Tiếng rên mỗi lúc một to khiến Kim. không sao kìm nổi sự tò mò. ồm gì mà rên to thế? Tiếng rên lại như có phần thống khoái chứ đâu có vẻ là đau đớn, bệnh tật. Kim đứng dậy, bước ra khỏi phòng khách. Nhưng Kim không vào buồng ngủ. Kim vòng ra sau sân. Chỗ đó là khung cửa sổ buồng ngủ. Khung cửa sổ sơn xanh, có che rèm, he hé mở. Đứng đây càng nghe rõ tiếng rên. Kim nhẹ nhàng vén bức rèm sang bên, chỉ một chút nữa thôi thì Kim đã té xỉu.
Trước mặt Kim là chiếc giướng môđéc bóng loáng của Thanh Xuân, nơi đó đã bao ngày nay Kim trần truồng nằm trong vòng tay của Thanh Xuân, đã bao ngày qua họ trần truồng ôm nhau vật lộn, mút lồn, mút cặc của nhau, cùng nhau hưởng cảnh thống khoái. Cũng nơi đó giờ đây trước mắt Kim là hình ảnh Thanh Xuân đang trần truồng, con cặc vừa to vừa dài buông thõng, đang hụp lặn trong lồn một người con gái lạ . Thỉnh thoảng Thanh Xuân ngẩng mặt lên, Kim thấy mặt gã bóng láng vì nước nhờn của ả nọ trát lên. Gã không nhìn thấy Kim. Lúc gã ngẩng mặt lên để thở, Kim nhìn rõ chiếc lồn của ả kia. ả có chiếc lồn to, mu lồn dày, béo múp. Hai trái vú của ả cũng to. Đầu Thanh Xuân lại chúc xuống cái vùng đồi núi trung du rậm rạp đó. Cô gái kẹp chặt đầu Xuân bằng hai vế đùi của mình như vặn đứt đầu Xuân tại đó. Hai tay Xuân với hai trái vú cô gái. Hai trái vú cô cũng như hai ngọn đồi trung du, bàn tay Thanh Xuân chỉ choán được có nửa ngọn đồi đó. Bỗng người con gái rú lên, đưa hai tay bóp chặt lấy hai vú mình. Kim biết Thanh Xuân đang dùng đầu lưỡi đánh vào miếng thịt nhỏ bé bằng hạt đậu của người con gái đó. Khuôn mặt cô ta trông mới đẹp và đam mê làm sao khiến Kim thèm muốn đến tột độ được rơi vào vị trí của người con gái đó lúc này. Và, nỗi uất hận cũng dâng trào lên đến tận cổ. Kim thò tay vào trong túi áo, mân mê chùm chìa khóa và cầm nó ném thẳng vào chỗ hai người. Chùm chìa khóa rơi trúng đầu Thanh Xuân.
Hai hàng nước mắt chảy dài trên má, Kim lẳng lặng dắt xe, giẫm lên những chùm hoa thiên lý màu hoàng yến, ra khỏi khu nhà Thanh Xuân.
Kim đang giằng co với chị gác cổng bệnh viện. Trên đường đi tới đây Kim như muốn té xỉu mấy lần. Được người báo cho biết Văn đang nằm viện, tình trạng rất nguy kịch, Kim đạp xe thằng tới đây, không kịp về nhà báo cho mẹ và Chi biết nữa.
Văn vào viện từ tối hôm qua. Tối qua khi người hàng xóm chạy sang anh có chút việc thì phát hiện ra anh đang nằm bất động ở bậc cửa ra vào, người nóng như một miếng than hồng.
Chị gác cổng gạt tay Kim ra, phân trần:
– Tôi không biết gì cả. Chị bảo chị là vợ anh ấy, chị có quyền được vào thăm. Vừa rồi có một chị cũng đến nay đòi vào thăm anh ấy, cũng nói là vợ anh ấy. Tôi đã cho vào rồi – chị gác cổng tỏ ý ngạc nhiên như muốn hỏi: Thế ra anh ấy có hai vợ à ? Nhưng chị giữ ý lịch sự không nói thêm điều gì nữa .
Kim căng tròn mắt nhìn chị, ngạc nhiên:
– Trời ơi, tôi là vợ anh ấy thật mà, đây giấy chứng minh thư của tôi đây, Đặng hoàng Kim, nếu chị không tin, chị cứ giữ giấy tờ của tôi lại cũng được nhưng chị phải cho tôi vào thăm anh ấy, không có lý do gì chồng bị cấp cứu mà vợ lại không được vào thăm.
