Cúc nghe xong mặt mày hớn hở, nói:
“Như vậy thì anh kiếm đúng người rồi; nhưng câu chuyện anh kẩ không đúng cho lắm, có thể là anh giấu em, cũng có thể anh không biết.”
Ông Giám ngẩn người, hỏi:
“Em cũng biết chuyện của thằng con anh sao?”
Cúc nói:
“Nếu em hỏi câu này đúng thì em biết nhiều lắm, mà phải thú thực những cô vũ nứ già nhiều chuyện như em, ai cũng biết hết. Còn nếu sai, anh cứ kể như em là con nhỏ nhiều chuyện thôi, đừng chấp em tội nghiệp.”
Ông Giám nắm tay Cúc kéo vô lòng, nàng cũng cố ngồi thật sát vô ông.
“Em muốn hỏi gì, nói đi.”
Cúc nói nho nho, hình như nàng sợ một điều gì:
“Anh có phải là nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám không?”
Ông Giám giật mình, nhìn Cúc đăm đăm như cố nhớ xem mình có gặp cô vũ nứ này ở đâu không. Cả mấy chục năm nay ông không lui tới vũ trường thì làm sao một cô vũ nứ ở cái vũ trường nghèo nàn này lại có thể biết ông được ông ngạc nhiên hết sức.
“Tại sao em biết anh?”
Cúc lắc đầu.
“Thực ra em đâu có biết anh là ai, chỉ đoán thôi; vì nghe câu chuyện anh kể về Đỗ Nga và con anh. ông Tổng Giám Đốc Nguyễn Văn Giầu, ở vũ trường ai lại không biết, nhất là mối tình tay ba: Xuân Nhi – Nguyễn Văn Giầu – Đỗ Nga. Còn bốông Tổng Giám Đốc Nguyễn Văn Giầu là nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám chứ còn ai nữa. Như vậy, anh không là tỷ phú Nguyễn Văn Giám còn là ai.”
Ông Giám thở dài.
“Anh lo làm ãn buôn bán, không ló đầu ra ngoài, để thằng con anh làm bậy, bây giờ y bị quả báo cũng đáng. Nhưngvì anh hiếm muộn, có độe nhết một thăng con trai để nối dòng, nếuy chết đi là tuyệt giống, nên phải lo lắng chạy ngược chạy suôi. lo cứu nó thôi.”
Hai tay Cúc bợ mặt ông Giám thực âu yếm nói:
“Nếu em cứu được con anh, anh có bằng lòng cho em một đứa con với anh không?”
Ông Giám đang io lắng cũng phải phì cười vì câu hỏi của Cúc. Ông nói:
“Nếu em có con với anh cũng đủ để anh mang ơn em rồi; chứ nói gì em còn cứu đượe thằng nghịeh tử Giầu nữa.”
Nghe ông Giám nói vậy, Cúc cười khúc khích, nói:
“Nếu vậy chúng mình về nhà, em nấu cơm anh ăn rồi sẽ cứu cả cậu Giầu lẫn đẻ con cho anh.”
Tự nhiên ông Giám thấy vui vui. Sau bao nhiêu năm chúi mũi vô làm ăn, tôl nay ông có thể vui một đêm cũng không hại gì. Ông cười hỏi Cúc:
“Em muốn anh ở với em bao lâu thì có thể cứu được thằng nghịch tử Giầu, ở bao lâu nứa thì cho anh thêm được một đứa con?”
Cúc nhí nhảnh, hát nho nhỏ:
“Chỉ cần một đêm nay nữa thôi, mai chúng ta mỗi người một nơi.”
Ông Giám cười ha hả, ông thấy mình trẻ ra thực rồi.
Vít đầu Cúc lại ông hôn lên môi nàng đắm đuối, hai người quện lấy nhau trong bóng tối lờ mờ của vũ trường. Bàn tay Cúc lần vô trong quần áo ông, rà lên những bắp thịt nhão nhoẹt vì tuổi già nhưng bắt đầu nóng lên. Nàng thủ thỉ:
“Chúng mình về nghe anh.”
Ông Giám gật đầu nhe nhẹ, sửa lại quần áo, theo Cúc ra ngoài, gọi xe Taxi về nhà. Nhà nàng ngay cạnh nhà thờ Gia Định. Đúng như lời nàng nói, căn nhà nhỏ như cái ổ chim, tuy nhiên sạch sẽ và rất gọn gàng. Phía trong là nhà bếp và buồng tắm, phía ngoài là phòng ngủ và cũng là phòng khách luôn. Nhà tuy vách tường nhưng mái lợp tôn, nhứng tấm tôn mỏng có nhiều vết hoen ố, chắc chắn đây không phải là loại tôn tết rồi. óng mỉm cười, tự nghĩ; Con nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám lại cô thể thụ thai ở căn nhà như thế này được hay sao.
Cúc thấy ông cười, hỏi:
“Bộ anh cười em ăn ở bê bối quá phải không?” .
