Xuân Nhi ưng thuận để khách mua giờ ra ngoài chơi; làm mọỉ người trongVũ Trường Đại Thế Giới xôn xao hỉ lên. Cả vũ nữ, ca sĩ, chiêu đãi viên cũng nhưnhững người dọn dẹp đều rĩ tai nhau bàn tán. Một vũ nứ để khách mua giờ, đi chơi là chuyện thường xẩy ra hằng đêm tại vũ trường này. Nhưng với Xuân Nhi lại khác hẳn, nàng là hoa khôi của vũ trường, một con bút bê đẹp được nhiều người ái mộ và để ý nhất, chưa từng ra ngoài với ai bao giờ. Hơn thế nứa, Xuân Nhi còn là một ca sĩ hát rất hay. Tuy chưa nổi tiếng và ca hát không phải là công việc chính của nàng ở đây, nhưng tiếng hát của nàng đã làm nhiều khách hàng thích thú tới mê mệt.
Sự thực tiếng hát eủa Xuân Nhi có thể sánh ngang hay vượt xa cả các ca sĩ chính ở đây, vì hồi còn đi học, nàng thường sinh hoạt văn nghệ rất nhiều và không có buổi trình diễn nhạc hội nào vắng bóng nàng trên sân khấu cả. Nàng lại còn đánh đàn Dương cầm rất hay cũng như nhạc lý thật vững. Sở dĩ tại vũ trường này Xuân Nhi không thi thố được hết tài năng cũng ehỉ vì nàng không muốn phải giao thiệp một cách bừa bãi đi quá tình cảm mongmuốn củamình. Ai còn lạ gì trong làng ca hát; muốn nổi tiếng, các ca sĩ phải biết rằng; “Tài năng chỉ cần ba phần, còn bẩy phần khác ở chỗ lăng xê.” Cũng vì lẽ đó, Xuân Nhi chỉ sống bình thường như nhứng vũ nữ khác. Đêm kế tiếp, chờ mãi vẫn không thấy Giầu tới vũ trường, niềm mong nhớ củaXuân Nhi mỗi lúc càng dâng lên cao. Nàng vừa nhẩy với khách vừa nhìn ra cửa mong đợi. Cho gần tới giờ đóng cửa, Giầu vẫn không tới. Như thường lệ, Mi Mi, Bình và Xuân Nhi lúc không có khách lại ngồi tụ lại nói chuyện với nhau. Không hiểu sao đề tài của mọi người hôm nay eứquanh quẩn về Giầu. Bình luôn luôn là người lo xa, nàng nói với Xuân Nhi:
“Xuân Nhi à, chúng mình làm ở vũ tnlờhg để hết người này tới người khác ôm chỉ vì sinh kế, nhưng tình cảm thì thực ehẳng trao cho ai bao giờ ở chốn này. Tuy nhiên, khi mình đã để ý tới một người nào đó ở nơi đây, nhất là hạng có nhiều tiền thì phải cẩn thận lắm; họ tới đây chơi qua đường thôi chứ chẳng có ai thiết tha gì cở tụi mình đâu.”
Xuân Nhi chưa kịp nói gì, Bình đã tiếp: “Xuân Nhi à, có phải Giầu khoảng ba mươi tuổi và vắn chưa có vợ không? Con người này ăn nói thực ngọt ngào làm cho người ta dễ có cảm tình lắm, nhất là cách ăn tiêu rộng rãi cửa chàng ta nứa lại càng phải cẩn thận hơn.”
Xuân Nhi cười nhẹ:
“Quả như vậy, anh Giầu nói chuyện vui lắm. Anh nói là kiếm bạn gái rất dễ, nhưng tìm đượe một người vợ hiền không phải là chuyện đơn giản đâu.”
Mi Mi chưa hiểu Xuân Nhi muốn nói gì nên hỏi:
“Ý anh chàng này muốn nói gì?”