Kim đẩy chị gác cổng sang một bên, cứ thế chạy vào, mặc cho chị gác cổng gào lên:
– Vào đông thế không được đâu. Anh ấy cần được yên tĩnh. Các bà làm hại người ốm quá. Vào đông là các bà giết anh ấy đấy. Ông bác sĩ mà biết thì các bà chết, tôi cũng chết, chết cả nút thôi.
Văn đang nằm đó. Những cơn mê sảng dữ dội cứ đến liên tiếp. Hết những cơm mê sảng thì lại tới những giấc mơ bồng bềnh. Lúc thì Văn đang cõng Kim lội qua cánh đồng nước năm nào, lúc thì Văn đang cười đùa với Hiền Lương trong thung lũng đầy hoa cúc vàng, lúc thì Văn đang ngồi chờ Thomas ở hành lang, lúc thì Văn đang chụp những bức ảnh khỏa thân cho anh Thomas và chị Thu Nguyệt, lúc thì anh Thomas và Văn đang cùng chơi chung một chiếc lồn, lúc thì Văn đang nói chuyện tâm tình với Đắc. Cứ thế, đang nhìn thấy người này thì lại thấy người kia, chưa kịp nói chuyện với người này thì người kia đã biến mất.
Hành lang bệnh viện chạy dài tới tận phòng Văn đang nằm.. ánh sáng ngoài hành lang mờ mờ song cũng đủ soi rõ số phòng. Kim dừng lại. Tự nhiên trống ngực Kim đập liên hồi. Đã bao tháng nay Kim không gặp Văn thì nay Kim gặp Văn trong cảnh đau lòng như vậy. Văn đang nằm trong phòng chườm đá, mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng chân tay lại co giật. Bên cạnh một người phụ nữ đang ngồi quay lưng ra cửa nên Kim không trông rõ khuôn mặt. Kim đoán đó là chị y tá trực đang ngồi bên bệnh nhân cấp cứu. Kim cứ đứng thế rất lâu, không dám động đậy, cũng không dám bước vào, không dám gõ cửa, không cất nổi bước chân. Tự nhiên Kim hiểu rằng cái con người đang thiêm thiếp nằm đó mới là người thiết tha, gần gũi nhất trên đời nây đối với Kim. Những giọt nước mắt nóng bỏng cứ theo nhau chảy dài trên má Kim. Chiếc ví xách tay tuột khỏi tay Kim, rơi đến “bịch” xuống sàn nhà khiến người con gái đang ngồi cạnh Văn giật mình quay ra phía cửa. Hai đầu gối Kim bỗng khíu xuống. Kim không tin vào mất mình nữa. Người con gái đó chính là người được cử về cơ quan cùng đợt với Thanh Xuân, người có đôi mắt xanh và đôi mồi đỏ như hai cánh hồng khép lại.
Nhà dì Dung nằm trên đường Trần Phú. Đường Trần Phú chẳng khác gì một cánh tay dài, khỏe mạnh của một chàng trai ôm lấy người tình bờ biển của mình. Biển Nha Trang nên thơ, hiền hòa như chính tên gọi của nó và bát ngát tới tận chân trời.
Tôi thường trốn bà dì già nua và khắc nghiệt ra biển một mình. Tôi đứng lặng hàng giờ ngắm mặt biển sáng như gương. Xa xa giữa khoảng trời nước giáp nhau nổi lên những cánh buồm nhỏ li ti, nhấp nhô ẩn hiện trong màn bạc như trong những câu chuyện hoang đường. Mỗi lần đứng trước biển bao la tôi lại có cảm giác mình là một sinh vật nhỏ nhoi của biển cả và rất cô đơn. Một nỗi buồn xa xăm vô cớ lại nở phồng, choán ngập tâm hồn tôi. Xen lẫn nỗi buồn vô cớ đó là nỗi hận thù không nguôi được với con người, với cuộc đời của quá khứ và hiện tại.
Cho tới ngày hôm nay tôi vẫn không thể hiểu nổi, cái con người đã một thời yêu tôi say đắm, cái con người mà tôi đã hiến dâng trọn vẹn cả thể xác lẫn tâm hồn, cái con người mà tôi đã tôn thờ, đã hiến dâng một tình yêu trong trắng lại có thể bỏ tôi mà ra đi như thế. Bỏ tôi mà ra đi theo kiểu “chạy làng”, con người đó lại có thể “Sở Khanh” đến thế? Trong thâm tâm tôi vẫn mong những dự đoán của mình là lầm lẫn. Nhưng than ôi, con người có bao giờ lẩn tránh được sự thật.
