VN88 VN88

Em chổng đít lên đi anh thích chơi hậu môn

Ông hấp tấp chạy ra, lúc ấy Bẩy cũng đã dìu Giầu tới nơi. nhìn dáng điệu hoảng hết, tơi tả của Giầu, ông eàng ngạc nhiên hơn, hỏi liền:
“Có chuyện gì đó Giầu?”
Mặt mũi Giầu vẫn còn nhớn nhác, chưa hoàn hồn, chàng lắp bắp:
“Cháu, cháu… gặp ma…”
Ông Phúc phì cười, mấy bộ hạ chung quanh ông cũng cười rộ. Ông khôi hài:
“Cái thứ ma cô mày mà cũng sợ ma à. Thằng cô hồn, làm tao cứ ngỡ chuyện gì. Ma ở đâu?”
Giầu chưa kịp nói, Bẩy đã đỡ lời:
“Thưa ông chủ, cậu Hai nói con ma ấy nó nhát cậu trong xe, nên bỏ xe chạy thục mạng tới đây.”

Trong đầu ông Phúc thoáng qua một nghi ngờ. Ông cũng nghĩ như Bẩy; cho là thằng nào giả ma dọa Giầu để cướp chiếc xe Mecerdes mới của y. Hơn ai hết, ông còn lạ gì tánh tình cũng như con người thằng cháu đích tôn duy nhất trong giòng họ Nguyễn của ông. Hai anh em ông vô phúc, có cả chục bà vợ mà chỉ có thằng Giầu này là người duy nhất nôl dòng. Anh ông – Nhà tỷ phú Nguyễn văn Giám đã tốn không biết bao nhiêu tiền chạy chữa mà cũng không đẻ thêm được thằng con nào nứa; ông còn tệ hại hơn, không có một mống. ông trời thực bất công; tiền bạc của gia đình ông đầy nhà như thế này mà không cho được một mụn con để thụ hưởng, không hiểu chết đi, biết làm gì với gia tài bạc tỷ kia! Làm sao đem xuống mồ được.

Ông chạy xuống mấy bực thang, nhìn Giầu mà lòng xót xa, ông đỡ một bên tay Giầu, hỏi:
“Cháu có sao không?”
‘Dạ, dạ… không.”
“Vậy thì tốt rồi.” ông quay qua Bẩy, hỏi: “Mày đã cho thằng nào. chạy ra xe coi ra sao chưa?”
“Dạ, thưa ông chủ, tụi thằng Sáu Vằn và Chín Lụi đã ra đó rồi. Con bảo chứng nó thấy đứa nào dọa ma cậu chủ, cứ lôi vô đây tẩn cho một trận để chúng nó hết dỡn mặt.”
Ông Phúc có vẻ hài lòng, gật đầu, nói:
“Tốt, tốt, lôi chúng nó vô đây cho tao xem; chúng có ba đầu sáu tay gì mà dám chọc vô nhà này.”
Ông quay qua Giầu hỏi:
“Cháu có giao chìa khóa cho chúng nó lái xe vô đây không?”
“Dạ, dạ… chìa khóa còn ở trong xe.”
“Chưa tắt máy à?”
“Thưa cậu chưa.” ‘
óng Phúc quay ra sau nói:
“Thằng Tám ra lái xe vô đây.”
Chờ cho Tám chạy đi rồi, ông mới hôi lại Giầu: .
“Ma như thế nào?”
“Cậu biết mà, con ma… Xuân Nhi đó.”
Ông Phúc dừng lại, trố mắt nhìn Giầu ngạc nhiên:
“Mày nói con vũ nứXuân Nhi làm ở vũ trường mợ Ba mày ấy hả?”
“Dạ, thưa cậu, chính con nhỏ đó.”
“Nó chết rồi mà.”
“Bởi vậy nó mới thành ma về hại cháu.”
Mặt ông Phúc hơi cau lại, ông nghi Xuân Nhi chưa chết.
“Mày có chắc là nó không? Sao bảo chính tay mày giết nó mà?”
“Dạ, chính là nó… cũng vì cháu giết nó nên nó mới về trả thù.”
“Vậy thì lạ thực; trên đời này lại có chuyện ma quỷ nhưvậy thực sao. Thằng anh nó cũng đãbi đám của mình thanh toán trong tù rồi, bố nó phải tự tử trướe đó; có đứa nào thành ma nhát tạo đâu, sao nó lại kiếm mày?”
“Cháu đâu có biết? nhưng chắc chắn con Xuân Nhi thành ma rồi đó cậu à.”
Giầu vừa nói xong, một luồng gió lạnh tánh om thổi tới câylá trong vườn kêu rào rào. Giầu thét lên:
“Nó tới rồi đó cậu ơi ?”
Quả thực lúc đó Xuân Nhi đã tới, nàng nghe hết câu chuyện eậu cháu Giầu nói với nhau. Thì ra cả gia đình nàng dều bị tụi này hại. Ngay cả trinh tiết nàng cũng bị tên già dâm đục kia tướe đoạt, rồi những ngày sau cùng của cuộc đời nàng lại bị tên cháu đốn mạt của giòng họ này lợi dụng, cho tới khi chán chê thì kết liễu mạng sống nàng.