Xuân Nhi lắc đầu nói:
“Tao cũng chẳng hiểu anh Giầu nhiều lắm ảnh nói là phải kiếm được người cá tính hạp nhau, tâm đầuý hợp; vậy mà hình như ảnh lại rất sợ trách nhiệm về tình cảm!”
Bình nói ngay: .
“Anh chàng này có ý đó à. Tao nghĩ con người này chắc chắn khôngthể là kẻ đáng tin cậy trong trường tình ái được rồi.”
Mi Mi có vẻ binh vựe cho Giầu.
“Có phải vì ba anh Giầu là một nhà tỷ phú, nên anh ấy phải cẩn thận trong vấn đề giao du tình cảm không?”
Bình vẫn nghi ngại.
“Ngừời không có tiền phải chạy cơm từng bữa, nhưng kẻ có tiền nhiều khi cũng quá lo xa làm thiệt hại tới cuộc sống không phải là ít.”
Những gì Bình nói Mi Mi không quan tâm mấy; nàng chỉ chú ý tới những gì Giầu đang ve vãn Xuân Nhi.
“Tới giờ này sao anh Giầu vẫn chưa tới kiếm mày à, Xuân Nhi?”
Xuân Nhi cảm thấy hình như thiếu thốn một cái gì, nàng thở dài, trả lời:
“Tao cũng không biết.”
Ngay lúc ấy, chi tài phán ra bảo Xuân Nhi:
“Xuân Nhi à, có người gọi điện thoại cho em đó.”
Xuân Nhi lại tưởng là mình nghe lộn. Từ hồi nào tới giờ chưa có ai gọi điện thoại cho nàng ở đây cả. Ngoài nhứng người làm ở đây ra nàng không có bạn bè nào biết số điện thoại chỗ này. Nàng ngạc nhiên hỏi lại chi tài phán:
“Điện thoại của em à?”
Mi Mi đẩy nhẹ Xuân Nhi, cười khúc khích.
“Tao đoán anh Giầu chứ ai, tối nay chàng không tới được nên gọi điện thoại thanh minh thanh nga chứ còn gì nứa; đi mau đi để chàng đợi.”
Xuân Nhi vội vàngtới chỗ quầyhàng, nhấc điện thoại:
“A lô, Xuân Nhi đây, ai gọi Xuân Nhi đó?”
“Xuân Nhi đó hả, anh Giầu đây, em khoẻ không?”
“Cám ơn anh.”
Giọng Giầu thật tình tứ và nhớ nhung,
“Cưng ơi, anh nhớ em quá mà không sao tới được;
công việc bề bộn làm cả ngày tới bây giờ cũng chưa được nghỉ nứa.”
Lòng Xuân Nhi ấm lại, nàng tin lời Giầu ngay và lo lắng cho chàng.
“Giữ sức khoẻ nghe anh, đừng để kiệt sứe, đau ốm khổ lắm đó.”
“Không sao đâu em, nhưng mà anh muốn ngày mai em xin nghỉ một ngày. Chúng mình đi chơi nứa nhé, anh nhớ em không chịu nổi đó.”
Xuân Nhi ngần ngừ.
“Em…”
Giầu nói thật nhẹ nhàng.
“Ngày mai đài phát thanh nói có mưa, anh chắc vũ trường không có nhiều khách đâu, hơn nứa tôl mai ở đó cũng không có chương trình gì đặe biệt mà phải không em?”
Xuân Nhi không biết trả lởi ra sao bây giờ, nàng thấy có điều gì không ổn.
“Em… em không biết…”
“Vậy để anh sắp xếp nhé, anh sẽ dẫn em đi nhứng chỗ thực vui, em chịu không?” rồi như không để cho Xuân Nhi trả lời có đồngý hay không, Giầu cười một tràng qua điện thoại nói tiếp ngay: “Khoảng mười giờ sáng ngày mai, anh hẹn em tới quán Mì Cây Nhãn ở chân cầu Xa lộ hôm trước. Ăn uống xong chúng mình đi chơi luôn nhé.”