Trong lúc tôi đang quằn quại, sống dở chết dở với cái hình người đang được hình thành từ một con loăng quăng ở trong bụng, tác phẩm tuyệt mĩ của một trận tình cuồng phong trong đêm mưa gió thì chàng đã xa chạy cao bay, biến đi như mây, như mưa. Chàng biến đi như ánh chớp biến đi trong màn đêm dày đặc. Nhanh và bất ngờ. Không một dấu vết để lại, mờ mịt như dấu chân của người đi trên sa mạc mênh mông đã bị những trận cuồng phong xóa lấp. Không một lời nhắn nhủ lúc chia tay. Chàng vô tâm như một con chim đã bay về miền nắng sau những ngày tránh rét ở sứ sở tình yêu ngọt ngào. Tôi càng không thể hiểu nổi, hôm trước chàng còn đưa tôi tới bác sĩ khám thai mà hôm sau chàng đã mất hút như mũi tên bay không định hướng.
Mùa hè hạnh phúc, mùa hè tự do đã qua đi và mùa thu vàng với những cơn giông cuồng loạn như những cuộc làm tình của tôi và chàng cũng không còn nữa. Lại bắt đầu cái mùa đầy cực nhọc của đời sinh viên chúng tôi.
Từ cư xá tới trường tôi phải dùng tới ba phương tiện giao thông: Ô tô, tàu điện ngầm và tàu điện trên mặt đất. Tất cả ba loại phương tiện đó đã lấy đi của tôi ba tiếng đồng hồ mỗi buổi sáng. Mùa đông gian khổ hơn các mùa khác ở chỗ ai cũng phải khoác thêm một chiếc áo bành tô to lụ xụ và một đôi ủng nặng nề khiến xe đã chật chội nay càng thêm chật chội. Thông thường người ta đã phải đứng một chân thì nay chỉ còn được đứng trên năm đầu ngón chân như các vũ nữ ba lê tài nghệ đang biểu diễn vậy. Trong cái mùa đông gian khổ như thế, đáng nguyền rủa như thế thì tôi lăn đùng ra ốm như một con gà rù vào mùa toi vậy. Cơ thể tôi rêu rạo chẳng khác gì một chị gà mái đang mắc bệnh ỉa cứt trắng. Tôi có cảm tưởng toàn bộ sức lực của tôi đã biến đi đâu hết cả. Đầu óc tôi quay cuồng. Chân tay tôi rời rã. Hơi thở tôi đứt quãng. Nhìn vào gương tôi giật mình hoảng sợ. Cái gì đã xảy ra với tôi vậy? Một căn bệnh hiểm nghèo nào đang đến với tôi? Da tôi xanh như tàu lá. Lúc đầu tôi còn ăn được một chút, sau chỉ còn uống được thôi. Bây giờ thì đến uống tôi cũng không muốn nữa. Uống được chút nào tôi lại nôn ra chút đó cho tới khi nôn ra cả mật xanh mật vàng mới thôi.
Chàng quyết định đưa tôi tới bác sĩ. Chàng ngồi ngoài hành lang chờ tôi. Nửa tiếng trôi qua. Tôi vẫn chưa được ra. ông bác sĩ bảo tôi cởi truồng, nằm lên giường, banh thật rộng hai đùi ra hai phía như khi làm tình với chàng tôi vẫn thường banh hai đùi ra như vậy để chiếc lồn bày ra trước mặt chàng rõ hơn để chàng chiêm ngưỡng dung nhan độc đáo có một không hai trên đời này của nó. Còn bây giờ tôi banh hai đùi ra để khoe chiếc lồn tự nhiên lại nở to hơn những lúc bình thường với ông bác sĩ. Đường chẽ ở giữa hai mép lồn cũng tự chẽ ra, phơi bày mọi thứ bên trong cho ông bác sĩ phụ khoa ngắm nhìn. ông bảo tôi nhích đít xuống gần mặt ông chút nữa, rồi ông bắt đầu đeo mục kỉnh vào mắt để trông lồn cho rõ và bắt tay vào nghiên cứu chiếc lồn tôi. ông banh hai mép lồn tôi ra, có lẽ ông không tin vào khả năng banh lồn của tôi nên ông gạt hai tay tôi ra khỏi hai mép lồn mà lúc trước ông vừa đề nghị tôi banh ra dể cho ông xem. Có lẽ ông đang đứng chết lịm đi trước miếng thịt lồn vẫn còn đỏ au của tôi chăng vì