VN88 VN88

Thịt lồn đỏ thắm

Đắc đỡ tôi ngồi xuống giường định cởi áo cho tôi. Tôi lúng túng chống đỡ. Hai chúng tôi kéo co. Hàng cúc áo bật ra, hai vạt bành tô chạy ra hai phía. Con cặc tôi hiện ra vừa to vừa dài, vừa cứng nhắc, chĩa thẳng vào mặt Đắc. Đắc “à lên một tiếng. Miệng há hốc. Mắt trợn tròn. Tôi lúng búng:
– Thỉnh thoảng cái của tôi nó bỗng nhiên.. . như vậy.
Tôi đoán mặt mũi và hai tai tôi lúc này đỏ lắm. Đắc an ủi tôi:
– Của tôi cũng vậy. Đó là chuyện bình thường ở người đàn ông, ông ạ.
Chẳng biết ở nó đôi khi cũng vậy hay không, chẳng biết đó là chuyện bình thường ở người đàn ông hay không, hay vì lịch sự muốn gỡ tôi ra khỏi thế bí nên nó nói vậy? Ngày thường nó tỏ ra nhí nhố, thế mà lúc này lại tỏ ra rất tâm lý.
Đắc tiếp:
– Ông có muốn tôi mơn trớn con cặc ông để giải vây cho nó không?
Tôi không hiểu hết ý của Đắc, hỏi lại:
– Ý ông muốn bú cặc tôi á?
Thếlà lần đầu Đắc bú cặc tôi. Hắn tỏ ra rất thiện nghệ trong lĩnh vực này. Không biết hắn học ở đâu ra cái trò này? Ai dạy hắn? Hắn lại còn liếm lỗ đít tôi một cách ngon lành làm tôi thống khoái muốn chết. Chỉ vài phút sau con cặc tôi đã phóng tinh khí vào mồm Đắc. Hắn xoa người tôi một lúc nữa cho “cơn sốt” giảm xuống hoàn toàn, rồi nháy mắt, nói:
– Thôi bây giờ thì ông mặc quần áo vào được rồi đấy, không phải khoác áo bành tô nữa đâu. Hôm nay thế là đủ rồi, kẻo chúng mình biến thành những kẻ đồng tính luyến ái thì hai cái lồn vàng ở Hà Nội sẽ giành cho ai?

Hóa ra không chỉ có tôi là có những điều bí mật dấu kín trong lòng không cho Đắc biết, mà Đắc cũng có những điều những điều bí mật không kể cho tôi nghe bao giờ. Sao lại phải dấu nhau như thế nhỉ? Cứ như hôm nay có phải là sướng không? Thể là tôi đã bỏ qua tay Đắc. Chắc hẳn hắn đã nếm mùi rồi thì mới “tay quen” như vậy chứ.

Đắc chỉ còn một tuần nữa là ra về. Đắc muốn tranh thủ thời gian để gỡ gạc thêm chút đỉnh. Về Hà Nội rồi làm gì còn được chơi bời thả lỏng như thế nữa. Con trâu Đắc lại cũng như trăm ngàn con trâu khác, lại bị tròng mũi vào một sợi dây chão buộc trâu, cột vào một cái cọc. Lại mang số phận của con trâu đã buộc cọc. Sáng sáng lọc cọc chiếc xe đạp đã mòn lốp, long nước sơn đến cơ quan. Chiều lọc cọc chiếc xe đạp đã long nước sơn, mòn lốp về nhà. Vợ con, cơm nước, đi ngủ. Quanh đi quẩn lại một chiếc lồn và một tư thế nằm ngửa. Không nhìn thấy mặt nhau. Không nhìn thấy chiếc lồn. Cuộc đời là vậy. Chỉ còn một tuần nữa thôi. Phải gỡ gạc, phải sống gấp? Thế nhưng chiều nay sau bữa liên hoan vẫn phải về nhà để xem xét đồ đạc đã hòm hòm chưa. Cái nào cho vào va ly, cái nào cho vào túi xách tay… người về đông lắm. Mấy thằng đi tiễn bạn về cho biết bọn hải quan khám dữ lắm. Hàng bị vất lại ngổn ngang ngoài đó Hôm vừa rồi gửi hàng chậm mới thật là cơ cực. ở nhà cứ tưởng sang đây là rồng vàng lắm. Sang đây mới thấy tủi nhục. Mua khổ đằng mua, bán khổ đằng bán. Rồi tới lúc hàng đã có trong tay chỉ còn việc gửi thôi, cũng khổ. Còn trải qua trăm ngàn khổ ải cho tới lúc chúng về được tới nhà.