Xuân Nhi chỉ còn cách trả lời xuôi theo.
“Nhưng đừng làm gì phiền phức cho anh nhé, anh Giầu.”
Giọng Giầu có vẻ hơn hở.
“Cứ như vậy nhé em. Gặp mặt, anh sẽ tặng em một món quà chắc chắn em sẽ thích.”
“Quà?” nàng kêu lên: “Anh đừng làm như vậy, em không cần quà cáp gì đâu.”
Giầu không trả lời Xuân Nhi, chàng chĩ nói: “Ngày mai gặp lại.” rồi bỏ ống điện thoại xuống.
Xuân Nhi trở lại chỗ ngồi. Bình và Mi Mi vẫn còn ngồi ở đó’ họ đang ehờ Xuân Nhi để biết xem ai gọi điện thoại cho nàng. Cả hai cùng thật hiếu kỳ, họ cố nhìn nét mặt của Xuân Nhi dò xét. Mi Mi luôn luôn lanh chanh dành giựt với Bình, nàng lụp chụp hỏi:
“Điện thoại cửa anh Giầu phải không?”
Xuân Nhi cố giấu nhứng vui mừng trong lòng, trả lời thực tự nhiên:
“Đúng là của anh ấy.”
Bình hỏi ngay:
“Anh ấy nói gì vậy?”
Xuân Nhi ngồi bên cạnh hai bạn, kể lại nội dưng cuộc điện đàm cho Bình và Mi Mi, rồi tiếp:
“Tao chưa kịp nói gì thêm anh ấy đã cúp máy rồi.”
“Vậy ngày mai mày có đi với anh ấy không?”
Xuân Nhi chưa kịp trả lời, Mi Mi đã nói:
“Mày phải đi chứ, ngày mai không có nhiều khách đâu thứ Hai tới đây mà ngáp ruồi à.”
Bình trầm tĩnh hơn. .
“Xuân Nhi à, tao nghĩ mày không như tụi tao đâu; trước sau gì cũng cần kiếm một người chồng tốt: ở đây mày có tụi này chuyện trò, về nhà mày thật cô đơn. Nhưng phải cẩn thận trong việc giao du với nhứng người tới vũ trường tìm gái; đa số họ chỉ là những kẻ qua đường thôi, chứ ít người đàng hoàng lắm.”
Xuân Nhi thở dài; nàng thấy những gì bạn bè nói dều trúng tim đen mình nên không nói gì. Bình thấy Xuân Nhi im lặng nên nói tiếp:
“Riêng tao thấy anh chàng Giầu này rất đẹp trai, lại hào hoa phong nhã nữa. Nhưng mày phải cẩn thận, anh chàng có vẻ ỷ vào đồng tiền lắm đấy. Tao có thể ngửi được mùi tanh của đồng tiền.”
Xuân Nhi ngẩn ngư:
“Mùi tanh của đồng tiền?”
Mi Mi lại cười rộ lên:
“Bình ơi, đồng tiền là chúa tể; dẫu sao mùi tanh của nó cúng hay hơn cái túi trống rỗng, khổ lắm dó mày à.”
Bình mĩm cười.
“Ý tao không phải là đồng tiên làxấu, nhưng, biết nói sao đây? Tao cảm thấy có điều gì không ổn. Là con của một đại thương gia, một nhà tỷ phú có tiếng tăm ở đất Saigon này, anh chàng lại đẹp trai, hào hoa phong nhã, học giỏi nữa, như vậy thử hỏi anh ta có điên gì vô vũ trường để kiếm vợ hay không? Ai tin đây? Với địa vị và phong độ ấy thiếu gì con nhà gia giáo, tiểu thư đài các mong chờ được nâng khăn sửa túi chứ. Tụi mình nơi đây sánh được hay sao?”