. Vài con chim đang rón sóng. Rừng dừa rì rầm một thứ ngôn ngữ của riêng mình. Cả bãi tắm mênh mông chỉ có một bóng người đang phơi tấm lưng trần nâu bóng về phía mặt trời.
Tôi là cành gửi sống nhờ thân gỗ mục dì tôi. Dì tôi tuy không nói ra, song cứ nhìn vào đôi mắt dì, tôi biết dì đang nghĩ về tôi như thế này: “Mới nứt mắt, bằng ấy tuổi đầu đã đĩ thập đĩ thành, không có con cặc bên cạnh là không chịu được. Má mày gửi mày vào đây là để tránh nạn mà mày đã gây ra cho má mày, là để cải tạo mày chứ đâu để mày đi mò cặc. Nhìn tao đây này, cả đời sống một mình, tao có thèm đến một con cặc nào đâu, tao có phải đi mò cặc như mày đâu mà sao tao vẫn sống được, nhà cửa vẫn đàng hoàng. Còn mày lúc nào cũng động còn, nứng lồn. Cái thân làm khổ cái đời. Cái lồn mày rồi còn là làm khổ mày nữa, chưa hết đâu con ạ”.
Dì tôi quả thật cả đời chưa biết tới một con cặc. Dì không chồng đã đành mà chưa một lần có tình nhân. Tôi nghĩ, chẳng có con cặc nào dám gần dì cả. Tôi chưa thấy một người đàn bà nào trên đời này mà tôi quen biết lại xấu như dì. Quái dị. Má tôi và dì là hai chị em nhột mà sao má tôi đẹp thế, còn dì lại xấu đến thế. Hồi trước tôi nghe má vẫn thường nói với ba, khi nào có nhiều tiền sẽ đưa dì Dung ra nước ngoài để người ta giải phẫu khuôn mặt cho dì. Hồi còn là một thiếu nữ mười tám đôi mươi dì cũng đẹp, cũng xinh, cũng ròn như má tôi. Ngày đó dì còn sống ở quê. Dì là một cô thôn nữ đã làm lòng dạ của biết bao anh trai làng xôn xao, xáo động. Bao anh trai thôn dã đã nhắm nhe muốn hỏi dì làm vợ, nhưng dì chê hết thầy. dì khinh đám trai làng quê mùa, không xứng với nhan sắc của dì. Rồi một lần dì đi cắt lúa ở cánh đồng nước sâu, dì bị bệnh đậu mùa mà không hay, suốt ngày dầm nước. Đậu mùa trúng nước, trúng gió, không kiêng nên đã chạy hậu vào người dì. Người già trong làng bảo vậy. Hai mắt dì gần như mù lòa. Nay dì vẫn còn nhìn thấy được mọi người, mọi vật nhưng tất cả những người đó, vật đó chỉ trông thấy một cách lờ mờ. Mặt dì ngổn ngang đầy vệt sứt sẹo. Chiếc mũi dọc dừa rụng đi chỉ còn lại có một nửa, để lại một lỗ hổng trông như một cái hang sâu giữa mặt. Đám trai làng được bữa hả hê. “Ác giả ác báo”. Họ nói vậy. Kể ra họ cũng ác thật. Hả hê trên nỗi bất hạnh của người khác như thế mà họ đang tâm được sao? Dì không chịu được sự nhục nhã này đã bỏ làng ra đi, trôi bạt nhiều nơi, rồi cuối cùng không hiểu sao lại cư ngụ tại vùng biển này. Dì không lấy chồng. Điều này thật chẳng có gì là ngạc nhiên và khó hiểu. Tôi nhìn dì và nghĩ thầm trong bụng: “Giá dì không có khuôn mặt và chiếc mũi quái dị như thế, chắc gì dì đã chịu ăn chay như bây giờ. Không nay con cặc này, mai con cặc khác thì chớ kể”. Từ khi chuyển về vùng biển Nha Trang, dì làm trong một tu viện nhi cô. Tôi nghĩ có lẽ dì chọn nơi đó cũng là để quên đi nỗi thèm muốn một người đàn ông mà tất cả những người đàn bà bình thường trên đời này xưa nay vẫn thèm muốn và âu đó cũng là chuyện thường tình của con người. Chỉ có bằng cách đó thì mới dập tắt nổi sự phá phách điên cuồng của con lợn lòng trong suốt một đời son trẻ trước đây của dì.
