Giầu nghe tới đây, một luồng hơi lạnh chạy dài theo xươngxống. da gà nổi lên khắp mình mẩy. Tim đập thình thịch, chàng hấp tấp hỏi:
“Cô ta có nói tên .là gì không?”
Phượng gật đầu nói:
“Lúc đó em cũng đang ở không nên eó tâm tình với cô ta mấy phút, nàng nói tên là Lê Xuân Nhi.”
Nghe tới tên Lê Xuân Nhi, Giầu bay hồn bạt vía, run lẩy bẩỷ. Một lúe sau chàng mới trấn tĩnh được, tự nghĩ; có lẽ Phượng hỏi han bạn bè chàng biết được chút ít về. Xuân Nhi nên làm bộ hù mình chơi, để thử lòng chàng đối với nàng ra sao. Nhưng chàng nhìn kỹ nét mặt Phượng, thấy không có gì là nàng đùa rỡn cả.
Nhưng án mạng củaXuân Nhi là tư ïtay chàng xếp đặt và thi hành một mình với sự tiếp tay của Đỗ Nga nứa, làm sao Xuân Nhi có thể còn sống mà tới đây kiếm Phượng chứ. Thực là vô lý không lý lại là chuyện ma hay sao?
Chàng kinh ngạc tới ngẩn ngơ. Phượng không biết Giầu đang nghĩ .gì nên hỏi:
“Anh à, có phải anh ehị đã thương nhau rồi không. cô nàng thùy mị và dễ thương lắm đó.” Ngìalg một lát, Phượng lại nói tiếp: “Có lẽ lâu quá anh không đi chơi với nàng nên cô ta mới tới đây kiếm chứ gì. Mà bậy thực, tại sao anh lại khai tên em ra với nàng làm chi không biết nữa.”
Giầu nghe tới đây tâm tư nặng trĩu, chàng không còn hứng thú gì hưởng thụ Unh dục nữa. Hình ảnh Xuân Nhi lăn xuống mương và khi chàng ném chiếe xe Honda vô mặt nàng, máu me-vọt ra tung toé thực rùng rợn. Chàng nói tực nhanh:
“Phượng à, anh về thôi.”
“Về bây giờ sao, mới vừa mới nói yêu em, muốn gần em. Bây giờ đã trở mặt rồi.” Hình như tự ái bị va chạm mạnh, nàng hằn học: “Về thì về đi, không sao đâu, em còn biết bao nhiêu kẻ muốn quì dưới chân em kìa, không phải chỉ có một mình anh đâu.”
“Không, không phải đâu, em hiểu lầm anh rồi. Không có chuyện gì hết mà.”
“Không có chuyện gì hết à. Tại sao bỗngdưng mới nói tới con nhỏ đó là anh chạy làng liền. Nhưng em cũng không cần giứ anh đêm nay đâu; tuy nhiên phải nhớ cái đồng hồ ở tiệm hột xoàn Đức Âm là được. Hứa rồi là phải giữ lời đó, em là Phượng chứ không phải của bỏ đâu.”
“Em yên trí mà, ngày mai chúng mình đi mua liền, có đáng bao nhiêu đâu. Bây giờ anh về nhé.”
Thấy Phượng đá siêu lòng, Giầu lật đật mặc quần áo ra xe lái về nhà ngay. Trên xe, chàng nghĩ vẩn vơ.
Chuyện Phượng kể lúc nãy, nếu không phái làbịa đặt để hù chàng, chắc chắn đó phải là hồn ma của Xuân Nhi tác quái?
Nhưng ở đời này thực sự có ma hay không?
