Giầu bằng lòng ngay, kéo ghế dìu nàng đứng dậy ra sàn nhẩy. Cho tới bây giờ, hai người đã thật tự nhiên và thân mật. Giầu ôm Xuân Nhi thật sát, chàng có thể nghe được hơi thở nàng nóng hôi hổi trên cổ mình, những bước chân đẩytới cọ sát làm chàngrun rẩy cả châu thân; chàng chưa nhẩy với cô vũ nứ nào ở đây nhiệt tình như Xuân Nhi. Hình như nàng nằm trong tay chàng với tết cả sự dâng hiến trọn vẹn hồn xác. Giầu muốn mời nàng vì nhà nhưng đã bị tử chối, chàng biết rằng cần phải chờ một thời gian nữa chứ không thể đết giai đoạn được. Vì dù sao Xuân Nhi cũng là hoa khôi của vũ trường này, không thể dễ dàng như những cô vũ nứ khác. Tối hôm đó vô tình Giầu lại quên cho nàng tiền thưởng. Trong đám chị em vũ nữ, Xuân Nhi với Bình và Mi Mi là bạn bè rất thân, tối nào cũng đi ăn với nhau trước khi về nhà. Đặc biệt tốì nay, cả hai tò mò nôn nóng muốn biết câu chuyện giữa Giầu và Xuân Nhi ra sao nên đèn vừa bật lên, Giám ra về là họ xúm lại Xuân Nhi hỏi han rối rít. Mi Mi luôn luôn dành phần hơn, nàng nắm vai Xuân Nhi lay nhè nhẹ hỏi dồn.
“Xuân Nhi ơi, anh chàng cho mày nhiều tiền thưởng không hả. Được bao nhiêu?”
Xuân Nhi chép miệng.
“Không có một đồng xu.”
Mi Mi không tin, nàng làm bộ không vui.
“Còn làm bộ giấu nứa, hỏi cho biết thôi chứ tao có đòi chia đâu mà mày sợ.”
Bình cũng nói vô.
“Đúng rồi, đúng rồi, bạn bè mà mày dấu tụi tao làm chi, khai thực đi không bị phạt đó.”
Nhưng mặt Xuân Nhi cứ ngây ra, rõ là nàng không có tiền thưởng thực. Cả hai có vẻ hiểu là nàng không nói dối, Mi Mi kéo Bình và Nhi ra cửa.
“Thôi, tụi mình đi La Cay ăn mì. Kể như Xuân hôm nay xui. Thằng khứa này nhẩy với ai luôn cho bạc ngàn, không hiểu sao hôm nay dở chứng, đồ cô hồn.”
Bình vẫy xe Taxi vừa cười vừa lôi hai bạn vô trong.
“Mọi hôm mày thích anh chàng này lầm mà, Bao hôm nay lại rủa người ta là cô hồn hả con khỉ.”
Mi Mi cười khúc khích.
“Tại nó nhẩy với con Xuân Nhi mà không cho đồng bạc nào, vậy mà cũng bầy đặt bao giờ cả đêm làm con người ta không có tiền về xe nữa. Kỳ sau gặp tao biết tay. Bình quay qua Xuân Nhi hỏi:
“Hay là anh chàng đã thấm đòn nên giứ sĩ diện cho nàng, không dám đưa tiền thưởng.”
Mi Mi reo lên:
“A, mày nói có lý. Chứ không lý nào thằng cha này lại kẹo tới mức đó.” nói xong nàng quay qua Xuân Nhi hỏi: “Có phải vậy không mày?”
Xuân Nhi cười khổ.
“Thôi mà, tụi mày đừng lấy tao làm đề tài chọc quê nữa chứ. Khách tới vũ trường tìm tụi mình chĩ muốn vui chơi thôi, nghề nghiệp của tụi mình là làm cho họ vui chứ có tình có ý gì ở cái chốn này chứ.”
Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong thâm tâm Xuân Nhi lại nghĩ khác. Nàng cảm thấy con người Giầu có một cái gì làm nàng lưu luyến, tuy nhiên nàng không biết đó có phải là tình yêu hay không, nhưng nàng biết rất rõ là nàng có thật nhiều cảm tình với người thanh niên này.
“Xuân Nhi, tên anh chàng đố là gì hả mày?”
Xuân Nhi cười cười chọc tức bạn.
“Tặng tiền thưởng bạc ngàn mà không tự giới thiệu tên tuổi với người đẹp à?”
Mi Mi xô mạnh tay bạn cười khanh khách.
“Bây giờ tới lượt mày chọc quê tao héng.”
Taxi đã đưa mọi ngưới tới tiệm mì quen thuộc, cả bọn lại ồn ào kéo nhau vô đánh chén no nê mới rủ nhau về. Xuân Nhi về tới nhà, tắm rửa rồi leo lên giường nằm;
Hình ảnh của Giầu cứ lởn vởn trong đầu óe nàng. Mãi chotới gần sáng nàng mới ngủ được.
Không hiểu sao từ đêm nhẩy với Xuân Nhi đến nay, hông thấy Giầu tới vũ trườhg chơi nữa. Tốì nay là bốn đêm rồi, Xuân Nhi mỗi lần đi làm thấy hình như thiếu thiếu một cái gì; có lẽ nàng nhớ Giầu thực sự rồi chăng, hình bóngchàngtrai này khônghiểu sao cứ lởn vởn trong đầu óc nàng mãi vậy.