Tôi biết dì tôi rủ lòng thương đối với tôi chẳng qua vì ở dì còn có chút tình máu mủ với má tôi. Má tôi, ba tôi thật tình thương tôi ư? Hay các người đó cũng chỉ muốn tôi ra đi cho họ được yên thân? Cho khuất mắt họ, để họ tránh được điều nọ tiếng kia với người đời? “Con gái bà ấy, ông ấy đi nước ngoài về, chửa hoang, đẻ con hoang đấy”. “Nước ngoài nước trong mà làm gì, phĩnh bụng ra ở bean ấy đấy chứ báu gì”. “Chẳng biết cha đứa bé ấy là ai, có khi ngay cả cô ta cũng không biết được nữa cũng nên”. Đấy ba má tôi’ muốn tránh những lời ra tiếng vào đại loại như vậy nên đã gửi tôi vào nương náu ba năm với bà dì khó tính và cay nghiệt. Nếu ba má tôi thực sự thương tôi sao lại còn gửi tôi vào đó sống vạ vật với bà dì’khô khan, cằn cỗi và tẻ nhạt như thế? Ba má tôi xấu hổ vì tôi? Thực ra họ cũng chẳng tốt đẹp gì hơn tôi. Có điều, lúc nào họ cũng khoác lên người một bộ áo đạo đức giả. Họ như những con ốc sên suốt đời ẩn mình trong chiếc vỏ giả dối. Thực ra tôi là người biết rất rõ về ba má tôi. Năm tháng trôi ới, song tôi không bao giờ quên được hình ảnh ba tôi với một người đàn bà lạ quần nhau trên giường của má tôi.
Hôm đó là một ngày đông giá rét, như thường lệ tôi tới trường, ba má tôi ới làm. Đang học, tôi còn nhớ rõ đang giờ hóa của thày Huy thì tôi bị đau bụng quằn quại. Tôi xin phép thày ra ngoài. Vẫn không đỡ. Mặt mày tôi xanh tái, chân tay tôi run rẩy vì đau đớn. Cuối cùng thày cho tôi về. Nhà tôi cách trường không xa, tôi vẫn thường đi bộ tới trường. Vừa đi tôi vừa ôm bụng, nghĩ về nhà phải lao ngay vào phòng má, mượn tạm má chiếc giường may ra cơn đau bụng sẽ giảm đi. Giường má có đệm mút, chăn má lại vừa dày, vừa ấm. Vùi người trong tấm chăn bông bảy cân đó chắc hẳn sẽ dễ chịu nhiều.
Vừa đẩy cánh cửa phòng má bước vào, tôi suýt ngã vật xuống sàn nhà vì khiếp sợ. Trước mắt tôi là hình ảnh “không tin được dù đó là sự thật”. Ba tôi trần truồng đang đưa con cặc vào lồn một người đàn bà lạ cũng trần truồng. Người đàn bà vừa nhìn thấy tôi đã rú lên, rời lồn khỏi con cặc ba. Mặc dù hết sức hãi hùng, tôi vẫn kịp nhận ra lồn người đàn bà rất to, không có một sợi lông nào cả, trắng hếu, hai mép lồn sưng mọng. Mãi sau này tôi mới hiểu, khi được kích thích, chiếc lồn sưng lên và nở to hơn những lúc bình thường. Người đàn bà này thuộc vào loại thích cạo lông lồn khi làm tình. Một số đàn bà cho những chiếc lồn được cạo nhẵn nhụt hấp dẫn con mắt và con cặc của người đàn ông hơn là những chiếc lồn có lông lá rậm rạp, xúm xuê.
Lúc chiếc lồn rời khỏi con cặc ba, tôi cũng kịp nhận ra hai mép lồn người đàn bà chẻ ra, nhớt nhãi trăng trắng rớt xuống đệm ướt nhoẹt. Người đàn bà vì quá bất ngờ nên cứ phơi chiếc lồn trắng như con lợn cạo ra đấy, lúng ta lung túng không biết mình phải làm gì. Ba tôi, ngược lại không hề tỏ ra hốt hoảng. Dường như ông đã tính trước được câu chuyện sớm muộn cũng phải xảy ra như vậy. Đang mải hưởng thụ khoái lạc do chiếc lồn không lông mang lại, ba không nhìn thấy tôi đã bước vào phòng, cứ say sưa nhắp nhắp con cặc vào lỗ âm đạo người đàn bà . Mãi tới lúc chiếc lồn rời khỏi con cặc một cách đột ngột, ba mới mở mắt, ngơ ngác như chó con mở mắt lần đầu, ngỡ ngàng xa lạ với ánh sáng. Ba mở mắt để tìm lại chiếc lồn vừa rời khỏi con cặc ba, để nhét lại con cặc vào trong lỗ. Mãi tới lúc đó ông mới nhận ra tôi đang đứng đó run lẩy bẩy trước chiếc lồn mòng mọng không lông và con cặc to bự bóng nhẫy như trát bơ.