Đắc đã thoát được khâu gửi hàng chậm rồi. Văn cũng đến khổ với Đắc. Đã mua bán hộ đủ thứ lại còn ra tận sân bay để gửi hàng giúp Đắc nữa. Hôm ấy không có Văn thì cũng hỏng chuyện. Đắc là kẻ “khôn nhà dại chợ”. Hàng của Đắc cho vào thùng lại bị vất ra. Bàn là, nồi hầm, dây mai so, chậu nhôm nằm la liệt khắp mọi nơi. May quá, có Văn . Văn đã cứu Đắc. Chẳng biết Văn đã nói gì với thằng tây mà mặt nó tươi tỉnh, hơn hớn như hoa cứt lợn. Nó chỉ vào Đắc rồi lại chỉ vào chỗ hàng còn bề bộn ra đó, có ý bảo: “Cho hàng vào thùng đi ông bạn!”

Đắc vừa mừng vừa sợ. Sợ nó điên lên thay đổi ý định tốt lành đột ngột như cơn sốt đó . Tay Đắc bê hàng cho vào thùng mà cứ run run. May mà mọi việc trơn tru. Những thùng bên cạnh một số đã đóng gói, chằng dây, đánh số xong đang theo dây chuyền chạy vào kho. Còn một số vẫn cứ nằm đó, ngổn ngang. Họ cãi nhau. Ta với ta. Ta với tây. Bàn là, nồi hầm, chậu nhôm, túi lưới, vải vụn nằm la liệt, lại có cả những chai “lúa mới” chính hiệu cũng có, giả hiệu cũng có vỡ ra từng mảnh, nước chảy ra lênh láng bên chân mọi người.

