VN88 VN88

Em chổng đít lên đi anh thích chơi hậu môn

Tự nhiên Xuân Nhi có cảm tình với người đàn bà này ngay, nàng nghĩ bà ta nói có lý; chứ cứ như mình lúc nãy, không biết trời cao đất rộng là gì, xông lại định ăn thua đủ với lão ta làm sao được. Nàng nhỏ nhẹ hỏi:
“Vậy bây giờ chị làm được eái gì rồi?”
“Hiện nay chị đang trông coi Vũ Trường Đại Thế Giới.”
“Chị làm chủ à?”
“Trên thực tế chị là chủ, nhưng giấy tờ ông Phúc còn đứng tên.”
“Như vậy nghĩa là sao?”
“Nghĩa là tiền bạc trong tay chị, ông Phức chỉ có cái tên trên giấy phép Vũ Trường thôi.”
“Bộ ông ta cũng chịu như thế sao?”
“Em khờ quá, trời cho phụ nữ chúng mình một thứ vũ khí ghê gớm nhất trần thế này; tại em không biết dùng tới thôi. Như món nợ của em mà biết dùng cái vũ khí trời cho này, lo gì không trả được, bất quá vài ba tháng là cùng, có đâu để lão Phúc hành hạ như vậy.”
Xuân Nhi có vẻ suy nghĩ, nàng ngần ngừ.
“Nhưng em làm sao dám làm tiền như nhứng cô gái làng chơi đó được.”
Người đàn bà cười thật tươi.
“Ai bảo em bán thân nuôi miệng đâu, nghe chị nói đây ở Vũ Trường chị, mọi người chỉ có bán nghệ chứ không bán thân đâu. Chúng mình ca hát, khiêu vũ với
khách thôi chứ có cô nào đi ngủ với khách đâu mà sợ; nghề nào không là nghề phải không em?”
“Nhưng chỉ làm như vậy liệu có tiền không chị.”
“Nhiều thì không có, cái nợ của em có thể trả trong vòng ba tháng là cùng.”
“Lúc nãy ông chủ nợ bắt em phải trả trong vòng ba ngày thôi. Biết làm sao bây giờ, có lẽ chỉ còn nước nhẩy xuống sông một lần nứa chứ để ông ta giết chết cũng thế thôi, mà chưa chắc gì đã được chết êm ả như chết trong giòng nước nữa.”
Người đàn bà ôm Xuân Nhi vô lòng, nói:
“Em chỉ nói bậy thì thôi. Con kiến còn muốn sống há gì con người; thôi để chị tính cho.”
Xuân Nhi hỏi yếu ớt.
“Chị định giúp em?”
“Phải, nếu em muốn thì chị giúp. Chị thương em vì cùnghoàn cảnh chị em mình giống nhau, chị có thể nhận em làm em; em có chịu không?”
Xuân Nhi có vẻ cảm động.
“Em cám ơn chị, bây giờ thân thể em rã rời như thế này rồi, còn gì nữa đâu. Gia đình lại tan nát, không nơi nương tựa. Được chị nhận làm em còn gì bằngnữa. Nhưng còn món nợ này làm sao trả ngay đây.”
“Có khó gì cái đó em cứvô chỗ chị làm. Chị ứng trước cho em một trăm ngàn trả nợ rồi trừ dần vô tiền lương là được rồi, có gì khó khăn đâu.”
Xuân Nhi mừng thầm trong bụng, nhưng nàng cũng nói:
“Vậy em xin chị hai ngày nữa để suy nghĩ được không ạ?
“Được chứ…được chứ, em cứ suy nghĩ cho chín chắn đi; nhưng phải nhớ là lão Phúc đã nói là làm. Món nợ của em không trả không xong đâu.”
“Dạ… dạ… cám ơn chị, em biết rồi.”
Hai ngày sau, Vũ Trường Thế Giới lại thêm một cô vũ nữ đẹp tuyệt vời – nàng Lê Xuân Nhi.

Từ ngày Xuân Nhi làm tại Vũ Trường Thế Giới, nơi đâylại thêm một số kháeh ái mộ nàng, si tình cũng có, văn nghệ cũng nhiều. Thôi thì kẻ tới người đi, ong bướm dập dìu, hàng đêm giai nhân cùng tài tử quay tròn điệu luân vũ dưới ánh đàn màu muôn sắc. Vẻ đẹp của nàng dã làm chao đảo nhiều khách mày râu.

Lúc đầu nàng còn ngơ ngác, chưa quen với nếp sống vũ trường. Nhưng chắng bao lâu Xuân Nhi đã hòa vào nhịp sống đó; cách sống sa hoa, ăn chơi trác táng của các vương tôn công tử hàng đêm đã đem niềm vui sống cho nàng. Chưa đầy ba tháng, Xuân Nhi đã trả hết món nợ mà dì Ba ứng trước cho nàng. Bây giờ tiền bạc đối với nàng như rác rưởi, người ta đem dâng tới chân mà nhiều khi Xuân Nhi còn ngảnh mặt làm ngơ. Nhưng dù cho cuộc sống có đổi mới, tìên bạc có dư thừa, Xuân Nhi vẫn chĩ là một thiếu nữ mới tới và lẽ dĩ nhiên nàng cũng như bao nhiêu người con gái khác trong tuổi dậy thì, luôn luôn mơ ước một bóng hình trong mộng. Và cuối cùng người đó đã tới. Phải chăng là số kiếp. Trongmột đêm cuối tuần, ngoài trời mưa gió thật lớn, nhưng vũ trường vẫn đông nghẹt vì được tăng eười nhiều ca sĩ nổi tiếng đương thời.