không thấy ông bắt tay vào công việc gì cả, không thấy ông cử động, không thấy ông nói năng. Tôi biết chiếc lồn tôi được ông ngắm nhìn cũng đã sưng lên hơn lúc bình thường và chắc chắn hai mép lồn cũng đang phồng lên. Một lát sau dường như ông sực tỉnh, nhớ ra nhiệm vụ của người lương y kiêm từ mẫu của mình, bèn cầm một chiếc mỏ vịt bằng kẽm mạ kền bóng loáng thọc sâu vào lỗ âm đạo của tôi. Tôi nghe có tiếng kêu óc ách phát ra từ trong lỗ đầy nước ấm. Sau một hồi ngoáy móc tứ phía, ông rút mỏ vịt ra và thò những ngón tay của ông vào trong đó, tiếp tục ngoáy móc tứ bề. Dường như ông không tin vào khả năng của kĩ thuật, ông không tin vào chiếc mỏ vịt. ông chỉ tin vào chính những ngón tay của ông thôi, phải để chúng lùa vào thật sâu trong lỗ lồn tôi thì ông mới tin, thì ông mới phát hiện ra những điều huyền bí trong lỗ lồn của tôi được và lúc đó ông mới cho tôi đơn thuốc hay một lời kết luận được. Những ngón tay ông mềm mại chuyển động thật sâu trong lỗ chừng nửa tiếng thì ông rút chúng ra, đưa cho tôi một tờ giấy bản, bảo tôi dùng tờ giấy đó để chùi lồn vì nước nhờn ứa ra quá nhiều, ướt hết cả đám lông lồn của tôi và chảy cả xuống giường. Tôi chùi lồn xong, tụt xuống, xỏ hai ống chân vào quần. Tường thế là xong. Nhưng không, ngài còn bảo tôi phải cởi áo ra, cởi cả áo nịt vú ra nữa, điều đó cũng cần thiết cho việc khám bệnh chẳng kém gì cởi quần, để ngài khám vú . Tôi không dám phản đối. Biết gì về chuyên môn mà dám phản đối. Chỉ đâu thì đánh đấy thôi. Có khi ngài bảo cởi quần áo ra nằm lên giường, banh lồn ra cho ngài xỏ con cặc của ngài vào đó, nếu ngài nói đó là phương pháp chữa bệnh tân tiến mà y học mới phát hiện ra thì tôi cũng tin. Vậy thì nói chi đến chuyện cởi áo nịt vú. Tôi bèn làm theo lời ngài, cởi áo nịt vú ra. Vú tôi hôm nay cũng to hơn mọi ngày. Ngài xem xét rất kĩ lưỡng hai trái vú của tôi. Ngài đo chiều cao của hai trái vú, xong ngài lại đo cả chu vi của chúng, ngài làm cả masar cho chúng, ngài bóp lên bóp xuống. Ngài xem xét kĩ nhất là hai đầu vú, khiến chúng se lại dưới những ngón tay của ngài. Một lát sau, có lẽ chờ lâu sốt ruột, một người phụ nữ gõ cửa và thò đầu vào Ngài đành thở dài khe khẽ bảo tôi mặc áo vào. Công việc khám vú hôm nay coi như xong. Cuối cùng ngài kết luận tôi có thai và ngài nhìn tôi với con mắt đầy tiếc rẻ như con hổ vồ tuột mất một con trâu mộng.
Ở phòng ngài bác sĩ bước ra, tôi nhìn thấy chàng đang đi đi lại lại dọc hành lang vẻ chờ đợi sốt ruột. Nhìn nét mặt hoảng loạn của tôi, chàng an ủi:
– Anh biết rồi. Em mệt, mình về nhà đã, sẽ nói chuyện sau.
Chàng nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc bết mồ hôi trên trán tôi. Chàng như một cánh chim, sáng hôm sau đã bay về vùng đất ấm, bỏ mặc tôi ở lại một mình nơi đất khách quê người đầy giá lạnh. Chúng tôi chưa kịp trọn lời với nhau.
Đã từ lâu tôi vẫn nuôi một ý định sẽ có với chàng một đứa con để kí niệm tình yêu say đắm, kí niệm mối tình đầu của tôi. Ngày đó tôi nhìn đời bằng đôi mắt của trẻ thơ, tất cả mọi thứ trên đời này đều được tráng bằng một thứ ánh sáng màu hồng nhạt, tôi nhìn đời bằng đôi mắt khờ dại của hưu non chưa một lần bị chó sói vồ hụt.