VN88 VN88

Em chổng đít lên đi anh thích chơi hậu môn

Chung không nhịn cười được nữa, chàng cười ha hả. Ông Linh vỡ lẽ cũng cười theo. Có lẽ cả nhà giải tỏa được sự phá phách mấy bữa nay lý do là như thế này, chứ không liên quan gì tới gia đình này cả. Ngọc Lan cũng cười nhưng cái cười gượng gạo. Nàng chợt nghĩ tới lúc đan rên rỉ trongvòngtay Tuấn, rồi nghe tiếngnổ như tạc đạn, cả hai vùng dậy chạy bán sống bán chết. Nàng còn ôm được quần áo chạy vô nhà, chỉ quên đôi dép; còn Tuấn trần truồng tồng ngồng chạy thục mạng, bất giác nàng cười ré lên. Chung thấy Ngọe Lan eười như muốn gập người lại, chàng làm bộ tới gần cười hùn, nói:
“Bây giờ Ngọc Lan không còn giận anh nữa phải không, chúng nó phá nhà mình tại vì ghen tươngvới nhau chứ anh không có dính dáng gì ba cái vụ này bao giờ phải không.”
Ngọc Lan ngước lên, nàng cười tới nước mắt chẩy ra. Muốn che dấu tội trạng mình, nàng làm bộ đập vô vai Chung, vừa cười vừa nói:
“Cái anh mắc dịch này, như vậy mà cũng nói được.”
Chung nắm lấy tay Ngọc Lan không cho nàng đánh mình nữa, làm như rỡn qua rỡn lại. Chàng vừa chợt nhìn thấy mấy chiếc nút áo trước ngực nàng cài xéo xẹo; nút nọ xỏ vô lỗ kia, chắc chắn lúc về phòng luýnh quýnh, cài nút áo tầm bậy tầm bạ hết, Chàng nói nho nhỏ, đủ cho mình nàng nghe.
“Cài lại nút áo đi.”
Hai tay Ngọc Lan bất giác cùng đưa lên ngực áo; nàng cúi đầu nhìn xuống và nhìn thấy sự sơ suất của mình ngay. Hai má nàng ửng đỏ, vội vàng chạy vô phòng…

Sáng hôm sau Chung dậy sớm, chàng đi Um nhà trọ. Mặc dù ông bà Linh không còn mặc cảm với chàng nữa, nhưng chuyện cô con gái của họ ngủ với trai ngay đầu hè làm Chung phải lánh xa ngay; nhất là lại biết nàng ta có bầu với anh chàng nọ và còn đinh gán cho chàng:
May mắn cho Chung, có người bạn Hải Quân, giới thiệụ cho chàng một căn nhà của hai mẹ con bà cháu ở ngay con hẻm trước nghĩa địa đường Dương Công Trừng, Thị Nghè. Căn nhà của hai bà cháu này khá lớn nên họ ngăn ra làm hai cho mướn, có cửa trước cửa sau đàng hoàng, lại có bếp và buồng tắm riêng nữa. Điều Chung hài lòng nhất là bà già chịu giữ giùm con bé cho chàng. Ngay chiều hôm đó Chung dọn nhà ngay. Ông bà Linh hết sức bịn rịn và nhất là Ngọc Lan cũng quyến luyến chàng hoài.

