Vừa nói Chung vừa leo xuống giường, Xuân Nhi vẫn theo sát bên chàng, nắm tay Chung đưa tới bồn tắm mới trở ra. Chung leo vô bồn tắm, chàng trầm mình trong làn nước nóng thơnl phức mùi hoa hồng. Chàng không ngờ Xuân Nhi cẩn thận như vậy, nàng vừa nấu ăn xong đã pha nước cho chàng rồi. Nằm trong bồn, chàng duỗi thẳng chân cho những bắp thịt giãn ra và cảm thấy tâm thần thoải mái làm sao đâu, con người lâng lâng, chàng thấy thân thể mình bồng bềnh như nằm trên một thảm mây trời lơ lửng.
Bỗng Chung nghe thấy tiếng nước róc rách và một bàn tạy đặt trên ngưc chàngxoa nhè nhẹ, chàng từ từ mở mắt ra đã thấy Xuân Nhi ngồi trong bồn nước tự hồi nào rồi, hai chân nàng cặp lấy đùi chàng, bàn tay nắn bóp những bắp thịt mệt mỏi của chàngtới đê mê. Một lúc thật lâu, có lẽ Xuân Nhi đã nắn bóp khắp thân thể Chung rồi, nàng thì thầm: “Anh ơi, chúng mình ra ăn cơm nhé.”
Chung như còn tiếc rẻ những giây phút thần tiên vừa qua. Chàng lười biếng gục đầu trên làn da trắng muốt của đôi gò bồng đảo căng tròn. Nhưng Xuân Nhi đã nhẹ nhàng đỡ chàng đứng dậy, lau mình, mặc quần áo cho Chung. Tâm thần Chung như tụ lại trên nhứng ngón tay ngà của người con gái đầy sức sống này; chàng băn khoăn, không biết nàng có phải là Lê Xuân Nhi, cô bạn học của nàng mà chàng đã chôn cất hay không? Nhưvậy thì nàng là người hay là ma. Có hai Lê Xuân Nhi như lời nàng nói hay là chỉ là một người, căn phòng ngủ đó, mùi thơm da thit này có khác gì của người đẹp trong mộng của chàng đâu Có thể chính nàng cũng là người trong mộng của chàng nữa chứ không sai. Tuy suy nghĩ mãi cũng chẳng đi tới kết luận nào chắc chắn, nhưng tự nhiên cái tên Lê Xuân Nhi là ma đã in xâu vô tầm trí chàng rồi.
“Mời anh xsơi cơm, bữa cơm này thật đặc biệt, em chỉ nấu dành cho anh thôi.”
Nói rồi nàng bưng chén lên. Chung cũng cầm chén, và cơm vội vàng; chàng đã đói lắm rồi. Nhìn thấy chai rượu trên bàn, Chung hỏi:
“Em cũng hay uống rượu lắm à?”
“Dạ không, chỉ khi nào vui lắm em mới uống chút ít thôi.”
Xuân Nhi tới chiếc bàn bên cạnh lấy hai cái ly, rót rượu ra, hơi rượu tỏa đầy phòng thơm phức. Chung chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu thơm tho như thế này bao giờ.
Xuân Nhi cũng chỉ rót rượu ra ly rồi để trến bàn chứ không đưa cho Chung, chàng để ý thấy hơi rượu bay lên thực mau và ly rượu cũngcạn dần. Đầu óc Chung tựnhiên thấy lâng lâng như say nhưtỉnh, máu trong người chàng chẩy mạnh như đã uống cả hũ rượu vậy. Hai má Xuân Nhi cũng đã ửng hồng như người say rượu. Chàng buột miệng hỏi:
“Rượu này em mua ở đâu mà lạ lùng như thế này?”
“Đây là loại rượu đặc biệt, cất bằng nước suối vàng. Anh không thể nào tìm mua được đâu.”
Chàng vừa hỏi xong thì hai ly rượu cung đã bay hơi hết, Xuân Nhi với tay lấy hũ rượu rót ra hai ly khác, nàng cũng để đó và rượu lại bốc hơi; bây giờ Chung mới chắc chắn là chàng và Xuân Nhi đang uống rượu; loại rượu lạ lùng không cần đổ vô miệng, chỉ bốc hơi mà người thưởng thức đã như trút cả vô miệng rồi. Rượu càng bốc hơi mau, hai người càng say sưa ngây ngất. Xuân Nhi định rót rượu ra nữa, Chung cản lại ngay, chàngbắt đầu thấy máu chảy thậtmạnh rồi, đầu óc cũng đã quay cuồng. Xuân Nhi ngồi dựa vô mình chàng, Chung vòng một tay ôm nàng vào lòng; chàng nhớ lại hôm nhào xuống sông lần đầu tiên ôm Xuân Nhi kéo vô bờ.
“Thời gian trôi nhanh quá, mới đảy mà đã hơn một năm rồi. Lúc đó anh trở vô nhà thương, em đã trốn khỏi bệnh viện nên rất lo sợ. Anh chỉ sợ tâm thần em chưa bình phục, lại tìm con đường ehết nữa, nhất là khi hỏi thăm sứe khoẻ em, em chẳng đểý gì cả mà lại đâm ra oán trách anh sao không để cho em chết.”