Bỗng có ai ghé sát vô tai nàng thì thầm gọi:
“Xuân Nhi.”
Xuân Nhi nhận ra ngay giọng nói của người nàng đang mong đợi.
“Anh Giầu, lâu lắm rồi anh không tới; chúng mình nhẩy nhé.”
Giầu nắm tay Xuân Nhi nói:
“Hôm nay anh mệt quá, để khi khác nhé. Em nhẩy với người khác đi.”
Nói xong Giầu mốc thuốc lá ra hút thật tự nhiên. Chàng phà khói thành những vòng tròn đan vào nhau, nhìn quanh như tìm kiếm ai. Xuân Nhi cảm thấy tự ái
mình hình như bị va chạm mạnh, nàng quay đi ngay và tới nhứng bàn khách đang đợi nàng.
Nhẩy chưa hết một bản với khách, Xuân Nhi cố tình dìu người khách của mình lướt qua bàn Giầu ngồi xem chàng đang làm gì. Ai ngờ Giầu đã ngồi với cô khác và bắt đầu mời cô ta nhẩy. Cặp mắt đa tình của chàng như dán vào thân thể no tròn của cô vũ nứ này.
Xuân Nhi thấy bực tức, hlnh nhưnàng đang ghen thì phải. Chính nàng cũng không hiểu tại sao lại có chuyện buồn cười này; khách chơi tới đây tìm vũ nữ, nay cô này mai cô khác, chứ có ai là của riêng ai đâu. Hơn nứa, nàng với Giầu cũng chĩ mới nhẩy với nhau có một lần và chưa từng hẹn ước điều gì. Chàng muốn nhẩy với ai mắc mớ gì tới nàng. Không hiểu sao nàng lại quan tâm tới anh chàng này nhiều như vậy cho khổ vào thân.
Có một điều Xuân Nhi không ngờ tới, Giầu là một công tử ăn chơi đầy kinh nghiệm trong giới giang hồ, chính chàng đã chủ tâm làm như vậy để câu cho bằng được Xuân Nhi, người mà chàng đã chấm phải chinh phụ ccho bằng được. Giầu đã cố ý không tới vũ trường nhiều đêm, rồi hôm nay tới đây lại tỏ ý thờ ơ, nhưng cũng có lúc nhiệt tình làm Xuân Nhi mất đi tự chủ. Vì dù sao Xuân Nhi cũng chỉ là một vũ nữ mới vào nghề được mấy tháng, nàng chưa hiểu được cái đạo lý nghề nghiệp: “Kẻ đến là khách, người đi đừng chờ.”
Giầu vẫn như mèo vờn chuột, chàng kéo cô vũ nữ đang nhẩy với mình về phía Xuân. Nhi; khi tới gần, Giầu ghé sát vô tai nàng nói nho nhỏ:
“Tối nay bất cư giá nào anh cũng muốn gặp em, có chuyện rết quan trọng muốn nói với em đó; anh nhớ em kinh khủng em có biết không?”
“Làm sao tin anh đây? anh còn đang say sưa trong lòng người đẹp đó mà.”
“Không phải đâu em, anh chĩ nhẩy tạm với cô này để chờ em thôi. Sau bản này em chạy qua bàn anh nhé.”
Xuân Nhi nhìn chàng thiết tha, gật đầu. Nàng xoay người khách một vòng lảng ra xa vì sợ ông ta biết nàng hẹn hò với người khác ngay trên vai ông. Xong bản nhạc, Xuân Nhi xin lỗi khách, chạy qưa bàn Giầu ngay, chàng cũng đã để cô vũ nứ nhẩy lúc nãy chạy qua bàn khác rồi.
Giầu đứng dậy, kéo ghế, nắm tay Xuân Nhi mời ngồi.
“Em có biết anh định nói gì với em không?”
“Dạ, không.”
Giầu nói như van xin.
“Anh muốn mời em đi ăn tối nay, xin em đừng từ chối, đây là tất cả tấm lòng anh.”
Xuân Nhi suy nghĩ một hồi, rồi nói:
“Dạ, em xin phá lệ đi ăn với anh, nhưng chúng mình phải giao ước trước; chĩ có đi ăn và dạo phố thôi, chứ không có gì khác nứa đâu nghe.”
Giầu mừng rỡ, vội vã nói ngay:
“Được mà, được mà, anh chỉ cầu mong có thế thôi. Chúng mình đi ngay bây giờ nhé, anh sẽ mua hết giờ cho em.”
Nói xong không đợi cho Xuân Nhi có bằng lòng hay không, Giầu gọi tài phán trả tiền liền. Chàng nắm tay Xuân Nhi đưa ra cửa. Xe của Giầu đậu ngay đó, hai người chui vô xe và Giầu từ từ lái ra thật êm.
“Em muốn đi đâu ăn?”
“Chỗ nào eũng được, miễn không xa quá thôi.”
“Chúng mình ra xa lộ Biên Hòa nhé.”
“Dạ, cũng được.”