Tối hôm đó, vừa xếp xong đồ đạc, Chung nằm nghĩ một lát Xuân Nhi đã tới rồi. Nàng cũng vui mừng vì Chung đã có nơi ở vừa ý và con nàng cũng được săn sóc chu đáo nứa. Nàng cười thực tươi bảo chàng:
“Bấy giờ nơi ăn chốn ở đã yên ổn, tôl nay anh với em đi tính chuyện con Đỗ Nga cho xong.”
Chung nghĩ tới chuyện tố’l qua bật cười, nói:
“Tối nay em phải ra tay liền, nếu không để nó kêu mấy thằng đực dựa biểu diễn, anh em mình lại vắt giò lên cổ mà chạy.”
Xuân Nhi đỏ mặt, cười khúc khích, nàng ôm lấy chàng, cắn nhè nhẹ lên má Chung.
“Tối nay gặp cảnh đó nữa, em để anh ở lại coi, em đi về một mình.”
Chung cười ha hả:
“Anh chịu lắm đó.”
Nói xong chàng hôn lên miệng nàng, bờ môi ngọt lịm, run rẩy của Xuân Nhi làm cho Chung mê mẩn.
Nàng thì thào:
“Em yêu anh… mình… ơi…”
Âu yếm nhau một hồi, Xuân Nhi nói nho nhỏ:
“Bây Giờ mình phải đi hỏi tội con Đỗ Nga đã, nếu không trời sáng em phải trở lại âm giới.”
Chung gật’ đầu, chàng còn luyến tiếc hương vị tình yêu đậm đà vừa qua. Xuân Nhi phất tay áo, tầm lụa đen hôm qua tuôn ra phủ lên khắp thân thể chàng. Nàng ôm ngang hông Chung bay lên cao.
“Hôm nay con Đỗ Nga không đi làm, nó trốn ở nhà với mẹ, tưởng như vậy là yên thân sao. Chúng mình tới nhà nó coi.”
Xuân Nhi vừa dứt lời đã xà xuống trước cửa nhà Đỗ Nga rồi. Nàng đẩy cửa đưa Chung vô nhà; qua phòng khách, Chung thấy bà má Đỗ Nga nàm ngủ trên tấm đi vắng. Cả hai vô phía trong phòng ngủ, Đỗ Nga nằm đó. Xuân Nhi bảo chàng:
“Anh đứng qua một bên, đã tới lúc con bé này đền tội rồi.”
Chung vừa lui lại phía sau đã thấy khuôn mãt Xuân Nhi biến đổi khác thường; từ một cô gái xinh đẹp, mặt nàng từ từ chảy xuống. Mũi xâu hoắm xuống một lỗ tối om. Miệng méo đi, nát bét, rỉ máu. Hai mãt xanh lè, lồi ra ngoài. Gió lạnh phát ra từ hai ống tay áo nàng làm những mảnh áo nhuộm máu bay phần phật. Chung đã nhận ra khuôn mặt của Xuân Nhi lúc bị nạn trong rừng cao su Biên Hoà.

Lúc ấy Đỗ Ngu trở mình, nàng tính kéo chiếc mền len đắp lên cho đỡ lạnh, bỗng giật mình ehoàng dậy vì vừa nhìn thấy một bóng trắng đứng ngay chân giường.
Hồn ma Xuân Nhi!
MiệngĐỗ Ngu khô lại, đắng nghét. Nàng tính kêu lên nhưng không hiểu sao cứ run lập cập, nói không nên lời. Xuân Nhi giơ tay lên như muốn ehụp lấy Đỗ Nga, hỏi:
“Mày có biết tao là ai không?”
Giọng nàng như âm vang từ cõi xa xăm vọng lại, xoáy vô tâm can Đỗ Nga.
“Cô cô. là Xuân Nhi… cô đừng kiếm tôi nứa tội nghiệp… xin… tha cho tôi.”
“à thì ra mày vẫn còn nhớ tao hả…”
Xuân Nhi phất tay áo, Đỗ Nga bị một luồng gió lạnh buốt, thựe hôi tanh thổi văng xuống đết, hai tay nàng chắp lại rên rĩ:
“Cô Xuân Nhi… eô kiếm tôi làm gì nứa… có chuyện gì nữa đâu.”
“Đỗ Nga… tao… kiếm mày làm gì bộ mày không biết thực sao?”
Đỗ Nga hoảng quá, vội vàng quì xuống, rên rỉ:
“Cô Xuân Nhi ơi, Xin tha tội cho tôi, quả thực thằng Giầu nó giết cô chứ nào tôi có tội tình gì đâu… cô đi kiến thằng Giầu trả thù đi.”
“Mày nói đúng đó, tao giết mày rồi cũng tới lượt nó thôi, thoát sao khỏi tay tao chứ…”
“Xin cô đừng giết tôi tội nghiệp tôi có làm gì đâu…”
“Thì ra là thế sao, đứa nào xúi thằng Giầu giết tao hả… đứa nào phụ thằng Giầu ném chiếc xe Honda vô mặt tao .đó, nói đi… nói đi… Đỗ Nga, hôm nay là ngày tận số của mày rồi đó…”

