Trong phòng ngủ, Xuân Nhi nghe thấy tiếng xe nổ, nàngbiết là Giầu đã đưa Cô gái ấy đi mướn khách sạn rồi. Nỗi xót xa dâng trào, hai hàng nước mắt tự nhiên trào ra không thế nào ngăn lại được.
Tới gần sáng, Giầu mới trở về nhà với một thân xác rã rượi, sặc mùi rượu. Chàng lăn ra ngủ cho tới chiều mới bò dậy được.
Xuân Nhi không còn gì để nói nữa, nàng đã coi như gặp phải tên sở khanh. Con bướln hút mật trong nhị hoa, xong rồi lìa cành eòn kể gì tới đoá hoa kia với hương sắc tàn phai theo ngày tháng. Xuân Nhi thấy non nước này chỉ còn cách chlu đựng, cốbám bíu vào đám cưới sắp tới. Đứa bé máu mủ eủa chàng có thể là sợi giây giằng buộc được Giầu vào cuộc sống gia đình chăng.
Điều cần nhất bây giờ là làm sao đi gặp mặt cha Giầu để lo hôn lễ và chính thức hoá cuộc sống ngày hôm nay. Chờ cho Giầu tắm rửa khoẻ khoắn, ra bàn ăn, Xuân Nhi mới nhỏ nhẹ hỏi:
“Chừng nào anh mới dẫn mẹ con em gặp mặt ba. Không lẽ tụi mình cứ sống lén lút như thế này mãi hay sao?”
Giầu trả lời giọng bực bội:
“Ba anh ở mãi bên Nhật Bổn, bây giờ đi đâu gặp ổng đây?
“Hơn một năm rồi, sao mãi ông ấy chưa về; em không tin. Vậy anh cho em đla chỉ em qưa Nhật một mình.”
Giầu trợn mắt, quát lên:
“Em đi một mình được à? với tư cách gì em gặp ông ấy đây? ai tin em chứ?”
“Em sẽ dẫn con theo, nói là cháu nội ổng; làm sao ba anh lại không tin cho được. Dù Bao đi nữa, ba anh cũng có chút địạ vị trong xã hội, chắc chắn ông phải biết phải quấy chứ.”
Xuân Nhi cũng to tiếng, nàng không còn nhẫn nhịn được nứa, hình ảnh Đỗ Nga nằm trong lòng Giầu trong phòng khách làm nàng điên lên. Xuân Nhi ôm chặt con vào lòng nức nở khóc.
Giầu lại vô phòng ngử liền, có lẽ ăn chơi trác táng cả ngày đêm hôm qua làm cho chàng mất hết sức lực. Xuân Nhi cũng không biết phải làm sao hơn, ôm con thao thức tới sáng mới chợp mắt.
Khi đứa bé khóc đòi ăn, nàng giật mình thức dậy, thấy mặt trời đã lên eao. Chị người làm xô cửa bước vô, thấy Giầu nằm tlên giường, lật đật tính lui ra, Xuân Nhi vội vàng gọi:
“Chị bế em bé ra cho bú sứa hộ tôi đi.”
Giầu cũngvừa tỉnh giấc. Chàng vô phòngtắm rửa mặt rồi mặc quần áo đi ngay không nói một lời nào. Giầu bỏ đi rồi, Xuân Nhi nằm một mình trên giường, sầu đau dâng lên chất ngất. Hai hàng nước mắt tuôn ra như suô~l, từ trước tới nay, nàng chỉ hy vọng eó một mái ấm gia đình, một người chồng yêu dấu, một nguời cha gươngmẫu củanhữngđứacon mình. Bây giờtất cả những hy vọng ấy.đều tan ra mây khói. Giầu đã không mang lại cho nàng nhứng điều mơ ước nữa rồi, chàng đang chạy theo tiền tài danh vọng cũng nhưgái đẹp mà không màng tưởng gì tới gia đình nữa. Nhứng điều chàng đang theo đuổi bất chấp luật pháp cũng như đạo đức tổ tiên…
Đối với Giầu, đồng tiền làtrên hết. Và khi có tiền phải hưởng thụ cho đúng mức nhứng gì đã phải trả giá bằng đồng bạc của mình. Dựa vào thế eủa cha là một thương gia tỷ phú, Giầu nắm nhiều dịch vụ buôn bán kinh thiên động địa, tiền vô như nước. Chàng nuôi cả một đám đàn em chuyên nghề dao búa để làm ăn trong những dịeh vụ bất chính.
Trưa hôm đó, Xuân Nhi vừavôbàn ăn, bỗng điện thoại reo. Nàng hơi ngạc nhiên không hiểu ai lại kêu nàng giờ này; nhấc điện thoại mới biết là Giầu gọi. Chàng cho biết ba chàng từ Nhật Bổn mới về, ông muốn gặp mặt Xuân Nhi cũng như cháu nội ông. Giầu nói chừng một tiếng đồng hồ nứa chàng sẽ về đón mẹ con nàng đi ngay kẻo ba chàng mong. Xuân Nhi không ngờ giây phút này lại tới với mẹ con nàng một cách đột ngột như vậy. Nàng vui mừng hớn hở gọi con bé ở phụ với nàng tắm rửa cho em bé để nó ra mắt ông nội.