Khuôn mặt Xuân Nhi đang ửng hồng bỗng nhiên tái mét, nàng im lặng một lúc lâu như hồi tưởng lại những gì đã xẩy ra.
“Anh có biết không, hôm ấy em rất sợ hãi phải sống trong nhứng căn nhà cô đơn lạnh lẽo như căn nhà này, bởi vậy từ hôm đó em trốn khỏi nhà thương trở về quê ngay.”
Chung buột miệng.
“Em về quê à?”
“Dạ, em về quê tìm một người cậu.” Ngưng một lát, nàng lại nói tiếp: “Con người trong lúc khốn quẩn thường tìm nguồn an ủi, cứu vớt trong những thân nhân mình; ở Sàigòn, em chỉ có một người cậu, nhưng cậu em ở mãi bên Thủ Thiêm trong một xóm lao động thực nghèo nàn.”
Nước mắt Xuân Nhi đã chảy dài trên hai gò má. Chung kéo nhẹ đầu nàng dựa lên vai chàng.
“Anh xin lỗi đã khơi lại chuyện cũ làm cho em phải bi lụy.”
“Em thú thực với anh, chính em cũng muốn nói với anh từ lâu tất cả những ấm ứe tích tụ tlong lòng; nay có dịp này em còn mong gì hơn.”
“Phải thú thực với em, anh cũng có nhiều câu hỏi không tiện nói ra. Bây giờ anh nhưđang đi trong cơn mê, nếu em thổ lộ để trút hết ưu phiền mà lại giải tỏa được những thắc mắc ưu tư trong lòng anh thì còn gì hay hơn nữa.”
Xuân Nhi có vẻ hớn hở, nàng rúc đầu vô mình Chung, từ từ kể lại….
Câu chuyện của cuộc đời Xuân Nhi do nàng kể không ngờ bi thảm như vậy. Lúc đầu nàng còn giứ được bình tĩnh, nhưng càng về sau, câu chuyện đi tới hồi ai oán, nàng nghẹn ngào, nức nở trong từng câu nói, từng lời văn…
Chung nghe một hồi cũngbắt đầu thấm, chàng không ngờ người con gái đẹp như hoa trong lòng chàng đây lại không phải là người; nàng là một oan hồn, bi người ta giết chết một cách tàn bạo!
Cha nàng là ehủ nhân một xưởngmáy nhỏ ở Chợ Lớn. Ông đã uống thuốc độc chết trước khi Xuân Nhi nhẩy xuống sông tựvận mấy tháng. Cái chết của ông cũng thật oan ức, người ta đã dàn cảnh đưa ông vào con đường tử, chĩ vì một tấm ehi phiếu khôngtiền bảo chứng; rồi nhứng ân tình giả tạo, những nợ vay cắt cổ và những canh bạc bịp vô tiền khoáng hậu để ông phải tự tìm tới cái chết.
Sau khi ông chết rồi, người con trai của ông cũng bị liên can vì có dính líu tới tấm ngân phiếu kia cùng những số nợ của cha. Dù anh đã bán hết gia tài cũng không đủ để trả nợ. Vì vậy luật sư của chủ nợ đã yêu cầu tòa áp dụng biện pháp ngăn ngừa bị cáo bỏ trốn và bắt nhốt anh của Xuân Nhi lại.
Chỉ trong vài tháng, Xuân Nhi chịu cảnh cha chết, anh vô tù, nhà cửa tan nát, không nơi nương tựa. Với tuổi đời vừa tròn hai mươi, làm sao nàng có thể xoay trở được với cơn bão đời tàm khốc như vậy, Thế cùng, nàng đã chọn cách giải thoát duy nhất lúc bấy giờ là lao đầu xuống sông tự vận. Nhưng ai ngờ, số nàng chưa cùng. Chiều hôm đó Chung đang ngồi vẽ dưới chân cầu Xa lộ và chàng đã cứu nàng thoát chết.
Quả thực cho tới đây, Xuân Nhi mới dở sống dở chết. Lao đầu xuống sông tìm cái chết mà cũng không được yên. Lúc ấy, nàng thất thểu bơ vơ, bạn bè lánh mặt; thậm chí tới những người mang ơn gia đình nàng xưa kia cũng ngảnh mặt quay lưng. Lòngnàng băng giá, nhìn đâu cũng thấy quỉ ma hiện hình toan ăn tươi nuết sống. Tối hôm chờ ngày hôm sau người ta cho xuất viện, Xuân Nhi đã trốn ra trước chỉ vì sợ bệnh viện đòi tiền bác sĩ và thuốc men. Nàng chỉ còn một nơi duy nhất tới tá túc, đó là nhà ông cậu già mù loà ở mãi bên Thủ Thiêm trong một xóm lao động nghèo cùng cực ven sông.
Ông cậu ôm nàng vào lòng, nghe kể lại thảm cảnh gia đình; ông phải nhỏ lệ, lau nước mắt cho nàng, an ủi:
“Xuân Nhi à, đừng khóc nữa, hãy cứ tạm ở đây với cậu, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo.”