Xuân Nhi đang ngồi, bỗng Mi Mi tiến lại khều nhẹ nàng chĩ ra cửa, thì thầm:
“Anh chàng tao nói với mày tới kìa.”

Xuân Nhi tò mò nhìn theo tay bạn, bất chợt nàng bắt gặp ngay ánh mắt nhìn mình đăm đăm của chàng trai đó. Anh ta thấy nàng, cúi nhẹ đầu chào và tiến lại ngay.

Xuân Nhi như bị điện giật, nàng lính quýnh thấy rõ. Một luồng điện không biết từ đâu chạy dài vô người nàng làm thân thể Xuân Nhi nóng bừng bừng, tim nàng đập mạnh, hai má đỏ lên, không hiểu tại sao người con trai này làm nàng bôl rốỉ. Xuân Nhi vội vàng đứng lên, cười thực tươi với chàng.
“Chào cô Xuân Nhi.”
“Dạ, thưa anh.”
“Cô cho phép tôi được nhẩy với cô đêm nay.”
“Dạ, em rất hân hạnh được tiếp anh đêm nay.”
“Chúngmình nhẩy liền bây giờđưực không, bản nhạc này hay quá.”
“Dạ, xin mời anh.”

Chàng thanh niên nắm tay nàng đưà ra sàn nhẩy, Xuân Nhi có linh cảm người này sẽ đi vào đời nàng chứ không sai. Trên sân khấu, cô ca sĩ đang hát một bản nhạc thật buồn; khúc nhạc tiễn đưa người yêu qua bên kia thế giới. Giọng nàng đọng lại như nhứng hạt lệ lãn trên má tình nhân, bất giác Xuân Nhi rùng mình.
“Em lạnh à.”
“Dạ, thưa không. Hmh như ngoài đường mưa lớn lắn phải không anh?”
“Bão từ miền Trung thổi tới mà; cái vùng đết nghèo nàn đó lúc nào eũng đầy dẫy tang tóc.”
“Mưa lớn như vậy anh còn tới đây làm chi?”
Chàng thanh niên cười thật tao nhã.
“Dù cho mưa bão tới đâu anh eũng phải tới.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì mơi đây anh đã có…”
“Thích thú chăng?”
“Nói cho sát nghĩa hơn là tình yêu.”
Xuân Nhi cười khúc khích.
“Nơi đây văn nghệ thì còn đửợc, đam mê coi bộ không khá rồi.”
“Em nói chuyện với kháeh như vậy không sợ bị chủ sa thải hay sao?”
“Trừ khi anh tố giác.”
Chàng thanh niên cười nho nhỏ. .
“Em họ gì?”
“Em họ Lê tên Xuân Nhi. Còn anh, anh có thể cho em xin tấm danh thiếp của anh được không?”
“Ồ, anh vừa đưa người bạn tấm cuối cùng. Lần sau anh sẽ mang tới cho em. Anh tên Giầu, Nguyễn văn Giầu.”‘
“Họ Nguyễn ở Việt Nam nhiều lắm, nhưng em có linh cảm giòng họ Nguyễn của anh phải là người làm ăn lớn.”
“Em nghĩ sao mà nói như thế?”
“Em chỉ linh cảm thấy vậy.”
“Có phải em thấy anh ăn mặc đúng thời trang hay không?”
“Không hẳn thế, nhưng em không giải thích được lòng mình.”
Nhẩy một hồi nữa, Giầu hỏi:
“Mấy giờ em về?”
“Không chừng, thường thì nửa đêm.”
“Anh đưa em về, chúng mình đi ăn nơi nào nói chuyện được không?”
“Dạ, em chưa bao giờ đi ra ngoài với khách cả, anh đừng buồn nhé.” ‘
“Tại sao?”
“Đâu có tại cái gì đâu chl vì em không quen thôi.”
“Thì cứ đi thử một lần rồi quen chứ gì.”
“Nhưng thử thách này đôl với em khó khăn như một chiến tuyến đầy bết trắc, không thể nào vượt qua được.” Hai người nhẩy đã lâu, Xuân Nhi cảm thấy mỏi mệt, nói nho nhỏ.
“Anh Giầu ơi, em mệt quá rồi, cho em nghỉ một chút nhé.”
Giầu dìu Xuân Nhi về bàn ngay, chàng tự trách nhở nhỏ.
“Xin lỗi em, anh ham nhẩy với em quá quên cả giờ giấc chúng mình về bàn ngồi nói chuyện với nhau nhé, anh đã bao giờ cho em trọn đêm nay rồi, em khỏi phải
chạy bàn nữa.”
“Dạ, cám ơn anh.”

Xuân Nhi và Giầu ngồi nghe nhạc và nói chuyện với nhau cho tới bản nhạc cuôl cùng nàng mới hỏi Giầu.
“Chúng mình ra nhẩy bản này nhe anh.”

VN88

Viết một bình luận