Nàng bỏ cả bứa ăn trưa để sửa soạn cho cuộc gặp mặt người cha chồng cho thật chu đáo. Hơn tiếng sau, Giầu lái xe về đón mẹ con nàng. Xuân Nhi bước lên xe, nàng hơi ngạc nhiên hỏi:
“ủa, xe mới sao anh không đi lại lái chiếc xe vận tải nhỏ này.”
Giầu trả lời ngay:
“Có thằng thợ trong hãng biết chỗ sửa xe Honda, nên anh lái chiếe xe này về mới có chỗ mang chiếc xe Honda của em đi sửa được.” Nói xong Giầu vô nhà kéo chiếe xe Honda hư của Xuân Nhi bỏ lên xe rồi lái đi ngay. Thật ra Xuân Nhi chĩ hỏi qua loathôi, chứxe mới cũ đốĩ với nàng lúc này đâu có ý nghĩa gì.
Xe rời khỏi những con phố đông đúc, từ từ ra xa lộ Biên Hòa. Mặt Giầu lầm n, chẳngnói lời nào. Xe ehạy một lúc lâu Xuân Nhi thấy đường xá vắng tanh vắng ngắt, buột miệng hỏi:
“Nhà Ba anh ở đâu mà xa quá vậy?”
Giầu cười gằn như khó chiu một điều gì, chàng trả lời ấp úng.
“Ba anh đang ở căn nhà trong vườn eao su Biên Hòa, thợ thuyền của ông ở đó có chuyện lộn xộn nên ổng phải tới đó giải quyết.”
Nghe Giầu nói vậy, Xuân Nhi không hỏi gì thêm nứa, nànglặngyên ôm con; con bébắt đầu ngủ thực dễ thương. Nàng nhìn con với niềm thương yêu dạt dào. Chắe chắn sau khi gặp mặt cha’Giầu rồi, thếnào đám cưới cũng phải cử hành. Dù cho Giầu có bạc đãi mẹ con nàng thế nào đi nứa, nàng cũng đã có danh phận là dâu của nhà họ Nguyễn. này rồi, không còn lo lắng cho tương lai mênh mông mờ mịt như bây giờ.
Trời hơi âm u, mâybay thực thấp, mặt trời không biết ở nơi đâu; chẳng có một tia nắng nào trên đường phố. Đáng lẽ hôm nay phải là ngày vui nhất trong đời nàng, khônghiểu tại sao Xuân Nhi cảm thấy hồi hộp, da thịt co giật hình như có chuyện gì không hay sẽ xẩy đến cho nàng.
Xe tới một rừng cao su thật vắng vẻ; Giầu bớt tốc độ, lái xe từ từ vô con đường nhỏ. Bỗng một con chim thật to đang đậu trên cành cây, kêu lên một tiếng thảnh thốt, bay nhào xuốngtrước xe, chiếc xe chồm lên cán qua mình con ỵật làm eả Giầu lẫn Xuân Nhi hoảnghồn. Giầu thắng xe lại, thở hổn hển, chửi thề:
“Tổ bà con chim mắc dịch, làm tao hết hồn.”
Nói xong chàng lại lái xe đi ngay, không thèm ngó lại con vật vừa bị cán chết. Vài phút sau, xe đi tới một cái mươngđào ngangđường, Giầu ngừngxe lại bảoXuân Nhi.
“Chúng mình xuống đây đi bộ vô nhà. Mấy thằng thợ đào đường làm ống cống mà chưa kịp lấp lại bậy thật.”
Xuân Nhi vội vàng ôm con xuống xe. Nàng còn đang phân vân không biết đi vòng lối nào để qua bờ mương thì Giầu đã tới sau lưng, cầm một khúc ống nước dơ lên đập vô đầu nàng. Xuân Nhi nhào xuống mương, trướe mắt nàng là cả một khoảng trống tối đen quay cuồng. Nàng thấy mình bay bổng chơi vơi và chợt nghe tiếng bé Phượng khóc thét lên. Xuân Nhi cố lấy hết sức ôm chặt lấy con cho tới khi thân thể rơi xuống đất, nàng đẩy đứa bé qua một bên. Tuy nhiên, nàngcòn nghe được tiếng con khóc văng vẳng thực lâu:
“Trời ơi !”
Chưng nghe tới đây la lên một tiếng, người toát mồ hôi lạnh, hỏi gấp:
“Chỗ đó ở đâu?”
“Là chỗ tai nạn xe mà anh phát hiện đó.”
“Nói như vậy, người ngộ nạn không phải là bạn học em, mà chính là em. Nhưng tại sao còn chiếc xe Honda trên mình em là thế nào.”
Hai mắt Xuân Nhi rực lửa oán hận, nàng nói như rít lên:
“Dạ, nạn nhân chính là em đó. Vì em là ma; sợ anh hoảng nên mới nói vòng vo như thế. Còn chiếc xe Honda của em, anh còn nhớ Giầu chở theo nói là đem vô hãng nhờ người thợ nào đó mang sửa không. Cũng vì vậy mà y lấy xe vận tải chở mẹ con em. Lúc em bi đập một gậy nhào xuống mương còn chưa chết; vừa ném được bé Phượng qua một bên, em nghe thấy tiếng gì như tiếng xe Honda chạy tới, và tiếng chân người bước vội vàng. Có tiếng đàn bà hỏi:
“Nó chết chưa anh?”