Nếu có đi chăng nữa, hồn ma của Xuân Nhi đâu có quen biết gì với Phượng mà tới tìm nàng! Hồi Xuân Nhi còn làm vũ nứ, nàng ehẳng hề giao thiệp với ai ngoài mấy cô bạn làm chung vũ trường Đại Thế Giới. Hơn ai hết, Giầu còn lạ gì gia cảnh của Xuân Nhi. Nàng làm vũ nữ cũng chỉ là hoàn cảnh bắt buộc, chứ con người đó trời sanh ra không phải loại người này. Hơn thế nữa, Phượng cũng chỉ mới xuất hiện có mấy tháng và vừa nổi tiếng đây.
Không lẽ đó là ma thực sự!
Chuyện ma từ hồi nào tới giờ, người ta kể lại để hù con nít chơi, có bao giờ ma lại thực sựhiện hình khơi khơi như vậy chứ. Những chuyện hoang đường như thế này làm sao tin cho. được. Nhưng không thể nào Phượng lại có thể tả hình giángXuân Nhi một cách quá rõ ràng như vậy được không thế nào có sự trùng hợp kỳ cục như thế bao giờ. Càng nghĩ ngợi, suy luận bao nhiêu, Giầu càng sợ bấy nhiêu. Tự nhiên chàng run lên bần bật.
Bỗng Giầu nghe thấy một tiếng “Cáeh” thực lớn, xe rưng lên. Nhìn vô kiếng chiếu hậu thấy nắp xe sau bật tung. Không ai đá động tới mà tựnhiên nắp xe mở, lạ lùng thực, loại xe Mecerdes này chắc chắn như vậy mà lại có vụ này được hay sao. Xe chàng mới tinh, mua được mấy tháng nay thôi chứ đâu phải xe cũ. Giầu đậu xe lại, vòng ra sau, đóng nắp xe rồi tiếp tục lái về nhà. Chạy được một khoảng ngắn, cánh cửa xe phía sau lại tự động mở. Đường phố vắng ngắt, không một bóng người; Giầu thấy rờn rợn, cố quên đi hình ảnh ma quái trong đầu, nhưng khóng hiểu sao lúc này những chuyện hoang đường lại càng trở về đầy đầu óc. Chàng lài xuống xe xem xét cánh cửa, thấy không có gì lạ. Giầu toát mồ hôi lạnh, cái gì kỳ cục thế này; chàng buột miệng chửi thề:
“Đéo mẹ, đúng là có ma rồi?”
Vừa thốt ra chứ ma, một luồng gió lạnh cuốn tới như cơn lốc, tanh om. Giầu run lập cập, vội vàng chạy vô xe đóng cửa lại, lái đi thực mau. Tiếngbánh xe nghiến xuống đường vội vã rít lên thành một âm thanh ghê rợn. Giầu nắm chặt tay lái, nghiến răng đạp mạnh ga, tăng vận tốc xe chạy thực mau về nhà. Bỗng gió thổi cuồn cuộn trong xe, Giầu liếc mắt nhìn hai bên hông xe lẩm bẩm:
“Quái lạ, cửa kiếng xe đều quay lên hết, gió lọt vô đâu thổi tới”
Giầu vừa lái xe vừa run, chạy được một.lúc lâu, không có gì lạ nữa, chàng hơi yên tâm, nhưng vẫn còn sợ, tự nhủ; có lẽ mình ghé nhà cậu Ba gần đây hay hơn là chạy về nhà. Đường còn xa quá, không biết còn xẩy ra chuyện gì nứa không. Nghĩ là làm liền, Giầu cho xe quẹo mặt; căn biệt thự đồ sộ của cậu Ba ngay trước mặt. Giầu bớt tốc độ, yên chí từ từ lái tới. Bỗng chàng nhìn vô kiếng chiếu hậu, đưa tay lên dụi mắt xem có phải chàng nhìn lầm hay không; trong kiếng từ từ hiện ra một khuôn mặt thiếu nứ máu me be bét, mũi xâu hoắm thành một lỗ đen ngòm, miệng méo xệch, nát bét, hai mắt xanh lè, chiếu sáng một luồng nhỡn quang kinh khủng. Giầu hoảng hốt thắng xe lại, tông cửa chạy ra ngoài, la lớn:
“Ma, ma… Trời ơi… ma Xuân Nhi.”