Ông không phân trần, giảng giải với tôi, và cũng không van xin sự tha thứ của má. Nhưng cuối cùng không hiểu bằng cách nào má vẫn biết được chuyện đó.
Một đêm, tôi không phải đang chổng mông, dí sát âm hộ vào con cặc to dài, ướt bóng của một người đàn ông lạ như người đàn bà nọ đã dí lồn vào con cặc của ba, mà tôi nằm ngửa, mắt ngước lên trần nhà, hai chân co lại, đầu gối thúc sát ngực, mông đít cong lên, và quì trước âm hộ tôi là một người đàn ông lạ đang cầm con cặc ca lên mu lồn tôi. Hai con mắt ông nhìn vào lồn tôi đắm đuối. Một tay ông vẫn điều khiển con cặc rượt dọc theo các mép lồn, tay kia vân vê hai trái vú mát lạnh của tôi. Tôi thống khoái vô cùng. Thân thể tôi tự nhiên chuyển động không ngừng, hết đưa sang trái lại đưa sang phải. Nước nhờn từ trong lỗ tuôn ra ào ạt. Bỗng người đàn ông cầm con cặc đặt vào cửa lỗ hở của tôi đẩy thật sâu vào bên trong. Người ông, con cặc ông cũng chuyển động không ngừng, lúc sang trái, lúc sang phải, lúc thúc lên phía trên, lúc chọc xuống phía dưới khiến người tôi bay bổng như một thiên thần trong cơn say của ái tình. Đến lúc khoái cảm dâng lên cao chót vót tôi không kìm nổi đã hét lên một tiếng thật to. Tiếng kêu làm ba tôi thức giấc. ông bước vào phòng tôi. Con ngươi ba như muốn nổ ra trước cảnh chúng tôi đương làm tình với nhau. Con cặc người đàn ông vẫn còn nằm sâu trong lỗ âm đạo của tôi. Mông đít tôi nâng cao. Khuôn mặt người dàn ông cúi xuống. Cả âm hộ với những nét đỏ au đang dàn nở trước khuôn mặt người đàn ông. Dường như chiếc lồn khêu gợi của tôi chẳng những chỉ làm cho người đàn ông tê mê điên đảo mà còn làm cho cả ba tôi ngất ngây nữa. ông cứ đứng ngây ra với khuôn mặt đờ đẫn ngắm nhìn những mép lồn quyến rũ của con gái đang thả ra, bóp vào một con cặc tơ, bóng nhẫy. Hóa ra có con gái đã đến tuổi dậy thì mà ông không biết. Kìa, trông vú vê nó kìa, hai trái vú cũng đang nảy tung tăng, tròn căng. Giá mà ông được đưa tay chạm vào? Giá mà ông được hôn hít hai trái vú thơm tho đó! Kìa trông chiếc lồn của nó đang mút con cặc của gã đàn ông lạ kìa? ôi, giá mà ông cũng được cái diễm phúc như gã đàn ông! Giá mà ông được phép xỏ con cặc của ông vào cái lỗ đỏ hon hỏn kia của nó? Dù chỉ là một lần thôi ông cũng sê nhớ suốt đời, chỉ một lần thôi rồi bắt ông nhịn chơi những chiếc lồn khác suốt đời cũng được. ông đưa tay vào trong quần mần mò con cặc đang biểu tình dữ dội cứ ngóc đầu dậy không chịu nằm yên. Mà ai không cho ông cái quyền được chiếm đoạt nó? Ông đã sinh ra nó, nó là con ông, ông phải có quyền đối với nó, trong những quyền hạn của ông có cả quyền chiếm đoạt nó. Gã đàn ông kia là ai? Gã có là bố nó đâu mà sao lại đến đây ái ân với nó trước mũi ông như thế này? Hắn có quyền gì mà dám vượt xa quyền hạn của ông? Vuốt mặt không còn nể mũi nữa, dám xỏ con cặc vào lồn con gái ông trước cả ông! ông không đuổi gã đi là may rồi. Đã thế thì chơi tay ba. Được lắm chứ! Sao lại không?