VN88 VN88

Trời ơi! Sướng quá! Chưa bao giờ sướng đến thế này!

Đạt nghe kể, bị kích thích quá, tay trái vòng quanh eo con Sáu, luồn tay phải vào trong chiếq quần Mỹ-a đen sờ lồn. Con Sáu cũng nứng quá trời, phóng cả hai tay sang, tính kéo ống quần xà lỏn của Đạt cho trật qua một bên để lôi con cu ra ngoài. Nhưng cặc hắn đã dựng đứng lên từ hồi nào, không vạch ra được. Nó bèn nhỏm dậy tuột cái quần cụt ra khỏi người hắn. Nó bình tĩnh nhận xét như người có kinh nghiệm:
– Cặc cậu cũng được đấy chứ?

Troi oi! Suong qua! Chua bao gio suong den the nay!

Full Trời ơi! Sướng quá! Chưa bao giờ sướng đến thế này! 18+

Đạt và Huỳnh xuất trại tỵ nạn Pendleton thắm thoát đã sáu tháng. Hai đứa chi nhau cái Bắc thủ phủ Sacremento. Công việc làm với một hãng ráp máy điện thoại tương đối ổn định. Cả hai mới ngoài hai mươi, là bạn học ngày xưa ở Trung học Nguyễn Trã, Sài gòn.

Đạt vào Võ bị Đà Lạt mới hai năm thì bị di tản về Phan Rang vào những ngày đầu tháng tư 75, lọt được về Sài gòn, thoát lên tàu Hải quân sang Subic Bay, Phi Luật Tân. Huỳnh lận đận mất hai năm với phần hai Tú tài, rồi vào Thủ Đức mới được sáu tháng. Cơn bão thời cuộc đánh bạt hắn sang Guam cùng với gia đình chú hắn bằng chuyến bay C-141 của không lực Hoa kỳ từ căn cứ Clark. Hắn gặp lại bạn trong trại Pendleton. Vợ con chú hắn quá đông nên hắn tách ra theo Đạt, ghi tên với hội thiện nguyện IRC mà phiêu bạt lên vùng bắc Cali này.

Truyen Troi oi! Suong qua! Chua bao gio suong den the nay! 18

Truyện Trời ơi! Sướng quá! Chưa bao giờ sướng đến thế này! 18+

Hai đứa bạn độc thân nên ý hợp tâm đầu, tuy chuyện tình dục thì chưa dám hé cho nhau biết. Với tuổi thanh niên cường tráng, sống trong một xã hội đầy đủ thức ăn bổ dưỡng khiến bốn hòn truong dái căng mộng tinh dịch, nên không tuần nào hai đứa không bị mộng tinh, khăn trải giường loang lỗ những đốm vàng. Cho đến một ngày cuối tuần vào tháng chạp, trời đã lạnh cóng, sương mù mờ mịt qua khung cửa, Đạt lên tiếng với bạn giữa hai ngụm cà phê thơm:
– Hồi ra trại, mình cứ nghĩ có được một chỗ ở, thêm công ăn việc làm là lý tưởng lắm rồi, không còn điều gì phải phàn nàn nữa. Nhưng thực tế lại không phải vậy!
Huỳnh hưởng ứng:
– Đúng vậy! Mình vẫn thấy bực dọc, thiếu thốn một cái gì đó.
Đạt gật gù:
– Tớ cho mình là thiếu hơi đàn bà. Trông cậu bạch diện thư sinh thế kia, chắc chưa biết mùi đời là gì?
– Đừng giỡn bạn! Tớ biết đàn bà từ năm mười sáu cà!
Đạt lắc đầu tỏ vẻ không tin, Huỳnh hùng hổ cãi. Rồi hắn nhắm mắt như ôn lại cuốn phim dĩ vãng của tuổi dậy thì.

o O o

Trong dịp hè năm đệ tam, một hôm má Huỳnh sai hắn đi thu tiền hụi ở nhà dì Lan. Lan là bạn của má hắn, nhưng vì ít tuổi nên hắn vẫn kêu là dì. Nhà dì ở trong hẻm gần khám Chí Hoà. Căn nhà xinh xắn có nhiều chậu kiểng xếp dọc bên hông nhà. Hắn theo lối này vào sân trong thì gặp dì Lan trong bếp. Dì da9ng nấu một nồi nước lá xả lớn để xông vì trong người mệt mỏi. Dì nói: Nếu không có Huỳnh đến bữa nay thì dù có đun nước cũng không mang vào phòng tắm để xông được!

Khi Huỳnh đỡ lấy cái chăn trùm từ đầu xuống chân lúc dì xông xong, mùi lá xả với lá chanh toả ra khắp phòng thơm ngát. Huỳnh tưởng như mùi da thịt của dì. Tóc dì đen nhánh, dài và mướt. Dì ngồi trên chiếc ghế con, cúi đầu cho suối tóc chảy xuống trước mặt để lau bằng chiếc khăn bông lớn. Lát sau, dì hất tóc về phía sau, chạm đến ngang lưng, ngước mặt lên lau tiếp lần nữa, từ trán ra sau gáy. Má dì phớt hồng, mắt long lanh như cười, tương phản với cặp môi mọng mủm mỉm như hờn dỗi. Dì trông trẻ hơn tuổi thực ba mươi nhiều.

VN88

Viết một bình luận