May mắn lúc ấy cung đã tới nhà cậu Ba rồi, Giầu chạy thục mạng, tới cổng, chàng nắm giây chuông giật liên hồi. Anh gác cổng chạy ra, thấy Giầu mặt mày nhớn nhác, quần áo xốc xếeh, thở hồng hộc, vội vàng đưa chàng vô nhà ngay.
“Cậu Hai, chuyện gì vậy?”
Giầu thở hổn hển:
“Ma, ma… đưa tôi vô nhà… đưa tôi.vô nhà..”
Tay chân bộ hạ cậu Ba của Giầu dều là người trong giới giang hồ, dân đâm thuê ehém mướn. Anh gác cổng này lại còn là một võ sĩ có hạng trong làng võ tự đo; nghe Giầu nói gặp ma, anh tức cười, nói.
“Thôi mà cậu Hai, đừng có rỡn với đàn em chứ.”
Giầu vẫn thở hổn hển:
“Tao không có rỡn đâu, có ma thực đó, bộ thàng Bẩy mày không tin lời tao nói hay Bao?”
Bẩy vẫn cười cười.
“Vậy chứ ma ở đâu, để em ra đả nó vài quyền xem tài sức tới đâu cho biết.”
Giầu nhớn nhác chĩ ra phía chiếc xe chàng đậu giữa đường cách đó vài chục thước.
“Đó, đó trong xe tao. Nhưng mà, mày… mày đưa tao vô nhà đã, muốn ra đó làm gì thì làm.”
Bẩy bán tín bán nghi, anh nghĩ không lẽ có ma thực; nếu không cậu chủ mình tại sao mặt mày xanh lè, quần áo xốc xếch, hơi thở hồng hộc, bỏ cảxe chạy bán sống bán chết như thếnày được hay sao. Hay là có thằng nào nhát cậu ta, tính cuỗm cái xế mới chăng. Bấy thò hai ngón tay vô miệng thổi mạnh gọi người tiếp cứu. Tiếng sáo rít lên, ám hiệu gọi người khẩn cấp trong tổ chức làm ăn của ông Phúc. Một đám người lố nhố chạy tới, tay đao tay gậy. Bẩy quay lại, chĩ chiếc xe của Giầu đậu xa xa, nói thực nhanh:
“Chúng mày chạy ra chiếc xe của ông chủ đậu kia kìa, coi coi thằng nào giả làm ma trong đó lôi vô đây, đập nó một trận cho tao coi. Mau lên, không nó tẩu mất bây giờ.”
Mọi người ùa ra xe trong khi Giầu vừa thở vừa lắc đầu nguầy nguậy:
“Ma, ma… mà, không phải người ta đâu.”
Bẩy từng trải giang hồ, không tin lời Giầu nói, nhưng cũng không cãi. Anh thấy cậu chủ này mất hồn vía rồi còn đâu sáng suốt mà nói năng gì nữa, tốt nhết đưa cậu ta vô cho ông chủ. Còn thằng cô hồn nào đó giả làm ma cứ để tụi đàn em lôi vô đây rồi tính. Bẩy nói xuôi:
“Dạ, em đưa cậu Hai vô nhà, để tụi nhỏ ra coi ehừng xe eũng tốt thôi…”
“Như vậy tốt… tốt lắm… đưa tao vô gặp cậu Ba đi.”
Giầu không cần phải đợi, ông Phúc cũng đã ra tới hàng hiên rồi. óng ngạc nhiên; làm ăn cả chục năm nay, chưa bao giờ có đám nào có gan tới tận nơi ông ở sanh sự. Vậy mà tối nay tại sao thằng Bẩy lại dùng tín hiệu gọi người tiếp cứu khẩn cấp ngay ngoài sân kể cũng lạ thực.