VN88 VN88

Em chổng đít lên đi anh thích chơi hậu môn

Xuân Nhi cúi đầu nghĩ ngợi trước nhứng điều hữu lý của bạn. Nhưng Mi Mi không chịu như vậy, nàng cười mĩa mai, nói:
“Vũ nữ thì sao chứ, không phải là người hả. Đi trên đường phố chúng mình có xấu hơn ai đâu. Tại sao lại tự khinh mình như thê. Từ cổ ehí kim, không thiếu gì đàn ông yêu những cô gái giang hồ như chúng ta; hơn nữa chúng mình chĩ là vũ nữ chứ có bán thân nuôi miệng đâu”
Bình bình tĩnh nói:
“Mày nói cũng có lý, nhưng có điều biết mình biết người vẫn hơn. Như tụi mình kết thân với những người tới đây kiếm gúi, phải biết mục đích của họ là mua vui mới tới. Nếu mình không vì túi tiền của họ thì nên giữ khoảng cách tình cảm xa xa một chút vẫn hơn.”

Vũ trường đóng cửa, sau khi đi ăn tối như thường lệ với Bình và Mi Mi, Xuân Nhi về nhà cứ phân vân mãi lời nói của Binh và Mi Mi, cả hai người đều có lý làm nàng không thể nào ngủ được. Nàng không dám phán đoán Giầu thuộc mẫu người như thế nào, nhưng Xuân Nhi hy vọng Giầu không giống như Bình nhận xét.

Nàngcứtrần trọc mãi, tâm Unh ngổn ngang, suy nghĩ mãi câu chuyện giứa mình với Giầu. Nếu quả thực Giầu yêu nàngnhư thế, chắc chắn nàng sẽ giứđược hạnh phúc gia đình dù cho thân phận xã hội có cách biệt. Nhưng cho tới bây giờ, chính nàng cũng khôngbiết tâm tư Giầu thực sự ra sao. Trời tờ mờ sáng, Xuân Nhi mệt mỏi qua một đêm thao thức, nàng thiếp đi lúc nào không hay…

Khi thức dậy, nàng giật mình không ngờ mình ngủ trưa tới thê. Đã hơn mười giờ rồi, cuộe hẹn với Giầu thực trễ; nàng vội vã nhẩy vô phòng tắm sửa soạn thực nhanh. Kêu xe taxi tới quán Mì Cây Nhãn liền; tới nơi Xuân Nhi thấy Giầu điềm nhiên ngồi đọc báo bên táeh ca phê uống gần cạn. Nàng hối hả tới nơi.
“Em xin lỗi tới trễ quá rồi.”
Giầu đứng lên, mặt mày hớn hở; dìu nàng ngồi xuống.
“Anh tưởhg em không tới chứ.”
xuân Nhi có vẻ e thẹn, nói: . ”
‘Tại em ngủ quên thôi.”
“Có sao đâu, anh ngồi đây ăn mì thôi mà. Chắc em chưạ ăn gì phải không. Kêu mì ăn nhé.”
Nói xong không để choXuân Nhi trả lời, Giầu gọi ngay một tô mì cho Xuân Nhi. Anh chạy bàn đi rồi, Giầu quay qưa Xuân Nhi nói:
“Anh mang một món quà cho em nè; em hãy đoán xem là cái gì.”
Xuân Nhi ngại ngùng nói:
-Anh đừng cho em cái gì nhé, em không nhận đâu.”
Giầu lắc đầu.
“Sao em thực thà quá khôngbiết nữa, chúng mình đá là bạn rồi, có quí mến nhau mới tặng quà chứ. Mai này em cũng eó thể tặng anh những món gì anh thích mà.”
Xuân Nhi thẹn thùng nói:
“Ngoài bạn bè làm ở Vũ Trường Đại Thế Giới, em không giao thiệp gì với ai, nhất là chưa bao giờ có bạn trai lên làm sao eó kinh nghiệm đẩ biết anh thíeh cái gì chứ.”
“Thôi được rồi, bây giờ em đoán cái gì đây.”
Vừa nói Giầu vừa móc trong túi ra một hộp nhung nho nhỏ, đưa ra trước mặt Xuân Nhi. Xuân Nhi lắc đầu, nói:
“Em chịu thôi, không biết anh cho cái gì đâu.”
Giầu mỉm cười, mở nắp hộp, ánh sáng lấp lánh tỏa ra từbên trong làm Xuân Nhi ngạc nhiên. Nàngnhìn kỹ lại; thì ra đó là một cái bông cài áo làm bằng những hạt xoàn ghép lại, phải nói là mười mấy hạt chứ không ít, hạt nào hạt đó còn to hơn cả hạt trong nhẫn cưới của cha mua cho mẹ nàng năm xưa. Xuân Nhi nhìn Giầu như dò xét.

Nàng thầm nghĩ không hiểu sao Giầu lại có thể tặng mình món quá quí giá tới cỡ đó. Giầu cười, hỏi:
“Em có thích cái bông hoa cài áo này không?”
Xuân Nhi rụt rè, nàng co người lại lắc đầu:
“Quà anh đắt giá quá làm sao em dám nhận chứ.”
“Sao vậy?”

