Hai người uống cạn ly rượu. Xuân Nhi ném ly lên không, ôm lấy Chung, thân thể nàng như bốe lửa yêu đương, cuồng say trong xác thịt. Máu trong người Chung
sôi lên, chàng run rẩy, hai ehân đứng không vững, từ từ nhấc khỏi mặt đất, lên cao, thật cao… rồi quần áo họ rơi lả tả xuống đất.
Tiếng nhạc thiên thần thánh thót đâu đây, hình như có nước chảy, suôl reo, chim hót, gió thổi rì rào. Chung còn nghe được cả tiếng rên rĩ của Xuân Nhi.
“Anh… anh.,. ơi…”
Qua một đêm ân ái ngút ngàn với Xuân Nhi dưới âm phủ, Chung được nàng dưa trở lại dương thế. Chàng và nàng cũng đã bàn tính xong eách thức trả thù và đưa các tội phạm ra trước thần công lý.
Khi về tới nhà, Chung thấy Ngọc Lan ngồi trong phòng khách nói chuyện với ông bà Linh. Hình như cả nhà đang bàn tán một chuyện gì rất quan trọng. Nét mặt
mọi người nhăn nhó, lo âu. Khôngkhí trong gia đình thực căng thẳng.
Chung chào ông bà Linh và Ngọc Lan. Chỉ có ông Linh gật đầu đáp lại chàng, còn bà Linh và Ngọc Lan làm ngơ như không biết chàng vừa nói với họ. Thái dộ chẳng những tỏ ra lạnh nhạt mà còn như thù hằn. Chung cố cười thực tự nhiên hỏi Ngọc Lan:
“Ngọc Lan hôm nay không đi làm à?”
Ngọc Lan chẳng nhữlng không trả lời mà còn quay mặt đi hướng khác, đã lạnh nhạt mà còn có chút kinh bĩ nữa. Bình thường Ngọc Lan rất niềm nở và thân thiết với chàng, mặc dù nhiều khi cũng hờn mát, nhưng chưa bao giờ nàng đốì xử với chàng như hôm nay. Ngay khi đó, bà Linh không nói một lời, đi vô nhà trong bế đứa bé ra, trao cho Chung, nói:
“Thôi, anh Chung à, đứa bé này tôi không giữ nữa. Anh bỏ đi cả tháng không nói một lời; không biết anh làm cái gì, nhưng đã reo cái họa cho gia đình tôi. Lúc trước, anh mang ma quĩ về nhà, bây giờ lại tới đám lưu manh nào đây, làm sao chúng tôi sống được.”
Chung ngỡ ngàng hỏi:
“Thưa bác có chuyện gì xẩy ra nứa; đám lưu manh nào tới đây phá phách?” rồi như chợt đoán ra, chàng chỉ ở dưới âm phủ một đêm mà trên dương thế bằng cả tháng rồi. Còn đám lưu manh nào tới đây nữa, không hiểu cố phải là bộ hạ của tên Giầu không? Chàng chắc chắn phải có chuyện gì xẩy ra rồi.
Bà Linh lắc đầu tỏ vẻ chán nản.
“Nào chúng tôi có biết chuyện gì. Từ hôín anh đi, cứ lâu lâu có kẻ ném đá vô nhà; thế rồi tối hôm qua chúng nó phóng con dao này vô đây với bức thư mà tôi chắc chắn là họ muôn nhắc nhở anh một cái gì.”
Vừa nói bà Linh vừa chỉ con dao để trên bàn. Chung cúi xuống nhặt con dao lên coi, lá thư buộc ở chuôi dao, trong đó có hàng chứ viết ngoằn ngoèo: “Coi chừng cái mạng chó chúng mày, đừng có nhiều chuyện.”
Chung ngây người, chàng không ngờ xẩy ra cớ sự này, hèn gì cả nhà không đốl xử lạnh lùng và oán hận chàng như thế.
“Họ hăm dọa.” chàng vừa ôm đứa bé vừa hỏi: “Thưa bác, có ai nhìn thấy tụi khủng bố này tướng tá ra sao không?”
“Nào có ai thấy hình dáng ehúng ra sao. Nhưng có điều gia đình chúng tôi không thế nào sống được trong cái không khí ngộp ngạt này nứa rồi; không biết anh tính sao đây?”