óng Giám ôm Cúc vô lòng, nơi đây ông không còn sợ ai dòm ngó nữa, ông cười lớn hơn một cách thích thú:
“Nếu đêm nay em thụ thai. Trang sử nhà họ Nguyễn phải lật qua một chương mới.” .
Cúc nhí nhảnh:
“Và em sẽ là người viết trang sử đó.”
ÔngGiám lại cười ha hả, luồn một tay vô áo Cúc; nàng ép sát vô ông, cắn lên vai ông thực mạnh. óng Giám vẫn cười và bàn tay càng lần xâu vô trong hơh nữa. CúC với tay tắt đèn, nàng kéo ông nằm xuống chiếc đi văng bên cạnh. Lần lên áo, cởi từng chiếc nút, nhẹ nhàng kéo ra sau, Cúc còn khéo léo đạp tuột xuống đất cả giầy và vớ của hai người. Chưa bao giờ ông Giám thấy thoải mái như hôm nay; ông vùng lên hăm hở như đứa con trai mới lớn, bước vào tình yêu.
Đã lâu, Cúc không gần đàn ông ở vũ trường nàng bị chê già; ngoài đời Cúc không phải là hạng gái gọi nên cứ lập lữag gần năm năm trời. Hôm nay mới gặp ông Giám, nhà tỷ phú lừng danh trong giới thương trường Saigon. Cúc còn mong mỏi .gì hơư nứa. Nàng vặn vẹo, mơn chớn, đẩy đưa run rẩy bước vào cuộc vui trong khoái lạc tuyệt vời nàng dùngtất cảkinh nghiệm tình ái có được áp dụng vào trận chiến, nàng không tiếc một chút công sức nào để phục vụ ông Giám nhứng ngón đòn tuyệt vời mà ông Giám đã quên đi từ lâu…
Mồ hôi ông Giám đã vãra; hơi thởhổn hển, ông không ngờ hôm nay ông khoẻ một cách lạ lùng. Ông sung sướng nghe được cả tiếng rên rỉ của Cúc.
“Anh… anh… á… á… anh, anh ơi..”
Không biết ông nằm vật lên mình Cúc lúc nào, ngủ ngon lành cho tới sáng. Khi mở mắt ra, ánh sáng mặt trời đã lọt qua khe cửa. Cúc nãm bên cạnh vuốt ve. Thấy ông thức, nàng cười tươi như hoa, thủ thỉ:
“Anh d như con cọp ấy, có biết không.”
“Em có sợ không?”
Cúc cười khúc khích:
“Sợ”
Chĩ nghe một tiếng “Sợ” đơn sơ mà ông Giám thấy khoẻ khoắn làm sao, hình như mặc cảm tuổi già của ông được ve vuốt cùng tột. Ông cười ha hả, quay ngang ôm lấy Cúc hôn lên mí mắt nàng. Cúc thủ thỉ:
“Anh à, nhiệm vụ đầu tiên em đã làm xong rồi. Còn chuyện thứ nhì phải thanh toán trong ngày hôm nay.” Ông Giám ngơ ngác, mỉm cười hỏi:
“Nhiệm vụ gì em phải làm mà có thứ nhất thứ nhì nghe ghê vậy?”
“Anh quên rồi sao?”
“Anh có biết cái gì đâu mà quên.”
Cúc lại cười khúc khích:
“Chuyện thứ nhất là em hứa cho anh một đứa con, em đã làm xong rồi. Chuyện thứ hai là cứu đứa con anh, em sẽ phải làm xong trong sáng hôm nay.”
Ông Giám thíeh chí cười ha hả, ghì chặt lấy Cúc, hai thân thể trần truồng quện lấy nhau, lùng bùng trong chiếc mền mỏng…
“Hay… hay lắm, em rất biết giứlời hứa. Anh cững ước gì tối qua em đã thụ thai. Nhưng chuyện đó hạ hồi phân giải Còn bây giờ nói anh nghe, làm sao cứu được thằng nghịch tử Giầu cho anh?”
Cúc gác một chân lên mình ông, nàng kéo hẳn mặt ông quay về phía nàng, nhìn sâu trong mắt, từ từ nói:
“Đúng như anh nói, con nhỏ Đỗ Nga đã kiếm được một thầy bùa để theo bảo vệ nó. Sự thực thì thằng nhỏ này không phải là thầy bà gì, y ehĩ là đệ tử của một môn phái Thần Võ trong xóm y ở. Chính y cũng chẳng biết gì về thuật trử tà bắt ma cả; nhưng vì nhờ khi nhập môn, Bư phụ y có cho một ông Phật làm bằng nanh heo rừng, lúc nào y cũng đeo trên cổ. Vì ở gần nhàĐỗ Nga, nên khi con ma Xuân Nhi tới bắt hồn con Đỗ Nga, bà mẹ la cầu cứu, thàng nhỏ này mới chạy qua tò mò coi chuyện gì. Ai ngờchính sựtò mò cón nít củay đã cứu con Đỗ Nga thoát chết, vì ông Phật bằng nanh heo eủa y phát ra một đạo hào quang đánh bay con ma Xuân Nhi, nên nó phải chạy trốn…”
Nó một hơi đài, Cúc ngưng lại thở. ông Giám nóng ruột hỏi tới:
“Em có biết thằng nhỏ ấy là đệ tử của ông pháp sư nào không?” .