Vừa nói Giầu vừa lấy chiếc bông hạt xoàn đó ra, cài lên ngực áo Xuân Nhi. Chàng trinh trọng nói:
“Một món trang sức trang nhã và quí giá nếu rơi vào tay những kẻ tầm thường thì thật là uổng, làm mất giá trị của vật đó. Nay bông hoa này đượe cài lên mình em, không những tăng thêm vẻ đẹp của em mà còn nâng cao giá tri của món trang sức này nứa.”

Xuân Nhi nghe những lời tán tụng của Giầu làm nàng thực sự cảm động, nàng nhìn chàng như nói lên ngàn lời yêu đương và cảm tạ. Cúi xuống ngực áo nhìn chiếc bông cài trên đó làm tim nàng đập mạnh, khôngbiết bao nhiêu cô gái đang mơ ước bảo vật này.
Giầu thì thào bên tai nàng:
“Em ăn mì xong muốn đi chơi đâu?”
Ngày ngày Xuân Nhi tới vũ trường làm, rồi đi ăn với Mi Mi và Bình là về nhà ngay. Nàng không giao du với ai khác vì làm vũ nứ chl là hoàn cảnh bắt buộc để kiếm miếng cơnl ăn và lo cho hoàn eảnh eố cùng này. Nàng không hề nghĩ tới phải đi đây đó cho vui bao giờ. Bởi vậy khi Giầu hỏi nàng muốn đi đâu, Xuân Nhi không biết trả lời sao, nàng đành nói:
“Đi đâu cũng được, tuỳ anh đó.”
Nghe nói Giầu mừng rỡ, bảo nàng:
“Ăn xong rồi chúng mình đi ra ngoại ô, miệt LongAn cho thanh tịnh nhé.”
Xuân Nhi gật đầu đồng ý ngay, nàng cũng chẳng biết Long An ở đâu, xa hay gần.
Hai người ngồi trên xe hướng về phía Long An. Tình cảm của Xuân Nhi hình như đã đặt trọn vào Giầu; gần chàng, nàng thấy như được che chở mọi bề. Nàng ngồi sát lại chàng.
“Anh có bao nhiêu anh chị em?”
Giầu vòng một tay qưa vai Xuân Nhi, trả lời:
“Một mình anh thôi.”
Vừa nói chàng vừa kéo sát nàng lại gần hơn nứa, xe đã ra tới ngoại ô. Gió đồng nội thổi tóc Xuân Nhi bay lòa xòa lên mặt Giầu; chàng hít mạnh mùi tóc thơm tho ấy mà lòng ngây ngất bên người đẹp.
“Anh không có anh ehị em nào nữa, ba mẹ anh sanh có một mình anh thôi.”
“Mẹ anh đâu sao chẳng bao giờ em nghe anh nói tới bà.”
“Ồ, mẹ anh qua đời hồi anh còn nhỏ.” Chàng quay qua Xuân Nhi nói nho nhỏ: “Bởi vậy ý của anh là phải lấy vợ ngay để trong nhà có bóng dáng người nội trợ, em có chịu không?”

Nghe Giầu nói làm hai má Xuân Nhi nóng lên, nàng cúi mặt không trả lời nhưng trong lòng thực sung sướng. Thấy Xuân Nhi im lặng, Giầu tấn công tới:
“Xuân Nhi à, anh mong chúng mình hiểu nhau nhiều hơn, đểchúngmình có thểsốngchungvới nhau,yêu nhau suốt đời”

Xuân Nhi không dám ngước mặt lên, hai tay mân mê tà áo, nói nho nhỏ:
“Anh ơi, em là một cô gái nghèo hèn, một vũ nữ của làng chơi; làm sao xứng với anh được…”
Giầu hơi đăm chiêu, chàng im lặng một lức rồi chậm trãi nói:
“Cưng ơi, anh có thể xin em rời khỏi vũ trường, ở nhà được không?”
Xuân Nhi ngước nhìn Giầu yếu ớt.
“Anh ơi, thời buổi khó khăn này làm sao kiếm được một việc hạp với khả năng mình, rời vũ trường rồi biết làm gì đây?”
Giầu nói thực dịu dàng.
Một cô gái cần phải có gia đình, em không thể lãng phí tuổi thanh xuân của mình để vùi dập trong chốn phong trần mãi như thếnày được. Đừng làm gì nữa, hay là về ở với anh đi.”
“Sống với anh à?”

Giọng Xuân Nhi như lạc đi trong nỗi niềm cảm xúc vừa dâng lên thật cao. Tại sao Giầu lại đề nghị nàng về chung sống” với chàng một cách dễ dàng như vậy? Nhưng về ở với chàng với danh nghĩa gì đây mới được chứ? Xuân Nhi vừa quay qưa phía ehàng, Giầu đã nắm lấy tay nàng đưa lên miệng hôn nhè nhẹ.
“Sống với anh đi, tuy ehúng mình quen nhau chưa lâu nhưng trái tim anh đã đầy ắp những hình ảnh của em rồi, anh khỏng thể xa em được nữa đâu.”
“Sống với anh à?”

VN88

Viết một bình luận