Chung lễ phép thưa:
“Thưa bác, nếu như thế, ngày mai cháu sẽ đi kiếm nhà trọ, xin phép hai bác để cháu dọn ra.”
Cả nhà không ai nói gì, có lẽ mọi người cũng chỉ mong có thế. Chung không nói gì thêm nứa, chàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi sau cơn ân ái mết quá nhiều sức lực.
Chàngbồng đứa nhỏ về phòng, ru nó ngủ rồi cững lịm đi lúc nào không hay. Chung ngủ luôn một mạch cho tới chiều tối, bỏ cả cơln trưa. Bà Linh thấy ehàng ngủ ly bì nên cũng thương hại, chạy ra chạy vô cho đứa nhỏ bú.
Đêm đã về, cảnh vật chìm trong màn đêm âm u huyền căng thẳng.
Chung chào ôngbàLinh vàNgọc Lan. Chỉ có ông Linh gật đầu đáp lại ehàng, còn bà Linh và Ngọc Lan làm ngơ như không biết chàng vừa nói với họ. Thái độ chẳng nhựng tỏ ra lạnh nhạt mà còn như thù hằn. Chung cố cười thực tự nhiên hỏi Ngọc Lan:
“Ngọc Lan hôm nay không đi làm à?”
Ngọc Lan chẳng những không trả lời mà còn quay mặt đi hướng khác, đã lạnh nhạt mà còn có chút kinh bỉ nữa. Bình thường Ngọc Lan rất niềm nở và thân thiết với chàng, mặc dù nhiều khi cũng hờn mát, nhưng chưa bao giờ nàng đối xứ vớì chàng như hôm nay. Ngay khi đó, bà Linh không nói một lời, đi vô nhà trong bế đứa bé ra, trao cho Chung, nói.
“Thôi, anh Chung à, đứa bé này tôi không giữ nữa. Anh bỏ đi cả thángkhông nói một lời; khôngbiết anh làm cái gì nhưng đã reo cái họa cho gia đình tôi. Lúc trước, anh mang ma quỉ về nhà, bây giờ lại tới đám lưu manh nào đây, làm sao chúng tôi sống được.”
Chung ngỡ ngàng hỏi:
“Thưa bác có chuyện gì xẩy ra nữa; đám lưu manh nào tới đây phá phách?” rồi như chợt đoán ra, chàng chĩ ở dưới âm phủ một đêm mà trên dương thếbằng cả tháng rồi. Còn đám lưu manh nào tới đây nứa, không hiểu có phải là bộ hạ của tên Giầu không? Chàng chắc chắn phải có chuyện gì xẩy ra rồi.
Bà Linh lắc đầu tỏ vẻ chán nản.
“Nào chúng tôi có biết chuyện gì. Từ hôm anh đi, cứ lâu lâu có kẻ ném đá vô nhà; thế rồi tối hôm qua chúng nó phóngcon dao này vô đây với bứe thưmà tôi chắc chắn là họ muôn nhắc nhở anh một cái gì.”
Vừa nói bà Linh vừa chỉ con dao để trên bàn. Chung cúi xuống nhặt con dao lên coi, lá thư buộc ở chuôi dao, trong đó có hàng chứ viết ngoằn ngoèo: “Coi chừng cái mạng chó chúng mày, đừng có nhiều chuyện.” Chungngây người, chàng không ngờ xẩy ra cớ sự này, hèn gì eả nhà không đôl xử lạnh lùng và oán hận chàng như thể.
“Họ hăm dọa.” chàng vừa ôm đứa bé vừa hỏi: “Thưa bác, có ai nhìn thấy tụi khủng bố này tướng tá ra sao không?”
“Nào có ai thấy hình dáng chúng ra sao. Nhưng có điều gia đình chúng tôi không thế nào sống được trong cái không khí ngộp ngạt này nứa rồi; khôngbiết anh tính sao đây?”
Chung lễ phép thưa:
“Thưa báe, nêú như thế, ngày mai cháu sẽ đi kiếm nhà trọ, xin phép hai bác để cháu dọn ra.”
Cá nhà không ai nói gì, có lẽ mọi người cũng chỉ mong có thế. Chung không nói gì thêm nứa, chàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi sau cơn ân ái mất quá nhiều sức lực.