Hôm đó xong việc về nhà, Đắc làm cơm đãi Văn. Trong bữa ăn, Đắc hỏi:
– Anh nói gì với thằng tây mà tự nhiên nó lại cho tôi gửi hàng một cách tử tế thế?
– Có gì đâu, cậu quên mất một khâu quan trọng nên tớ làm hộ cậu thôi mà . Đành rằng làm vậy là làm hư chúng nó, song tình thế bắt buộc, cậu thông cảm. Tớ đưa cho nó 50 rúp lót tay.
– Trời ơi, hóa ra là thế. Tôi còn đồng nào để trả lại anh nữa đâu – Đắc lo lắng.
– Cậu có còn tớ cũng không lấy của cậu đâu. Tớ tặng cậu đấy Được việc cho cậu là tớ mừng rồi.
Giọng Đắc run run:
– Anh tốt quá anh Văn ạ.
Bữa tiệc chưa tàn song Đắc đã xin về. Nhìn họ từng đôi tình tứ với nhau, Thomas mặc dù có mọi người ở xung quanh, vẫn ôm hôn Thu Nguyệt, hai má Thu Nguyệt đỏ hồng, hai vú lồ lộ sau lần áo rất mỏng đầy kích thích, Hiền Lương cũng như một trái táo chín đang đung đưa trên cành mời mọc Văn, Đắc không kìm được nỗi nhớ những chiếc lồn mà đã một tuần nay vì chạy hàng họ Đắc không gặp được Trong lúc ăn, đã mấy lần Đắc đưa mắt liếc nhìn hai người con gái đẹp. Họ đẹp thật. Đẹp hơn cả Hà, vợ Đắc ngày còn trẻ là hoa khôi của một trường đại học ở Hà Nội. Vừa liếc nhìn hai người, Đắc vừa dùng trí tưởng tượng của mình để hình dung ra hai chiếc lồn hình thù chúng ra sao, những trái đào tiên to nhỏ như thế nào. Những trái đào tiên cứ thây lẩy, đung đưa trước mắt Đắc. Mùi da thịt ngồn ngộn, ngầy ngậy cộng với mùi thức ăn thơm lừng cứ chờn vờn mũi Đắc khiến bộ hạ Đắc không sao yên được. Đắc như đặt đít trên một đống lửa. Con cặc mỗi lúc một nóng hổi khiến Đắc đã mấy lần định đánh bạo đưa ra một ý kiến, có thể là bất ngờ, cũng có thể là không bất ngờ đối với mọi người, là mình sẽ chơi tập thể năm người như năm nào Thomas và Thu Nguyệt đã chơi, có điều lần này sẽ không phải mò lồn mò cặc nhau trong bóng tối làm gì, lần này cả năm cứ đàng hoàng mà bú lồn, bú cặc nhau, mà nhét cặc vào lồn, vào mồm, vào đít, vào đâu cũng được, tự do, thỏa chí giữa ánh sáng ban ngày. Năm chúng ta như một gia đình, năm chúng ta quí hóa nhau, có gì mà ngượng ngập. Tại sao phải ấn định Thu Nguyệt là của riêng Thomas và Hiền Lương là của riêng Văn? Theo Đắc, chẳng có cái lồn hay con cặc nào ở trên đời này là của riêng ai cả. Của chung tất. Thế mới hay. Thế mới đầy hấp dẫn. Như bày khỉ ở vườn bách thú chẳng hạn, một con khỉ đực chơi một lúc hàng bày khỉ cái, chúng có phân định con nào với con nào đâu ước gì được trở lại cuộc sống như những người thượng cổ để Đắc được tự do sờ mó hai chiếc lồn đang ngồi trước mặt đây, thằng Văn hay thằng Thomas có muốn chơi thì vào mà chơi chung, hay đợi Đắc chơi xong đã, chứ chẳng có quyền hành gì mà chiếm giữ hai cái lồn đó cho riêng chúng. Mùi lồn cứ phảng phất bay ra. Chẳng lẽ hai chiếc lồn này lại có mùi đặc biệt? Chẳng biết thằng Văn và thằng Thomas chúng có ngửi thấy không mà sao chúng chẳng có một biểu hiện gì cả? Chúng cứ tỳ tỳ đánh chén, hết nem rán lại đến đùi gà. Còn Đắc độc chỉ có ngửi thấy mùi lồn. Nem rán cũng bốc ra mùi lồn. Đùi gà cũng tỏa ra mùi lồn. Thế mới kỳ chứ. Hay Đắc đang mơ? Không, rõ ràng hai chiếc lồn đang ngồi kia mà, Đắc đâu có mơ. Đắc sẽ đề nghị chúng chơi tập thể. Nếu thằng Văn và thằng Thomas không đồng ý thì cứ ngồi đấy mà ăn, vừa ăn vừa xem Đắc chơi một lúc hai cái lồn cũng được. Gì chứ chơi một lúc hai cái lồn thì Đắc đã thành tài nghệ từ lâu rồi. Nếu Đắc đưa ý kiến đó ra thì sao nhỉ? Liệu họ có tán thưởng không? Con cặc của Đắc cũng đáng giá lắm chứ. Biết đâu hai chiếc lồn kia lại chạy theo con cặc của Đắc, rứt không ra. Đắc cứ ngâm mình trong hồ mơ tưởng ngọt ngào đó khiến quên đi, chẳng nghe thấy các bạn đang lao xao nâng cốc chúc mừng. Mùi nem rán thơm điếc mũi cũng không át nổi mùi của hai chiếc lồn ngầy ngậy bên cạnh Đắc đang tỏa ra. Chao ơi, con bé lại mặc váy ngắn nữa chứ, hai cái đùi của nó thò ra hoàn toàn, trắng nõn. Cái gì ở bên trong giữa hai cái đùi đó ? Một chiếc lồn mum múp, hình tam giác với những sợi lông lòa xòa, xếp đặt tự nhiên, với hai mép lồn mơn mởn? Lồn con gái. Có lẽ thằng Văn sẽ từ chối lời đề nghị của Đắc mất thôi, mặc dù đó là lời đề nghị chính đáng của Đắc, lời đề nghị cuối cùng của Đắc trước khi chia tay. Tình bạn thì cũng thế thôi, chẳng cái gì quí hóa hơn trên đời này bằng chiếc lồn. Điều này thì Đắc đã rõ lắm rồi, đã hiểu lắm rồi và cũng đã có kinh nghiệm rồi. Có lẽ cái lồn con bé đó là lồn trinh, nó chỉ giành riêng cho trung Văn và thằng Văn cũng sẽ chiếm đoạt cho riêng con cặc của nó. Sao thằng Văn lại hạnh phúc đến thế? Mình về là chúng chơi nhau. Chao ơi, thằng Văn sẽ chiếm lĩnh một mình một cái lồn trinh thơm tho ngầy ngậy đó. Thôi, đừng có tị nạnh nữa. Nó cũng xứng đáng được hưởng cái lồn ấy lắm chứ. Lồn nào chả là lồn. Phải từ biệt các tướng thôi, về còn đến thăm các lồn của ta chứ. Gỡ gạc được chút nào hay chút đó. Đời là một giấc mơ, bay đến vèo một cái là hết. Đến khi nhắm mắt xuôi tay thì con cặc cũng chết chẳng còn mơ tới những cái lồn được nữa.

VN88

Viết một bình luận