Cúc mỉm cười.
“Không phải pháp sư đâu anh, để em nói hết cho anh nghe.” Cúc hằng hắng, lấy giọng, nói tiếp: “Điểm khoái nhất là chính con Đỗ Nga cũng không biết sư phụ thằng nhóc con này là ai. Mặc dầu nhà ông ta ở ngay trong hẻm nó, thằng bé hỉ mũi chưa sạch, nhưng lại tinh ranh như ma. Khị nó biết chính ông phật bằng nanh heo rừng của nó cứu con Đỗ Nga, bèn bịa chuyện nói là thầy nó ở mãi trên núi nọ núi kia, lâu lâu mới ghé qua đây thôi. Thế là nó đã Um cách leo lên giường với con Nga, con nhỏ cần nó nên đành chiu. Nhưngcô nàng cũng chẳngvừa gì. Lấy chiếc xe Hondabắt thàngnhỏ chở di làm, sai bảo như đầy tớ; nhưng thằng bé lại chịu như vậy. Với y, miễn sao tối tối được ngủ với con nhỏ là mãn nguyện rồi.”
Thấy Cúc dông dài quá, ông Giám nóng ruột hỏi:
“Em có biết nhà ông thầy nó không?”
Cúc mỉm cười, nàng biết lòng ông Giám đang nóng như lửa.
“Biết chứ anh, em sẽ dẫn anh tới đó; nhưng để em kể hết chuyện anh nghe, bây giờ còn sớln lắm, tới đó không ai tiếp mình đâu.”
“Nhưng em cố quen ông thầy đó không?”
“Ông Trưởng Môn là Thượng Sư San thì không quen thân lắm, chỉ gặp được ông ta có một lần thôi. Ông ấy nay.. đây mai đó, khó gặp lắm. Nhưng học trò của ông ta là thầy Mạnh với em là chỗ thân tình.
“Mình có cách nào gặp ông Thượng Sư đó được không?”
“Em nghĩ cũng không khó đâu, nhưng eũng còn phải coi xem mình có duyên với ông ta không đã, ông này ky tiếp mấy loại người như tụi em lắm. Nhưng anh đừng coi thường thầy Mạnh, ổng lại chính là con của sư phụ ông. Thượng Sư San đó.”
Ông Giám ngạc nhiên, hỏi:
“Sao lạ vậy, cha không truyền chức Trưởng Môn cho con mà lại trao cho người ngoài.” Cúc làm ra vẻ thành thạo:
“Anh không biết đâu, môn phái này kỳ lạ lắm; nhất là tài phép của ông Thượng Sư San có khi còn cao hơn sư phụ ông ta nữa.”
“Cái đó thì kỳ cục thực, làm sao trò lại hơn cả thầy được,
“Em nghe thầy Mạnh nói, trong môn phái có những phép tắc chỉ có nhứng trai gái đồng trinh mới tập được, còn những người lập gia đình rồi hoặc đã bậy bạ trai gái tập không thành. Ông Thượng Sư San theo thầy từ hồi nhỏ, nên ông ta luyện thành nhiều bửu bốì mà chính sư phụ ông ta biết mà không luyện được; còn con cái sư phụ của ông Thượưg Sư San… hì hì…”
Nói tới đây Cúc cười hì hì. óng Giám hỏi:
“Con cái ông ta làm sao?”
“Em không biết nhiều, nhưng tụi bạn nói cả mấy người con ôngta ngoài vụtrừtàbắt mathì chĩ thích luyện ba cái phép cua gái thôi; bởi vậy ông nào cũng năm bẩy bà. Và lạ lùng lắm; cả đám ở chung nhà mà lúc nào cũng vui vẻ như Tết mới hay chứ.”
Ông Giám cười thích chí.
“Nếu vậy nhất định em phải dẫn anh ra mắt ông thầy Mạnh đó mới được. Còn Ông Thượng Sư Trưởng Môn, thủng thẳng mình tính sau.”
Cúc thọc tay vô nách ông Giám làm ông nhẩy nhổm lên, dảy dành đạeh. Ông cười ha hả thật sảng khoái.
“Cho anh chết luôn. Đàn ông, ông nào eũng giống ông nấy, nhưng đâu có được bao tăm hơi chứ.”
Hai người rỡn với nhau một hồi rồi sửa soạn ra phố. Mặt trời đã lên thực cao, Cúc gọi Taxi lên Saigon ăn sáng; ăn song lại kêu Taxi đi thẳng qua Thị Nghè tới nhâ thầy Mạnh.