Xuân Nhi nổi cơn giận xung thiên, tính hoá gió giết chết hết đám này; nàng vừa vung tay áo lên, bỗng bị một đạo hào quang chặn lại, đồng thời hất nàng bắn xuống thềm nhà. Xuân Nhi hoảng hồn lồm cồm bò dậy, miệng rỉ máu tươi; nàng kinh hãi nhìn lên, thì ra một tên nô bộc của lão Phúc vừa mở cửa ra vô. Chiếc bàn thờ Phật to lớn, uy nghi đặt ngay phòng khách. Trên đó thờ không biết bao nhiêu là Phật, Tiên, Thần, Thánh. Có cả Đấu Chiến Thắng Phật, – xưa kia nổi danh bắt yêu trừ ma tên là Tôn Ngộ Không nữa – Nàng sợ hãi bay vút lên trên không chạy trốn.

Bây giờ không những ông Phúc mà tất cả đám bộ hạ ông đều tin là có ma thực rồi. Mọi người vừa bị ngọn gió bất ngờ thổi tới, quần áo tơi tả, đầu tóc rối bù, ai nấy đều hoảng kinh. Đồng thời ngay lúc ấy, một bóng trắng bay vút lên trên không, rít lên tiếng kêu ai oán não nùng.

Ông Phúc được đám bộ hạ dìu vô nhà; Giầu cũng lếch thếch chạy theo. Mọi người náo loạn, duy chỉ có Già Phèn vẫn bình tĩnh, ông ta đứng chấn ngay cửa, thét lớn:
“Hay cho con tàehó tác quái, có giỏi hiện nguyên hình chơi với già này một keo.”

Ông Phúc cùng mọi người chạy đượe vô trong nhà rồi thở hồng hộc. ông vừa định la thủ hạ đóng cửa lại không cho con ma vô nhà, bỗng ngạc nhiên thấy ông bố già của mình oai phong đứng ngay trước cửa thách thức con ma. Ông vừa sợ vừa mừng, vì từ hồi nào tới giờ ông già Phèn được ông mướn lau chùi dọn dẹp nhà cửa cũng như tưới cây làm vườn. Ông ta chưa bao giờ nói mình có võ nghệ, phép tắc trừ ma giệt quỉ cả. Vậy mà hôm nay, ông dám đi cản hậu cho mọi người chạy trốn, lại còn lớn tiếng thách thức con ma kinh khủng kia nứa thì đâu phải thứ tầm thường. Chẳng những ông Phúc ngạc nhiên mà ngay cả đám thủ hạ của ông và Giầu cũng tần ngần; không ai ngờ một ông già làm vườn, lau chỉ lo chùi đồ đạc, ốm yếu như Già Phèn lại cô bản lãnh này. Mọi người nhìn ông đăm đăm như nhìn một quái vật.

Trong khi ấy, Già Phèn đã cởi phăng chiếc áo bà ba nâu cũ kỹ ném qua một bên. Bây giờ mọi người mới ồ lên một tiếng, thân thể ômgxâm chằng chịt cả trước lẫn sau; nào bùa, nào chú, nào Phật, nào Tổ, thôi thì đủ thứ, đó là chưa kể trên. cổ ông đeo một chiếc nanh heo rừng thực lớn có khắc nhiều thứ trên đó.

Ông đứng trước cửa một lúc khá lâu, không thấy gì, quay vô nói:
“Thưa ông chủ, tôi nghĩ là con ma này không dám tới đây nữa đâu.”
Ông Phúc bây giờ mới hoàn hồn, lật đật chạy ra cửa nắm tay Già Phèn kéo vô trong, ông rên rỉ:
“Trời ơi, trong’nhà có quí nhân mà đâu có biết. Sao ông không nói với tôi, ông tài giỏi như vậy chứ. Phen này nhất định phải nhờ vả ông một chuyến rồi.”

VN88

Viết một bình luận