Nói xong nàng phất tay áo một cái, gió tanh lại ập tới cuốn Đỗ Nga lăn mấy vòng, máu đãrĩ ra khoé miệng nàng. Hồn ma Xuân Nhi lại từ từtiến tới, cánh tay lại phất lên, gió lại cuốn tới, thân thể Đỗ Nga lại lăn lông lốc, máu miệng lại ứa ra nhiều hơn, nhiễu cả xuống áo. Nhưng lần cuôl cùng hồn ma Xuấn Nhi phất tay áo thì thân thể Đỗ Nga bắn vô vách ván, gây nên một tiếng động thật lớn. Mẹ Đỗ Nga giật mình tỉnh dậy, vội vã chạy vô buồng con. Bà thấy Đỗ Nga nằm lăn dưới đất, máu me bê bét, thất thanh la lên:
“Bớ người ta, eứu người… bớ người ta…”

Xuân Nhi thấy bà già la cầu cứu, lối xóm chạy qua rầng rầng, lúc đầu nàng đinh ẩn thân hành hạ Đỗ Nhi trước mặt mọi người trong xóm cho bõ ghét. Nhưng bất chợt Xuân Nhi thấy một luồng hào quamg chói lòa làm nàng hoa mắt; cốnhìn lại hóa ra luồng hào quang ấy phát ra từ một ông Phật làm bằng nanh heo rừng, đeo tòng teng trên cổ một thàng nhỏ khoảng mười lăm tuổi đang đứng ngoài cửa, hiếu kỳ nhòm vô nhà. Nàng phất mạnh tay áo về phía đó, vội vàng chạy lại cắp Chung bay vọt ra cửa sổ.
Chung lấy làm lạ, hỏi:
“Tại sao em lại chạy hoảng hốt như vậy. Đâu có ai nhìn thấy chúng mình.”
Xuân Nhi thở hổn hển:
“Tại anh không biết, lúc mụ già la lên, lối xóm chạy tới coi, trongđó có một thằng nhỏ đeo ông phật bằng nanh heo của một môn phái chuyên môm trừ tà, bắt ma. Phép tắc của môn phái này quỉ thần dều nể, há chi em chỉ là ma, chiu gì nổi phép tiên. Bởi vậy nên mới phải chạy thôi, chứ ẹm có coi đám người trong lối xóm này ra cái gì đâu.”
Chung ngạc nhiên, hỏi:
“Em nói những ông phật bằng nanh heo người ta thường hay đeo ở cổ đó phải không?”
“Đúng rồi, nhưng không phải ông phật nào bằng nanh heo cũng làm em sợ đâu; nó phải được luyện phép của một môn phái nào mới linh hiển được.”
“Linh như thế nào?”
“Như vừa rồi, em không chạy mau, những tia hào quang từ ông Phật nanh heo đó sẽ đốt cháy thân thể em ratro bụi, hết đầu thai nữa chứ khôngphải chuyện chơi.”
Chung buột miệng:
“Lợi hại như vậy thực sao.”
Xuân Nhi buồn rầu:
“Đúng là số trời, con nhỏ này chưa tới ngày tàn nên mới để thằng nhóc con của môn phái nào đó có bửu bối, vô tình tới cứu nó.” ngừng một lát để thở, Xuân Nhi nói tiếp: “Em phải về, bị hào quang đó làm em mệt quá rồi, chắc cũng phải tịnh dưỡng ít lâu nữa.” Trong khi Đỗ Nga bị gió tanh từ tay hồn ma Xuân Nhi hất bắn vô bức vách, nàng đã tưởng chết chắc rồi. Vừa nhắm mắt lại đã nghe mẹ nàng la lên, Đỗ Nga mừng rỡ mở mắt cố hết sức lết ra ngoài. Ngoài cửa đã lố nhố nhiều người chạy tới, nhất là con nít trong xóm, hễ có chuyện gì là chúng bu quanh coi ngay.

Lúc Đỗ Nga lết ra được phòng ngoài rồi, hồn ma Xuân. Nhi theo nàng ngay, y vừa dơ tay lên định phất vô mặt nàng, bỗng lảo đảo như muốn té, hai tay y che mặt rồi nhắm ngay một thằng bé đứng ngoài cửa phất mạnh tay áo hóa gió mà chạy. Đỗ Nga ngạc nhiên nhìn thằngbé hơi lảo đảo, rồi lại đứng vững ngay, trong khi tất cả những đứa đứng bên cạnh nó té siêu té vẹo như có ai xô đẩy. Cùng lúc ấy, nàng nhìn thấy ông phật nó đang đeo trên cổ loé sáng hào quang. Đỗ Nga biết ngay nàng gặp cứu tinh rồi, nếu không có thằng nhỏ đêm nay quả là nàng tới số như con ma Xuân Nhi nói chứ không sai.

VN88

Viết một bình luận