Tiếng Giầu trả lời.
“Làm sao mà sống được chứ, nhưng em phụ với anh ném chiếc xe Honda này lên đầu nó cho chắc ăn.”
Em hoảng kinh. Chiếc xe Honda từtrên cao lao xuống ngay mặt em, làm nát bấy mặt mày. H~n em tức thì lìa khỏi xác Lúc bấy giờ em mới biết người đàn bà vừa tới đó chính là cô vũ nữ Đỗ Nga. Và khi nâng chiếc xe Honda lên, quăng xuống mương, Giầu đã làm rớt chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng cẩn hạt xoàn gần đó.
“Thì ra như vậy.”
Chung ;m lặng hồi lâu; nỗi bi thương và phẩn nộ từ từ lắng xuống. Chàng hỏi với vẻ thắc mắc:
“Bây giờ em đã là ma, tại sao ’em không dùng cái lợi thế biến hóa của ma quỉ mà giết quách chúng nó đi; để chúng nó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ăn chơi đú đởn làm chi. Và lại còn mết công chỉ cho anh kiếm ehiếc đồng hồ cũng như ngầm dẫn dắt anh tới gặp Đỗ Nga nứa.”
“Anh nói đứng, em eó thể giết chết chúng nó trong chớp mắt thôi. Nhưng trả thù rồi, không làm thếnào cho vụ án oan ức cửa em được sáng tỏ cả.”
Chung đã hiểu ngay Xuân Nhi muốn chàng phải làm gì rồi. Chàng gật đầu nói: ~
“Bây giờ anh đã hiểu hết rồi.”
Xuân Nhi nói tiếp:
“Bởi vậy, em muốn kiếm một người có lương tâm, có nhiệt huyết giúp đỡ em, đưa tội lỗi tầy trời của chúng công bố trước thiên hạ, để mọi người biết rõ nỗi oan ức
cửa em và tội lỗi của chúng.”
Vừa nói Xuân Nhi vừa với ly nước đưa lên miệng Chung, nhỏ nhẹ:
“Anh à, mấy hôm trướe em nói dối anh, xin anh tha tội cho em.”
Chung uống miếng nước, chờ cho nàng đặt ly xuống bàn, chàng ôm lấy nàng, thân thể Xuân Nhi bồng bềnh như máy, êm ái tựa tơ trời, nàng kề sát má vô mặt chàng thì thào:
“Anh à, em còn bầy đặt ra câu chuyện xin anh khắc tên anh vô mộ bia em nữa, anh có giận em không?”
Chung say sưa nói:
“Không, anh không bao giờ giận em đâu, đó là duyên số Ohúng mình thôi.”
Xuân Nhi mặt mày hớn hở, nụ eười nở như hoa ban mai.
“Thật không hả anh.” Nàng ngưng một lúc, nói tiếp:
“Anh không sợ em là ma à.”
“Người tình trong mộng, dù là ma cũng khả ái.”
“Em cám ơn anh, anh nói như vậy làm em thật cảm động. Khi em cọn sống, cu’~c đời ba chìm bẩy nổi, nếm đủ mùi đời chua xót đắng cay. Tới khi chết bất đắc kỳ tử, nêú không có anh eó lòng tốt, nhận xác đem chôn, thân xác này đã là vật hy sinh trong phòng thí nghiệm cho người tả học mổxẻ, rồi đem chôn như nhữngxác ehết loài vật Hơn nứa, nếu anh không bỏ tiền ra xây cất nhà mồ cho em, ở dưới âm phủ này, em cũng chỉ là một du hồn không nhà ở. Hôm nay em lấy tấm thân này, cùng với linh hồn và cả trái tim dâng lên anh, muốn được đền ơn trong muôn một…”
Chung say sưa nói:
“Em à, anh hiểư em hơn ai hết, anh được sự báo đáp đó không eòn gì sung sướng hơn. ở đời cái gì cũng là giả dối, chỉ có tình yêu ehân thật mới là cao quí và vĩnh cửu thôi.”
“Nhưng anh ơi, chúng mình người ma khác đường, muốn giứ lâu cái Unh đó cũng khó, biết làm sao đây.”
“Mặc dù như vậy em cũng đừng buồn, khi tình yêu tới, chỉ một giây cũng đáng ngàn vàng. Trong thâm tâm đôi lứa có nhứng kỷ niệm đẹp đẽ, mỗi khi nhớ lại có khác gì thiên thu.”
“Nếu thế…” Xuân Nhi đưa tay lên, hai ly rượu hiện ra trong tay nàng đỏ như máu, lấp lánh hào quang. Nàng nói: “Xin anh nâng ly, coi như hai ly rượu này là rượu hợp cẩn, chúng mình phá lệ âm dương, kết hợp vợ chồng. Xin cạn ly…”