Chàng bồng đứa nhỏ về phòng, ru nó ngủ rồi cũng lịm đi lúc nào không hay. Chung ngủ luôn một mạch cho tới chiều tối, bỏ cả cơm trưa. Bà Linh thấy chàng ngủ ly bì nên cũng thương hại, chạy ra chạy vô cho đứa nhỏ bú. Đêm đã về, cảnh vật chìm trong màn đêm âm u huyền ảo; con trăng lưỡi liền treo tù mùtrên eao không toả được mộtchút ánh sáng nào xuống trần thế. Giun dế khóc tham như ai oán. Gió cũng ngưng thổi, mây trời lờ lững thờ ơ. Chung bỗng giật mình thức giấc, chàng cảm thấy một cánh tay nõn nà vuất ve trên mặt, thật ấm áp. Chàng cố mở mắt thực lớn, nhìn cho rõ và mừng rỡ la lên nho nhỏ:
“Xuân Nhi, em đó à.”
Xuân Nhi nằm bên cạnh Chung; thấy chàng thức giấc, vòng tay ôm lấy người yêư’, thì thào:
“Anh ngủ ngon quá, mệt lắm phải không anh?”
“Ein tới đây lâu chưa?”
“Ngay từ chợp tốì, em đã tới đây rồi. Thấy anh ngủ ngon quá nên ngồi đây chờ cho anh ngủ. Khi anh thức dậy em mới lên nằm với anh thôi.”
“Ừ sau đêm hôm đó, người anh muốn ngất ngư luôn; nếu anh được chết đi để cuốn quýt bên em luôn luôn có phải là hay biết mấy không.”
Xuân Nhi hôn lên mặt Chung, eười khúeh khích:
“Anh chỉ được cái nói dại thôi; em muốn anh phải sống, vì em yêu anh. Dù cho ehứng mình âm dương ngăn cách, nhưng em nhất đtnh phá luật trời; quyết chí gần gửi anh, tới đâu hay tới đó. Không lý ông trời nỡ trách kẻ có tình như chúng mình hay sao.”
Vừa nói.Xuân Nhi vừa luồn tay vô mình Chung xoa nhè nhẹ, thân thể chàng nóng lên bừng bừng, máu chẩy mạnh và da thịt cương cứng lên ngay.
Chung ôm ghì lấy Xuân Nhi, gác một chân lên mình nàng, vục đầu vô vùng đồi núi bồng bềnh run rẩy cả tâm “Em eó nhớ anh không?”
Xuân Nhi cắn nhe nhẹ vô eổ Chung, thì thầm thật dễ thương.
“Không, em chẳng nhớ anh chút nào.” Nói xong nàng cười khúc khích. Xuân Nhi nhéo vô má Chung. “Anh xấu quá đi làm cho em mê anh như thế này sao.”
Hai người tâm tình một hồi; Chung mới đem chuyện bức thưhăm dọa vàviệc chàngphải dọn nhà nói với Xuân Nhi, nàng buồn rầu nói:
“Em đã biết trước chuyện đó rồi, bởi vậy mới nóng ruột bay tới anh đêm nay đểbàn chuyện diệt trừ đám côn đồ này càng sớm càng tốt.”
“Em có lý, chúng mình không thế nào để chúng hoành hành ngoài vòng pháp luật như vậy được.”
“Nêú vậy sẵn con đang ngủ, chúng mình ra ngoài một chuyến.”
“Em muốn đi ngay bây giờ à? Trời tốì hù mà.”
“Dạ, âm khí đang thịnh, bóng tốì tràn lan, lúc này là giờ của em tung hoành.”
Chung chợt nhớ ra nàng là ma, ban đêm mới là lúc nàng có thể xuất hiện dễ dàng.
“Em muốn đi đâu?”
“Cứ theo em đi, anh sẽ biết.”
Nói xong nàng ngồi dậy, thân hình lơ lửng, trong tay áo tuôn ra một giải lụa trắng cuốn lấy người Chung, kéo chàng bay bổng. Lúc đầu Chung còn sợ, Bau chàng thấy mình lướt đi chẳng khác gì ngồi trên xe hơi, dừcho gió có thổi vù vù bên tai, cảnh vật ehạy dài bên dưới; có lúc đạp lên ngọn cây, nhiều khi lướttrên mái nhà, chàng cũng chẳng nao núng chút nào.